Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Muốn được yêu chị mãi mãi
an ngày tôi không thể làm việc, đến đêm tôi mệt nhưng không tài nào chợp mắt được, tôi nhớ chị. Một ngày, hai ngày rồi ba ngày trôi qua, nước mắt tôi giờ như đã cạn khô, tôi vẫn không ngủ được, không làm việc được, vừa buồn, vừa đau, vừa giận.
Chúng tôi đều là sinh viên du học tại nước ngoài, chị đang học thạc sỹ và lớn hơn tôi 3 tuổi. Câu chuyện xảy ra vào 2 năm trước khi tôi vừa được chuyển tiếp đại học. Tôi gặp chị ngay khi bước chân xuống cổng trường đại học, lúc ấy tôi như một đứa trẻ vừa bước vào lớp một, vừa lạ lẫm, vừa có chút sờ sợ, chị giúp tôi mang hành lý vào ký túc xá.
Lúc ấy, tôi chỉ nhận thấy chị là một người rất thân thiện, nhưng cách ăn mặc có chút hơi quê mùa với chiếc áo sơ mi màu cam và chiếc quần lửng màu nâu. Tôi được sắp xếp ở tầng 3 cuối hành lang, chị ở tầng trên tôi, thật ra chúng tôi chỉ cách nhau một chiếc cầu thang mà thôi.
Tại trường đại học, mỗi thứ sáu hàng tuần sẽ có một chuyến xe bus chở sinh viên đi siêu thị. Lúc này đang vào mùa mưa nên tôi lúc nào cũng mang theo dù. Một lần cùng các sinh viên chuyển tiếp khác đi siêu thị mua sắm các vật dụng trong nhà, khi ra đến cổng thì trời đổ mưa lớn, trong nhóm có 8 người mà chỉ có 4 cây dù, thế là tôi được sắp xếp đi với chị.
Về đến ký túc xá, tôi liền tỏ ra ga lăng, phụ chị mang 2 bịch đồ và một bao gạo 10 kg về phòng. Đồ nặng lắm, nhưng đã ra vẻ nam nhi thì phải chịu thôi, tôi cố gắng mang vào đến chân cầu thang thì chị cũng nhận ra là tôi đã đầm đìa mồ hôi. Chị lịch sự nói: thôi đến đó được rồi, để chị tự mang vào phòng, nhưng “đã làm thì làm cho trót” tôi với dáng đi xiêu vẹo, kéo đống đồ nặng hơn 20kg đến trước cửa phòng chị.
Chị mời tôi vào uống chút nước rồi hãy về nhưng tôi từ chối, chỉ kịp nhìn thấy phòng chị rất gọn gàng, sạch sẽ, thoang thoảng còn có mùi của món tôm rim mà tôi vẫn luôn thích ăn. Lúc này tôi đã để ý đến chị, không phải vì món ăn, mà rằng ở xứ lạ quê người mà chị vẫn có thể nấu được món ăn mang đậm mùi vị Việt Nam, chứng tỏ chị là một người rất khéo léo.
Về phần tôi, là kỹ sư nông nghiệp nên “bệnh nghề nghiệp” không cho phép tôi mua rau ngoài chợ, tôi tự trồng rau trong phòng. Kết quả là vì khi trồng rau, độ ẩm trong phòng quá cao dẫn đến nấm mốc mọc đầy phòng, đến trên cả giường ngủ và rau tôi trồng cũng có. Thế là không có rau ăn, mì gói đem theo thì đều bị mốc hết. Trong cơn đói bụng, tôi chợt nhớ đến chị, liền lên phòng hỏi xem chi có mì gói không cho tôi mượn vài gói.
Nhưng lúc tôi đến, chị đang nấu ăn trong bếp, thấy tôi mới vào trường có hai tuần mà mặt mày xanh xao, ốm so với lúc mới qua. Chị mời tôi ăn tối với chị, chị nấu ăn thật khéo, thật ngon. Chị hỏi vì sao tôi mang theo đồ dự trữ nhiều lắm mà lại thiếu, sau khi nghe tôi giải thích, chị ôm bụng cười lớn nhưng cũng ngại nên thôi. Tôi để ý chị có nụ cười thật đẹp, thật hồn nhiên, vậy là tôi thích chị từ lúc đó.
Từ ngày hôm ấy, tôi như bị trúng thuốc mê, không thể suy nghĩ được gì ngoài hình ảnh của chị nhưng nhớ đến tình huống chúng tôi gặp nhau, tôi xấu hổ không dám lên gặp chị. Ngày hôm sau, thời điểm tôi đền ơn đã đến, cả tầng trên bị cúp điện, chị không còn chỗ đi vì lúc đó trời đã tối nên đành xuống gõ cửa phòng tôi. Chúng tôi ngồi ngoài cửa nói chuyện rất lâu, tôi không quên mời chị món trà sữa mà tôi pha ngon nhất, trà sữa gói, nhưng trong thời khắc ấy thì như thế là tốt rồi.
Cứ tưởng chị sẽ tiếp tục cười tôi, nhưng không, chị bảo rằng chị thích và chúng tôi trò chuyện đến khuya, đến khi phòng chị có điện lại. Hôm sau, chị hỏi tôi có muốn xem bộ phim “how to train your dragon” chị mới download trên mạng không. Lúc này tôi cũng ngờ ngợ rằng chị cũng thích tôi, nên lúc xem phim, tôi lấy hết can đảm “một là huy hoàng hai là điêu tàn”, nắm lấy tay chị. Cứ nghĩ rằng chắc mình ăn tát, nhưng chị lại nắm chặt tay tôi.
Suốt 90 phút đó, tôi luôn nhìn vào màn hình, nhưng chẳng biết nội dung nói gì cả, chỉ cảm giác là ngực mình như có tiếng trống đánh liên hồi. Sau ngày hôm đó, chúng tôi thay đổi cách xưng hô bằng tên, không còn gọi bằng chị em nữa. Trong thời gian hai năm chúng tôi quen nhau, đã không ít tranh cãi, không ít lần suýt chia tay, nhưng mỗi khi ấy, nụ cười của chị lại làm tôi trùn bước, quên hết mọi chuyện, chúng tôi là cùng nhau xem phim, học bài, nấu ăn, đi đâu cũng có nhau. Nhưng vì chương trình học khác nhau, tôi tốt nghiệp trước chị ba tháng.
Tôi muốn ở lại đợi chị về chung, nhưng chị cười, khuyên tôi nên về trước, kiếm việc làm đi rồi hai đứa cùng nhau “xây tổ”. Tôi nghe lời, về nước, lập tức kiếm việc làm ngay, thật may mắn khi chỉ một tháng sau tôi đã có việc làm. Mọi việc tưởng chừng sẽ là một kết thúc rất đẹp, tôi chờ đợi chị về, nhưng ngày đầu tiên chị về, tôi lại được biết gia đình chị đã sắp xếp cho chị tiếp tục học ở Mỹ, lần này sẽ mất 6-7 năm.
Tôi như rớt xuống vực thẳm, toàn bộ sự cố gắng của tôi để xây tổ ấm như tan thành mây khói vì 7 năm bên Mỹ, mà tôi ở VN thì gần như không còn khả năng chúng tôi lại được ở bên nhau nữa rồi. Tôi đau lắm, chạy sang nhà chị, chị biết tôi đau lòng nhưng không gặp mặt tôi vì sợ tôi làm chị cãi lời gia đình, không đi học nữa. Lúc đầu, tôi đau, tôi giận chị, tôi không muốn nhìn mặt nữa, chị không giữ lời hứa với tôi.
Từ ngày ấy, tôi không còn tập trung vào việc gì nữa. Ban ngày tôi không thể làm việc, đến đêm tôi mệt nhưng không tài nào chợp mắt được, tôi nhớ chị. Một ngày, hai ngày rồi ba ngày trôi qua, nước mắt tôi giờ như đã cạn khô, tôi vẫn không ngủ được, không làm việc được, vừa buồn, vừa đau, vừa giận. Tôi viết rất nhiều email cũng như sms chỉ trích chị, rằng chị không cố gắng cho tình yêu của chúng tôi. Rồi tôi chợt nghĩ, biết đâu chị cũng đau như tôi, chị cũng đang phải đấu tranh giữa hiếu và tình. Nhưng chính lúc này, tôi mới nhận ra rằng chị quan trọng với tôi đến mức nào.
Tôi quyết tâm lấy bằng được học bổng để tiếp tục sang Mỹ học, để tiếp tục được bảo bọc cho chi, yêu chị, ôm chị trong lòng. Tôi viết tâm sự này như một lời xin lỗi đến chị, cũng như một lời khuyên dành cho các bạn trẻ đừng bao giờ từ bỏ hy vọng để có được tình yêu, hãy tranh đấu vì người mình yêu. Tôi cũng vậy, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng, sẽ cố gắng lấy lại tình yêu của tôi, hy vọng rồi may mắn cũng sẽ đến.
Heo mập
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)