Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nỗi niềm phụ nữ ly hôn
húng tôi cũng thèm lắm khi nhìn thấy một gia đình nào đó chiều chiều đẩy chiếc xe đẩy có đứa bé ngồi trong nôi. Thỉnh thoảng tôi dừng lại và ngắm nhìn những đứa trẻ bốc cát chơi trong khu vực trường học của tôi, cha mẹ chúng ngồi bên nhau ngắm con mình, tôi chạnh lòng và thèm...
From: HBT 
Sent: Monday, October 26, 2009 11:58 PM
Tôi rất thích mục Tâm sự của VnExpress.net và gần như là người bạn đồng hành của chuyên mục này đã từ nhiều năm qua. Tôi là người đa cảm và hay khóc theo số phận của nhân vật, cũng có lúc tôi tức giận, có lúc cảm thương vô cùng với từng mảnh đời và số phận trong mỗi dòng tâm sự.
Nhưng hình như những người như chúng tôi, chẳng bao giờ dám lên tiếng ở chuyên mục này. Không phải là không có tâm sự, không phải là không muốn được trải lòng mình, mà hình như chúng tôi đã cố gắng chôn chặt niềm đau để gặm nhấm một mình, và chỉ một mình biết mình đang đau. Vậy mà hôm nay, tôi lại rất muốn được trải lòng mình, một chút thôi, không thể là tất cả, tôi muốn được sống thực một lúc với con người của tôi, tâm sự của người phụ nữ đã ly hôn.
Tôi kết hôn khi còn khá trẻ, là khi đã tốt nghiệp đại học, bạn bè vẫn lo cho sự nghiệp học tập cao hơn thì tôi lấy chồng. Mối tình đầu cũng đẹp và lãng mạn, nhưng cũng rất nhiều cay đắng. Bạn bè và gia đình chúc phúc, nhưng đã có những điều bất ngờ xảy ra và tôi mất đi cảm giác hạnh phúc của một cô dâu mới.
Vốn tính an phận nên mọi việc cũng qua và rồi cũng đến ngày tôi đón nhận sự ra đời của đứa con đầu lòng. Tôi hạnh phúc với vai trò làm mẹ và từ đấy tất cả tình yêu thương của tôi đều dành cho con trẻ. Con chưa đầy năm thì tôi gánh chịu nỗi đau lần thứ nhất, rồi lần thứ hai... và từ đó tôi thành người vô cảm. Tôi đã cố gắng để sắp xếp lại cuộc sống cho mình, tìm cho mình một cơ hội để đi nước ngoài học tập, để quên đi những nỗi ám ảnh quanh cuộc sống của hai mẹ con tôi.
Ngày tôi ra đi con còn bé lắm, đã biết gọi mẹ, nhưng không thể hiểu là mẹ đi lần này sẽ lâu lắm mới được về thăm con, chỉ một cái valy cùng với sách vở và vài bộ đồ cũ mang theo, không người đưa tiễn vì bố mẹ và người thân của tôi đều ở xa lắm. Tôi đã khóc suốt chặng đường bay đến một đất nước mới hoàn toàn xa lạ. Cuộc sống mới làm tôi nguôi ngoai dần nhưng lúc nào tôi cũng nhớ đến gương mặt bụ bẫm của con tôi.
Tôi luôn phải đối mặt với những câu hỏi xã giao về gia đình. Tôi luôn tươi cười hớn hở khi khoe hình của con cho tất cả mọi người, và nghiễm nhiên trong mắt của mọi người ở nơi xa lạ ấy tôi là người phụ nữ hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc khéo che đậy mà tôi lấy đó làm vỏ bọc để bảo vệ chính bản thân mình. Tôi cô đơn nhiều năm bên xứ người, nhưng tôi luôn tươi cười với tất cả mọi người, đôi khi tôi chạnh lòng và cảm thấy thoáng chút xấu hổ khi có những em nhỏ gửi gắm niềm tâm sự nơi tôi và xin tôi lời khuyên để rồi tôi nghe các em nói “ngưỡng mộ chị ghê”, nỗi đau và cô đơn tăng lên gấp bội phần.
Con tôi đã lớn lên dần nhờ sự chăm sóc tận tình chu đáo của các bậc đã sinh thành ra tôi mà chẳng hề nhận được sự quan tâm từ phía nhà nội nên cháu không có nhiều tình cảm với bên nội của cháu. Tôi cũng đã trở về sau những năm học vất vả miệt mài và những ngày tháng cô đơn lạnh lẽo. Tờ giấy ly hôn đã trao cho tôi món tài sản lớn nhất trong cuộc đời là đứa con bé bỏng của tôi và hai bàn tay trắng.
Tôi tự nhủ sẽ cố gắng làm tất cả để sau này con có được cuộc sống tốt hơn, tôi quá hiểu những thiệt thòi mà một đứa trẻ như con tôi hay bất cứ một gia đình không trọn vẹn nào phải gánh chịu. Nhưng rồi nào tôi có được yên. Được sống chung với con sau bao ngày xa cách, được tắm rửa cho con, được đút cho con từng thìa cơm muỗng sữa là niềm hạnh phúc của bất cứ người mẹ nào cũng chẳng được tày gang. Tôi liên tục bị quấy rối, bị đe dọa, con tôi luôn phải khóc thét lên vì sợ hãi.
Vừa từ nước ngoài trở về với hai bàn tay trắng và đồng lương hạn hẹp chưa kịp chuẩn bị tinh thần để tìm cơ hội tạo dựng một cuộc sống tốt hơn tôi lại phải loay hoay để tìm sự bình an cho con mình. Và mẹ lại xa con. Mẹ đi xa đã đành, bây giờ mẹ trở về cũng không thể được gần gũi và chăm sóc con, thật là đau xót phải không con? Tất cả đều vì sự bình an của con, mà lúc này mẹ chưa đủ sức để có thể bảo vệ con, để lo lắng trọn vẹn được cho con, khi mà mẹ vừa trở về với hai bàn tay trắng, không chỗ nương thân, nhưng mẹ biết mình sẽ phải làm gì để sau này con có thể tự hào hơn về mẹ và thông cảm với mẹ nhiều hơn.
Và thế là hai mẹ con đều cùng cố gắng, con tôi già dặn hơn chúng bạn cùng lứa tuổi và có những câu nói khiến người lớn giật mình. Tuổi thơ của con tôi không được ôm ấp vỗ về trong tình thương yêu của gia đình như bao đứa trẻ khác, chỉ là những nụ hôn gió từ xa qua webcam và những cái ôm siết chặt ngày đón mẹ trở về.
Giờ đây, tôi lại phải xa con và tiếp tục những ngày tháng cô đơn lạnh lẽo bên xứ người, với nguồn học bổng có thể tạm nuôi được cả hai mẹ con trong những ngày tháng trước mắt mà ở nhà tôi không thể tìm thêm được nguồn thu nhập khác để lo cho con khi bên cạnh tôi có quá nhiều điều bất an luôn vây quanh.
Vậy thì chúng tôi có nhu cầu được hạnh phúc không? Những người như chúng tôi luôn mang một tâm trạng mặc cảm về sự khiếm khuyết trong hôn nhân mặc dù chúng tôi không phải là những người phụ nữ tồi. Chúng tôi cũng phải đối phó với những hiểm nguy và cám dỗ luôn vây quanh chúng tôi, và cũng có những phút yếu lòng bất chợt.
Chúng tôi cũng thèm lắm khi nhìn thấy cảnh một gia đình nào đó chiều chiều đẩy chiếc xe đẩy có đứa bé ngồi trong nôi, thỉnh thoảng tôi dừng lại và ngắm nhìn những đứa trẻ bốc cát chơi trong khu vực trường học của tôi, cha mẹ chúng ngồi bên nhau ngắm con mình, tôi chạnh lòng và thèm...
Đã nhiều năm rồi tôi sống trong cô đơn với những nỗi đau thầm lặng, những khát khao cũng thầm lặng… Đêm về nằm trong căn phòng thật đẹp của khu ký túc xá sinh viên nước ngoài và khóc... để sáng mai lại cười thật tươi và rạng ngời hạnh phúc khi trả lời một ai đó hỏi về mình: "Dạ, ông xã hơn mình xx tuổi, anh ấy làm nghề xx...". Đó là cách duy nhất bảo vệ chúng tôi tránh khỏi những điều thị phi và dòm ngó để yên tâm học hành.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)