Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Nhớ anh vô cùng
L
ạng Sơn mấy ngày hôm nay mưa suốt. Từ hôm anh xuống Thái, lòng em trống trải và hụt hẫng vô cùng. Câu thơ của Hàn Mặc Tử thật đúng với tâm trạng em lúc này: Người đi một nửa hồn tôi mất/Một nửa hồn tôi hóa dại khờ. (Hoang Thi Linh Chi)
From: Hoang Thị Linh Chi
Sent: Tuesday, September 14, 2010 10:23 PM
Anh yêu thương!
Trong em luôn thường trực nỗi nhớ anh. Đi làm về, mở cửa căn phòng ra, em bỗng rùng mình sợ hãi. Lạnh lẽo vô cùng, mâm cơm còn úp trong bếp, bát cơm anh ăn dở vẫn nguội lạnh ở đó. Anh thân yêu! Em như người mất hồn, không ăn, không ngủ được. Lúc nào em cũng thấp thỏm nhớ mong anh. Lúc nào em cũng nhớ đến những kỷ niệm của hơn ba năm về trước.
Khi anh bảo em rằng nếu em lấy chồng, anh không bao giờ lấy vợ nữa, anh sẽ ở vậy để đợi anh ở kiếp sau, anh không muốn em ở với bất cứ người con trai nào khác ngoài anh. Anh không bao giờ cho phép một người nào đối xử thậm tệ với em như chồng cái D. đối xử với nó, anh không biết phải làm sao khi em đi lấy chồng.
Hôm anh thi ĐH anh bảo nhớ em, anh không thể làm bài tốt được... Anh biết là em đã cảm động như thế nào không? Em không bước đi tiếp trên con đường mà bố mẹ đã chọn cho em. Em dừng lại và quay về với anh. Một quyết định bất ngờ nhưng xuất phát từ con tim yêu thương của em dành cho anh thực sự.
Mình đã có bên nhau bao kỷ niệm. Nhớ những lần đi chơi, anh đèo em trên chiếc xe đạp cũ và vượt qua bao dốc đèo. Có hôm hơn 6h anh đi học, em ốm đau mắt nằm ở giường, anh cầm tay em đặt vào lòng anh, anh hôn lên bàn tay đó, em nhìn lên thấy mắt anh long lanh nước.
Có lần anh chải tóc cho em và bảo: "Đây là lần đầu tiên anh chải tóc cho một người con gái". Có hôm anh đưa em lên nhà ăn thịt vịt, tối đưa em về bằng xe đạp. Buổi tối trời cuối thu se lạnh. Quãng đường 5 km sao ngắn ngủi vậy? Về đến phòng, hai đứa mình mỗi đứa một giường, nằm nói chuyện đến gần sáng.
Có lần em cắt tóc cho anh, cái đầu anh nham nhở, buồn cười thật. Anh bảo anh sợ nhất khi em đi lấy chồng, anh không còn được ở bên em nữa. Và nhớ nhất cái ngày định mệnh 7/12/2006, nụ hôn đầu đời đầy dè dặt của anh bất ngờ đạt lên môi em. Khoảnh khắc ấy cả đời không bao giờ em quên được.
Khi em dừng lại với anh, em nguyện sẽ gắn bó cả đời mình với anh. Sướng, khổ, buồn, vui em muốn được cùng anh san sẻ. Em biết nhiều lúc em vô tâm, ích kỷ, ghen tuông hờn dỗi vu vơ, để rồi trong lúc cô đơn trống trải, anh ngã lòng mình vào người con gái khác.
Biết chuyện em đã khóc như mưa, như gió, rồi em vững tâm trở lại, em mở lòng mình tha thứ cho anh, vì em vẫn còn yêu anh nhiều lắm, em tha thứ cho anh, em cần có anh trong cuộc đời này... Em sẽ sống cùng anh và chết cùng anh, em vẫn nhớ lắm vòng tay anh nồng thắm nụ hôn yêu. Em vẫn da diết mong ngóng những ngày nghỉ anh về với em và mỗi sớm, mỗi chiều anh nhắn tin gọi điện cho em.
Em nhớ lắm, khi anh bảo em là tất cả cuộc đời anh, anh không bao giờ đánh đổi em để yêu một người con gái khác, anh sẽ thành người thầy giáo tốt, dạy con tập hát, dạy em múa. Anh thích đặt tên con mình là Hoàng Lê Nguyến..., con sẽ mang cả họ bố và họ mẹ...
Anh ơi, em lại khóc rồi, em nhớ và yêu anh nhiều quá. Anh đừng để những sóng gió làm tổn thương em một lần nữa nhé. Em sẽ là vợ hiền và bên anh suốt cuộc đời này.
Mèo lười của cún đây!