Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Một năm qua em không hề thay đổi
T
ình cảm em dành cho anh vẫn trọn vẹn như một năm trước đây, em chưa bao giờ thay đổi và cũng chưa ai thay thế vị trí của anh trong trái tim em. Nhưng anh đã không đặt niềm tin trọn vẹn nơi em. (Huỳnh Yến)
From: Huỳnh Yến
Sent: Monday, March 01, 2010 4:28 PM
Những ngày này công việc rất nhiều, nhưng em vẫn dành thời gian để viết những dòng này. Em muốn gửi đến anh lời cảm ơn chân thành về những gì anh đã làm cho em. Tình cảm em dành cho anh vẫn trọn vẹn như một năm trước đây, em chưa bao giờ thay đổi và cũng chưa ai thay thế vị trí của anh trong trái tim em. Nhưng anh đã không đặt niềm tin trọn vẹn nơi em.
Có nhiều lúc nói chuyện, em nói để từ từ rồi cưới anh lại bảo nếu em gặp người tốt hơn anh em sẽ bỏ anh thì sao, hay đến lúc đó em lại chê anh già. Nhưng em không phải là người như thế, ngay từ đầu quen anh em vẫn luôn nói tuổi tác với em không là vấn đề gì cả, quan trọng là tình cảm em dành cho anh, gia đình cũng rất tôn trọng lựa chọn của em. Em tin anh là chỗ dựa bình yên, là người mà em có thể tin tưởng gắn bó cuộc đời còn lại. Nhưng cuộc sống vẫn có nhiều chữ “nhưng” trớ trêu lắm…
Em nhớ tất cả những gì anh đã làm cho em, nhiều lúc em bệnh mệt mỏi và khó chịu, hay công việc gặp vấn đề em đều nhăn nhó với anh, nhưng anh không hề giận. Những lúc em đau bao tử vì ăn uống thất thường anh la, nhưng vẫn mua sữa cho em, dặn em nên ăn những gì. Khi chở em đi làm, anh luôn bắt em phải mang giày, không được mang dép lê và mặc áo sơmi để người ta không nhầm em là sinh viên (vì em hay kể anh nghe, khi em đi làm chương trình cho sinh viên, người ta cứ tưởng em là sinh viên chứ không phải là phóng viên).
Em biết anh luôn quan tâm, lo lắng cho em từng cái nhỏ nhặt nhất. Tết năm ngoái, em hứa sẽ ở lại cùng anh để đi xem đường hoa Nguyễn Huệ vậy mà công ty em được nghỉ trước anh một tuần, em chạy về quê, anh không giận mà còn đòi chở em ra bến xe vì anh không an tâm khi em đi một mình. 29 Tết anh vẫn còn ở Sài Gòn, anh đi mua áo ấm cho em.
Em nhớ hôm kỷ niệm một năm ngày hai đứa quen nhau, anh nói anh đang ở Phan Thiết 2-3 ngày nữa anh mới về, chiều đó em bệnh nên đi làm về sớm, 2h chiều em nhắn tin cho anh: "Ngày này năm ngoái anh chở em đi cafê lần đầu tiên, phải chi bây giờ anh ở Sài Gòn anh chở em đi ăn kem". Em không nhận được trả lời của anh, em nghĩ anh không nhận được tin nhắn, nhưng 8h tối anh gọi cho em. Anh nói anh ghé nhà chở em đi ăn kem, anh đang chạy từ công ty qua em.
Em bất ngờ lắm tưởng anh nói giỡn. Ăn kem xong dù rất mệt nhưng anh vẫn chở em đi dạo một vòng, nhìn anh bơ phờ em rất thương. Em bắt anh chở em lại công viên nhà thờ Đức Bà chơi, khi đi ngang đường Lê Duẩn anh nói: "Đi ngang đây làm anh nhớ chị Hiền quá...".
Anh không khéo nói, nhưng anh rất ngọt và thật thà, có nhiều điều anh muốn nói với em, nhưng em biết anh ngại. Hôm anh đi nhậu với anh Thắng về, anh dừng xe trước cửa nhà và gọi cho em: "Anh mới nhậu về, anh Thắng hỏi em nhiều lắm, hỏi khi nào hai đứa cưới, anh nói với anh Thắng em hứa với bạn em nhiều lắm mà em không làm được gì cả, chỉ làm bạn em buồn".
Nhưng em đã cắt ngang lời anh, em nói em hiểu công việc của anh mà, em không giận gì đâu, anh muốn cưới thì để qua Tết xong công trình rồi cưới, vì xác định cưới xong em và anh sẽ về quê ở. Vì em hiểu lúc đó anh muốn nói gì với em, em không còn như ngày xưa chỉ biết nghĩ cho mình mà không hiểu cho anh. Anh nói với em tất cả những lời nói, cử chỉ của rồng và những kỷ niệm của hai đứa anh đều nhớ rất rõ.
Em biết anh rất thương em, nhưng có nhiều chuyện em cũng không thể hiểu nổi. Noel 8h tối anh còn ở ngoài đường vì hôm đó anh đi công trình ở Long An, em nói anh về nghỉ đi, anh lại muốn chở em đi ăn rồi anh về nghỉ sau. Anh nhắn tin cho em qua đi ăn thôi nhé, hôm nay đi công trình về trễ anh không chuẩn bị quà kịp, lần sau anh bù. Đọc tin nhắn của anh, em đã khóc, em muốn nhắn lại “em chỉ cần sự chân thành nơi anh”. Vì hôm đó em đã biết mọi chuyện, nhưng em đã hứa với người ta khi nào anh xong công trình, anh thật sự thoải mái thì em sẽ nói và em đã không nhắn.
Anh qua em nhìn anh mệt mỏi, em cũng không muốn đi và lúc đó trong em mâu thuẫn lắm. Em không biết mình có nên tiếp tục không, nhưng em cố im lặng, em không dám nhìn vào mắt anh và dường như anh cũng không nhận thấy được sự khác lạ nơi em. Đường đông nhưng anh vẫn chở em đi dạo một vòng. Nhìn anh từ công trình về, đôi giày bụi bám trắng xóa, chưa bao giờ em thấy điều đó ở anh, em đã quay mặt đi chỗ khác và khóc, em thấy thương anh vô cùng.
Em biết hết mọi chuyện, nhưng lúc đó công việc của anh không thuận lợi, anh chỉ gọi cho em thôi, anh nói anh bận quá, dạo này buồn về công việc nữa nên không có thời gian cho rồng, đừng giận anh nhé. Anh nói với em như thế làm sao em nỡ nói với anh chuyện kia. Em hứa mình sẽ im lặng cho đến khi anh xong công trình.
Những ngày đó với em thật nặng nề, tối nào em cũng khóc, vì trước đó em hứa với anh Tết tây sẽ dẫn anh về nhà, em không biết mình nên xử sự như thế nào. Tối 31/12, hơn 10h đêm anh gọi cho em, anh nói mới vừa ở công trình về, anh bàn giao công trình xong hết rồi chờ người dẫn về Bình Long. Em đã khóc nhưng cố gắng nói với anh là anh về mẹ đi, hơn 2 tháng rồi anh chưa về nhà, mẹ nhớ anh lắm đó, khi nào về em cũng được mà. Anh vẫn chưa biết em biết mọi chuyện.
Nghỉ lễ 3 ngày, em không về nhà, em không muốn hỏi anh về chuyện đó vì em muốn xong công việc anh thật sự vui vẻ với gia đình trong những ngày nghỉ lễ. Em tìm một nơi yên tĩnh để hỏi lại lòng mình và có thời gian suy nghĩ về mọi chuyện. Về quê anh gọi cho em, em vẫn cố tỏ ra vui vẻ, tám với anh quá trời, hỏi anh về quê vui không, mẹ đãi anh món gì, lúc đó em buồn nhưng cố gắng không khóc để anh khỏi lo. Em đã cố gắng lừa dối bản thân mình, cố gắng xem như mình chưa biết gì. Sau thẳm trong trái tim mình em vẫn còn yêu anh nhiều lắm, chính vì thế nên em mới thấy mình bị tổn thương ghê gớm.
Anh thật thà đến mức người ta biết rõ về em như thế, biết em học trường nào, đi làm ở đâu. Em bất ngờ về mọi chuyện, và nhận ra rằng anh không còn là anh của một năm trước đây nữa, người mà em từng rất yêu thương và tin tưởng. Em mong rằng anh sẽ hiểu cho em, khi quen anh người ta hỏi em “yêu anh vì anh là con một và nhà anh giàu phải không”, em chỉ biết nói: "Em yêu anh vì anh là chính anh và vì tình yêu anh dành cho em, chứ không phải vì những cái anh có".
Khi quen anh, em đâu hỏi nhà anh giàu hay nghèo. Và khi em và anh không còn quen nữa, người ta lại nói chắc em có người khác. Em mệt mỏi vì miệng lưỡi người đời, chỉ mong anh hiểu cho em, em không còn sự lựa chọn nào khác, anh đừng nghĩ rằng em rời xa anh, khi công việc của anh đang gặp khó khăn. Em chưa bao giờ thay đổi, một năm qua em vẫn thế.
Thật lòng mà nói khi quen anh, em đã cố gắng nhiều lắm, nhưng mọi cố gắng của em đã không được anh hiểu và ghi nhận. Em dẹp bỏ cái tôi của mình, em biết lắng nghe hơn, vì yêu anh em dám từ bỏ tất cả. Em không còn đòi ra ở riêng như ngày xưa nữa. Vì anh nói anh sẽ luôn ở bên em, những gì em không biết anh sẽ chỉ em chứ anh không làm dùm đâu nhé. Anh sẽ chỉ em làm bánh, nấu ăn. Em rất vui vì điều đó.
Em tự nói với mình là em sẽ cố gắng sống tốt để anh không phải khó xử giữa em và gia đình. Em vẫn luôn nói với mẹ khi nào có gia đình con sẽ luôn cư xử với gia đình chồng như chính gia đình mình vậy. Em hiểu chứ anh, những hy sinh mà mẹ dành cho anh, tình yêu thương mà ông bà ngoại, các dì và mợ dành cho anh nó lớn lắm. Một năm quen anh, những lần đi chơi với nhau thấy ở nhà gọi cho anh, em hiểu mọi người thương anh như thế nào.
Có đôi lúc em biết anh rất lo lắng cho em, không biết em làm dâu nổi không, vì em còn quá nhỏ, và anh sợ em khổ. Em biết điều đó nhưng em tin với tình yêu anh dành cho em, em sẽ làm được, những lúc nói chuyện này anh lại nắm tay em thật chặt. Đôi khi em vẫn đùa với anh cưới xong em ở dưới quê với mẹ, nếu anh muốn thì đi làm bình thường, cuối tuần rồi anh về, nhưng anh không chịu.
Có những điều anh làm em phải khóc, khi anh nói với người ta em chỉ mê đi làm thôi, không thích cưới, mê đi làm hơn có con. Em vẫn thường nói với anh, khi nào có gia đình em sẽ chọn một công việc phù hợp, không làm báo nữa để dành thời gian cho gia đình. Với em, anh và con luôn là số một. Anh còn nói với người ta, điều gì ở em cũng ok, chỉ chưa hài lòng ở chỗ em không phải là người miền Tây.
Em vẫn xem như mình không biết, chưa nghe vậy, bởi vì em rất yêu anh. Nhưng hôm Noel khi ngồi ở cafê Thư Giãn em nghe câu nói đó từ chính anh: "Em là người miền Trung mà". Thì em là người miền Trung, lúc đó em đã khóc, em muốn đi bộ về nhà và nói anh đừng qua em nữa, nhưng em không nỡ làm thế vì thấy anh rất mệt và đang buồn về công việc. Nó như là giọt nước tràn ly, vì thương anh nhiều lắm nên em không muốn anh khó xử giữa em và gia đình. Nhiều chuyện góp lại em thấy mình nên ra đi để lòng thanh thản.
Em tôn trọng lựa chọn của anh, bởi ngay từ khi quay lại với em, em đã hỏi anh "tình cảm anh dành cho em có còn trọn vẹn như ngày xưa không". Anh trả lời em: "Tình cảm anh dành cho em vẫn như ngày xưa, anh nói thật lòng". Tình cảm mà lừa dối nhau thì tàn nhẫn lắm đúng không anh. Em không bao giờ ép anh, em thích tự nguyện và chân thành với nhau. Bởi nếu anh và em cưới nhau, em không chỉ sống cho em, cho anh mà em còn sống với ba mẹ hai bên và sống vì con em. Em có thể lừa dối bản thân mình nhưng em không thể lừa dối người thân của mình và nhất là con em.
Em tự nói với mình em sẽ tự buông tay và rời xa anh khi tình cảm anh không còn dành cho em như xưa. Em tôn trọng quyền riêng tư của anh nhiều lắm, anh hiểu điều đó hơn ai hết mà. Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Em thấy mệt mỏi và khó hiểu khi người ta cứ thăm dò, hỏi han xem em có gặp anh không, hỏi thế này thế kia. Bạn bè của em nói người đó không có tư cách để nói chuyện với em, nhưng em đã cư xử một cách rất lịch sự, vì em còn tôn trọng anh nên em mới làm như thế.
Nhưng anh đã cư xử như thế nào? Em nhắn tin năn nỉ anh nói người ta đừng làm phiền em nữa, sức chịu đựng của em cũng có giới hạn, vậy mà anh làm ngơ như mình không liên quan gì cả, như thế cũng đủ hiểu rồi đúng không anh. Em nhận ra rằng em yêu con người của anh một năm trước đây chứ không phải bây giờ. Em vẫn hay nói với mấy bé tình yêu chị dành cho anh vẫn trọn vẹn nhưng niềm tin thì bị sứt mẻ rồi. Không còn niềm tin thì sống với nhau khó lắm, anh vẫn hay nói với em như thế, em từng tin và rất tin anh nhưng tin quá hóa ra vô nghĩa. Anh không dứt khoát được thì em sẽ dứt khoát.
Và đây là những dòng tâm sự cuối cùng em viết về anh, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, em sẽ cất nó vào một góc của ký ức. Cho đến giờ phút này anh vẫn là người mà em rất quý và yêu thương, nhưng em xin giữ nó lại cho riêng mình. Cảm ơn anh nhiều lắm về những gì đã dành cho em trong một năm qua, em còn nợ anh nhiều quá. Anh hãy yên tâm rằng em sẽ sống tốt, vì bên cạnh em còn rất nhiều người yêu thương em, em hứa sẽ không làm họ buồn.
Mẹ hỏi em con còn ý định đi Nhật không, qua Tết mẹ lo cho đi. Em biết mẹ sợ em còn ở VN sẽ không quên được anh, nhưng em đã nói với mẹ “con rất ổn, con không bao giờ làm ba mẹ buồn đâu”. Anh cũng vậy nhé, sống tốt và đừng bao giờ làm mẹ buồn. Hãy nghĩ rằng em với anh có duyên mà không có số, hãy tin một điều rằng một năm qua em vẫn không hề thay đổi....