Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Muốn tự tử vì áp lực tiền luôn bủa vây
K
hông có tiền mua sữa cho con, tôi phải bán điện thoại cũ rồi nói dối bị móc mất. Nhiều lúc đi làm trong túi không có một đồng, phải nói dối đồng nghiệp trưa không ăn vì không đói, giữa đường hết xăng phải dắt bộ hơn tiếng mới về tới nhà.
Tôi năm nay 34 tuổi, tốt nghiệp cao học, có việc làm ổn định, chồng yêu thương và 2 con khỏe mạnh, xinh xắn. Có lẽ nhiều người nghĩ ngay rằng tôi may mắn và đang hạnh phúc nhưng không hiểu tại sao, sau bao nhiêu năm cố gắng, giờ đây tôi lại đang rơi vào trạng thái bế tắc cực độ, tất cả chỉ vì tôi không thoát khỏi vòng luẩn quẩn của một chữ “Tiền”. Tôi sinh ra trong gia đình nghèo, dù sống tại thành phố nhưng những năm tháng tuổi thơ chỉ cùng bố mẹ chuyển từ phòng trọ này đến phòng trọ khác.
Bố tôi sau khi xuất ngũ chỉ có thể xin được công việc làm bảo vệ cho một công ty nhà nước, mẹ nội trợ, với đồng lương ít ỏi của bố, gia đình luôn sống trong chật vật, khó khăn. Tôi vẫn nhớ như in những ngày tháng gia đình phải chạy ăn từng bữa, bố chạy thêm xe ôm trên chiếc xe cọc cạch để kiếm thêm, có ngày gia đình không có đủ tiền để mua một bó rau, con cá. Tuy nhiên, bố mẹ vẫn cố gắng lo lắng cho tôi học hành đến nơi đến chốn, tôi không phụ lòng bố mẹ khi luôn cố gắng học tốt, có được học bổng, đi dạy thêm để phụ giúp gia đình.
Sau khi ra trường, tôi nhanh chóng tìm được công việc phù hợp, đi làm với nhiều hoài bão lớn. Lúc đó tôi luôn tâm niệm một điều sẽ kiếm thật nhiều tiền và chỉ lấy chồng có kinh tế ổn định để vừa lo được cho bố mẹ vừa lo con cái sau này không phải sống trong nghèo khổ như tôi trước kia. Tuy nhiên, tôi đã không thực hiện được điều đó kể từ khi gặp anh, chồng tôi bây giờ.
Anh xuất thân từ một miền quê nghèo, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Anh chị cũng nghèo nên không lo lắng được. Anh học rất giỏi nhưng vì không có điều kiện nên không thể tiến xa. Kể từ khi đậu đại học, anh lên thành phố học và tự thân bươn chải lo cho cuộc sống, không liên lạc hay được bất kỳ sự lo lắng, chăm sóc nào từ phía người thân.
Tôi gặp anh khi cả hai ra trường đi làm, rất khâm phục nghị lực và ý chí của anh. Từ đó tình yêu nảy sinh bất kể anh lúc đó chỉ có 2 bàn tay trắng, không tiền, không nhà, không xe, không có bất kỳ tài sản nào, với công việc lương tháng không đủ sống. Sau này tôi biết được vì hoàn cảnh, anh không thể hoàn tất được luận văn tốt nghiệp nên chưa có bằng đại học chính thức. Nhưng với khả năng của anh và kiến thức 4 năm đại học, công ty anh làm việc vẫn nhận dù không có bằng cấp chính thức.
Lúc quen nhau, tôi luôn tin rằng với ý chí, quyết tâm và kiến thức của 2 đứa, sớm muộn gì chúng tôi cũng có thể thoát khỏi cái nghèo. Quyết định làm đám cưới, tôi gặp phải sự phản đối vô cùng gay gắt của bố mẹ. Tôi biết bố mẹ lo tôi sẽ phải khổ, sẽ đi theo con đường cũ khi lấy anh. Vượt qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng chúng tôi cũng được phép lấy nhau, gia đình không vui vẻ gì nhưng vợ chồng vẫn lời hứa sẽ sống tốt.
Giờ đây sau 8 năm, tôi vẫn chưa thực hiện được lời hứa đó và có vẻ như tình hình ngày càng tệ hại hơn. Thời gian đầu sau đám cưới, vì không có nhà nên chúng tôi sống cùng bố mẹ. Mặc dù nhà chỉ có mình tôi nhưng do bố mẹ và anh không hợp nhau, nên cuối cùng chúng tôi dọn ra ngoài thuê nhà ở.
Chồng tôi sau khi chuyển công việc qua nhiều công ty khác nhau đã quyết định tự kinh doanh riêng. Lý do một phần vì tính chồng tôi không phù hợp với việc làm thuê, nghe chửi rủa, sai bảo của một số cấp trên không có năng lực, một phần vì lương thấp mà anh thì muốn làm giàu cho gia đình đỡ khổ. Tôi ủng hộ vì nghĩ có mình đi làm lương ổn định là được rồi, cố gắng hỗ trợ chồng thực hiện mơ ước.
Tuy nhiên, mọi thứ không hề suôn sẻ. Do không có vốn liếng ban đầu nên tôi phải đứng ra vay mượn cho chồng, cả bên ngoài lẫn vay ngân hàng. Bao nhiêu năm nay anh làm ăn luôn thất bại, tiền bạc không kiếm được là bao. Hai con lần lượt ra đời khiến cho gánh nặng đè lên vai tôi ngày càng lớn. 8 năm qua chỉ một mình tôi lo hết cho gia đình, từ ăn uống, chi phí cho các con đến trả nợ giúp chồng những lúc anh thất bại. Nhiều lúc cũng trách móc nhưng vì thương anh, thương con nên tôi cứ gồng mình cố gắng.
Thực sự tôi không biết mình đã trải qua bao nhiêu khó khăn, tủi nhục. Lúc sinh con không có tiền phải đi vay mượn bạn bè, không có tiền mua sữa cho con, tôi phải bán đi chiếc điện thoại cũ rồi nói dối là bị móc mất. Nhiều lúc đi làm trong túi không có một đồng, phải nói dối đồng nghiệp là trưa không ăn vì không đói, đi giữa đường hết xăng phải dắt bộ hơn một tiếng đồng hồ mới về tới nhà.
Rồi vợ chồng có những bữa chỉ ăn cơm không với một quả trứng chiên, còn dành thịt cá ít ỏi cho con. Nhiều lúc không có tiền, tôi gom gần hết quần áo rao bán đồ cũ trên mạng với giá 10 nghìn đồng một cái chỉ để gom cho đủ hơn 100 nghìn mua hộp sữa nhỏ cho con. Thực sự không biết tôi đã trải qua những ngày tháng ấy ra sao. Lúc nào trong đầu cũng xoay vòng chữ “Tiền”, làm sao có tiền mua sữa, đóng học cho con, làm sao có tiền trả nợ, làm sao có tiền mua đồ ăn chiều nay…
Lúc nhỏ tôi đã trải qua cuộc sống nghèo khổ và thiếu thốn nên luôn mong muốn và cố gắng lo cho hai con đầy đủ, có vẻ giờ đây tôi đã lực bất tòng tâm rồi. Chồng vẫn đang loay hoay với công việc của mình mà không có lối ra, giờ đang thất nghiệp ngồi nhà. Muốn kiếm một việc làm nhưng khó xin quá, vì không bằng cấp mà đã quá lâu rồi không đi làm lại. Bạn bè của chồng vừa ít vừa nghèo, anh chị cũng nghèo nên không ai giúp được.
Tôi vay mượn tiền của bạn bè nhiều đến nỗi người ta thấy tôi gọi là ngại, sợ tôi lại hỏi mượn tiền. Giờ số nợ của chúng tôi đã lên đến 300 triệu rồi. Tiền lương hàng tháng của tôi chỉ đủ trả tiền vay ngân hàng và tiền thuê nhà. Chi phí sinh hoạt hàng ngày, chi phí cho các con tôi lại còng lưng vay mượn chỗ này, đắp chỗ kia, thế là nợ lại càng thêm nợ. Một vòng lẩn quẩn không tài nào thoát ra được.
Nhiều lúc tôi chỉ ước có thể trả hết nợ, lúc đó lương của tôi nếu tằn tiện cũng đủ lo cho gia đình, nhưng đó chỉ là giấc mơ mà thôi. Tôi không dám nói với bố mẹ và để bố mẹ chứng kiến cuộc sống chật vật này. Nếu biết được chắc các cụ đau lòng lắm, nhưng cũng chẳng giúp gì được vì bố mẹ cũng nghèo, chỉ sống với đồng lương hưu ít ỏi của bố.
Tôi rất khổ tâm gì đến giờ vẫn chưa phụ giúp gì được cho bố mẹ khi cứ phải loay hoay chật vật với cuộc sống của chính mình. Giờ đây tôi thực sự rất bế tắc. Ngồi viết những dòng này là lúc trong túi tôi chỉ còn đúng 4 nghìn với lo lắng không biết chiều nay sẽ lấy tiền đâu để mua thức ăn cho gia đình.
Có lẽ nhiều người sẽ chỉ trích chồng tôi vì không lo được cho vợ con trong hoàn cảnh này, nhưng thực sự với một người đã sống cô độc tại thành phố một mình từ năm 18 tuổi, không tiền, không người thân, bạn bè, thì những gì anh ấy đã làm trong những năm vừa qua cũng rất cố gắng rồi. Nhưng không phải chỉ có cố gắng thôi là đủ, giống như tôi, càng cố gắng lại càng bế tắc.
Gần đây không ít lần vì quá bế tắc tôi đã nghĩ đến cái chết. Có lẽ chỉ có chết mới giúp tôi thoát khỏi tình trạng này. Khi tôi chết đi, chắc người ta sẽ thông cảm mà không truy cứu những khoản nợ đó nữa, hoặc sẽ cho chồng tôi trả dần. Chồng con tôi có thể làm lại từ đầu, nhưng thực sự tôi không nỡ rời xa hai con. Chúng thật sự rất yêu tôi, cần có tôi bên cạnh. Giờ tôi phải làm sao đây?
Nga