However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lần này anh xa tôi thật sự
ôi không biết vì sao tôi lại muốn tìm một lý do gì đó để tranh cãi trong cái đêm trước ngày anh rời Việt Nam. Để rồi anh ra đi trong sự giận giữ và im lặng. Lần này anh đã giữ im lặng thật sự, anh đi và không bao giờ hồi âm bất cứ lá thư nào từ tôi.
From: nana bibi
Sent: Wednesday, December 16, 2009 8:51 PM
Anh luôn bảo tôi là một người con gái khó hiểu nhất mà anh từng gặp. Anh nói yêu tôi ngay trong lần gặp đầu tiên, và tình yêu đó đã làm đau anh rất nhiều nhưng anh không thể quên được tôi. Tôi chỉ cười “Sao anh lại yêu em?”.
Rồi anh đưa ra hàng nghìn lý do vì sao anh yêu tôi, vì sao trong mắt anh chỉ có mình tôi và vì sao anh vẫn ở lại Việt Nam…cũng vì tôi. Tôi lại cười “Vậy anh đừng yêu em nữa”. Anh rất buồn nhưng nhìn thẳng vào mắt tôi anh nói: “Anh rất muốn, nhưng anh không thể”. Anh lại nói tiếp “ Em là người phụ nữ anh vừa yêu và vừa hận trong cùng một lúc”.
Nghĩ đến việc “hận”, tôi cũng không hiểu vì sao anh lại hận tôi, tôi chẳng làm gì sai cả, tôi không lừa dối anh hay cố tình làm đau anh vì bất cứ lý do gì. “Sao anh lại hận em?”. Lần này anh không trả lời câu hỏi của tôi nữa, anh nhìn sang về một hướng khác, mắt anh ngấn lệ.
Tôi đến với anh vì lý do gì tôi cũng không biết nữa, tôi đến rồi tôi lại đi và mỗi lần như vậy anh đều không giữ tôi lại. Anh luôn mỉn cười nhìn tôi ra đi, nhưng sau đó anh lại nói anh rất buồn, anh rất nhớ tôi. Rồi tôi lại đến với anh. Cứ như một vòng chu kỳ cho những lần đến và đi, anh vẫn không giữ tôi lại…
Cho đến một ngày tôi phát hiện mình có thai với anh, tôi cũng không biết là mình nên vui hay nên buồn. Tôi hỏi anh “Chúng ta sẽ làm gì với nó?”. Anh rất hạnh phúc, ôm chặt tôi vào lòng: “Em có muốn giữ lại đứa con không? Vì nó sẽ là một gánh nặng cho em”.
Tôi không biết câu hỏi của anh mang ý nghĩa gì, nhưng tôi vẫn gật đầu vì tôi muốn có đứa bé này. Nhưng tôi cũng không biết rằng tôi muốn có nó vì tình yêu của tôi dành cho anh hay vì một lý do nào khác. Tôi chưa bao giờ làm mẹ, nên tôi không thể nói đó là một thứ tình cảm thiêng liêng của người mẹ dành cho một đứa con chỉ mới là một giọt máu đang tượng hình.
Tôi quan sát và cố gắng lắng nghe từng lời anh nói: “Anh sẽ rời xa Việt Nam trong thời gian tới, chính vì vậy em hãy nghĩ rằng em có thể vượt qua mọi thứ để trở thành một người mẹ mà không có anh ở bên cạnh em không?”. Anh lại nói tiếp: “Bụng em sẽ rất to, em có thể tăng ít nhất khoảng 10 kg, và sẽ rất khó để di chuyển một mình…”. Anh đưa ra hàng tá lý do cho việc có con sẽ là một gánh nặng thật sự, là sự cản trở rất lớn cho sự tự do của tôi, là bao nhiêu sự khó khăn mà tôi phải đương đầu. Tôi chỉ hỏi ngắn gọn một câu: “Anh có muốn có nó không?”. Anh trả lời: “Nó tùy thuộc vào em”.
Thế là tôi bỏ cái thai ấy, tôi bỏ nó và không muốn quay lại với anh nữa. Anh cũng không giữ tôi lại, nhưng lần này anh cũng không còn nói là buồn và nhớ tôi như bao lần khác. Tôi vẫn tiếp tục sống như chưa bao giờ có anh trong cuộc đời mình. Tôi quên anh như quên một người tình cờ gặp bên đường.
Tôi yêu, lần này tôi nghĩ rằng mình đã yêu. Một người đàn ông rất đẹp và lịch lãm, anh có đôi mắt biết nói. Anh ta không cần phải nói điều gì cũng đủ làm tôi yêu anh ta say đắm và anh ta cũng yêu tôi. Tất cả là thiêng đường trong mắt tôi.
Anh lại xuất hiện, anh tìm đến tôi và muốn tôi ra đi với anh. Tôi hỏi anh: “Tại sao anh muốn đi với em?”. Anh không trả lời câu hỏi của tôi, thay vào đó anh kể tôi nghe về một đất nước xa xôi mà chúng tôi sẽ đến, về công việc mà anh sẽ làm, về ngôi nhà mà chúng tôi sẽ ở, về tất cả mọi thứ trong tương lai. Và anh muốn có tôi bên cạnh cùng anh để thực hiện những điều tốt đẹp trong tương lai. Tôi nhìn thấy trong mắt anh bao nhiêu sự quyết tâm, tôi nhìn thấy anh đang muốn giữ tôi lại nhiều hơn trong tất cả bao lần tôi đã ra đi. Rồi tôi lại quay về với anh…
Nhưng tình yêu, sự đam mê trong tôi dành cho người đàn ông khác còn rất mãnh liệt, cùng với sự cố gắng của anh ta đã kéo tôi lại với anh ta nhiều hơn. Anh ta đã không để tôi ra đi dễ dàng như anh từng làm với tôi. Anh ta hứa rằng sẽ không bao giờ là hối tiếc nếu như tôi yêu anh ta. Bao nhiêu nỗ lực của anh ta cuối cùng cũng thành công, giúp tôi rời xa anh một lần nữa.
Lần này anh không còn bình thản mỉm cười nhìn tôi đi như bao lần khác. Anh gào lên trong tức giận, đau đớn và uất nghẹn. Lồng lộn như một con hổ dữ giữa muôn vàn cung tênh. Anh sỉ vả tôi như một thứ đàn bà nhơ bẩn, một người đàn bà chỉ biết nghĩ đến bản thân, anh dùng biết bao lời lẽ cay độc để quyền rủa tôi.
Tôi không trả lời, tôi im lặng cho anh sỉ vả. Tôi càng im lặng càng làm cho anh căm thù tôi nhiều hơn, càng cay cú tôi nhiều hơn. Khi không còn lời nào để nói với tôi, anh tự quay lại dày vò và làm khổ chính bản thân mình. Anh say mèm trong men rượu, vùi mình trong đau khổ trong sự mất mát mà chính anh mới có thể hiểu được.
Tôi không biết điều đó, tôi vẫn hạnh phúc, vẫn nhận được tình cảm yêu thương từ người đàn ông của tôi. Nhưng tôi vẫn không hiểu sao, tình yêu đó mỗi ngày nó càng nhạt nhẽo, càng vô vị. Cho đến khi chúng tôi không còn gì để nói, không còn gì để kể về và không còn gì để khám phá sự hấp dẫn của đối phương thì tôi lại nhớ đến anh. Tôi nhớ đến anh theo một lẽ rất thông thường, vì thời gian đã đủ lâu tôi chưa gặp lại anh, lần đầu tiên trong thời gian chúng tôi quen nhau tôi gọi để tìm anh. Anh không bắt máy.
Có lẽ mọi chuyện của chúng tôi đã kết thúc cho đến khi chúng tôi đã gặp nhau lần cuối cùng trước khi anh rời xa Việt Nam mãi mãi và sẽ không bao giờ quay lại nữa. Chính vì lần gặp nhau cuối cùng này chúng tôi có thể nói hết với nhau về mọi thứ, về những gì mà cả hai người nghĩ về nhau. Tôi lờ mờ hiểu những suy nghĩ trong anh, vì sao anh không bao giờ giữ tôi lại khi tôi muốn ra đi.
Anh đã không đủ mãnh mẽ, anh sợ một câu từ chối của tôi sẽ làm tim anh tan nát. Anh sợ phải yếu đuối để van xin tình yêu từ tôi, anh sợ tôi chưa bao giờ yêu anh như anh đã yêu tôi. Tôi cũng vậy, tôi sợ tôi ở quá lâu để làm anh chán tôi, tôi sợ lời nói yêu thương đó cũng chỉ là câu nói cửa miệng của tất cả đàn ông trên thế gian này. Tôi sợ anh không yêu tôi như những gì anh nói.
Chúng tôi bắt đầu học cách để yêu nhau… Lần này thì tình yêu đến thật dễ dàng. Tôi yêu nụ cười thân thiện, nụ hôn ngọt ngào, yêu vòng tay to lớn ấm áp. Tôi yêu vóc người mập mạp trở nên lù đù của anh. Tôi yêu cái cách anh nấu ăn mỗi buổi sáng, cái cách anh thức cả đêm để ngắm nhìn tôi ngủ. Tôi yêu anh với các trò chơi game và cả trăm phim hoạt hình của anh.
Tôi yêu cái cách rất người Mỹ của anh mỗi khi anh nhìn tôi, cái cách anh hay đùa và bế tôi lên cao, cái cách anh làm cho tôi sợ đến chết khiếp… Tôi yêu một người đàn ông to lớn với tâm hồn một đứa trẻ trong anh. Tôi yêu anh nhiều đến nỗi tôi cũng không biết tại sao tình yêu đến chỉ trong vài ngày, nhưng chúng tôi đã quen nhau rất lâu rồi.
Nhưng anh phải ra đi, tôi sẽ ở lại và chờ anh quay về… Mỗi ngày chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau bằng internet. Anh kể tất cảcho tôi nghe về công việc và cuộc sống của anh ở nơi, tôi cũng làm thế. Anh và tôi cùng lên bao nhiêu kế hoạch cho một đám cưới hoàn hảo đầy hương hoa và ngọt ngào và những đứa con kháu khỉnh. Tôi hân hoan chờ ngày anh về để chúng tôi cùng thực hiện ước mơ với nhau.
Sau hơn hai tháng chờ đợi, anh đã trở về, lúc đó tôi có cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian, hạnh phúc nhất khi tôi có anh. Tôi đang háo hức mong chờ lời cầu hôn từ anh, nhưng anh lại im lặng. Anh dường như trốn tránh khi tôi nói với anh về ngày cưới. Vậy là tôi cũng im lặng theo anh. Tôi và anh lại trải qua những ngày không còn gì để nói với nhau. Nhưng tôi vẫn yêu anh.
Rồi đến lúc anh cần phải tiếp tục ra đi, tôi không biết vì sao tôi lại muốn tìm một lý do gì đó để tranh cãi trong cái đêm trước ngày anh rời Việt Nam. Để rồi anh ra đi trong sự giận giữ và im lặng. Lần này anh đã giữ im lặng thật sự, anh đi và không bao giờ hồi âm bất cứ lá thư nào từ tôi.
Anh đã ra đi thật rồi, tình yêu của tôi vẫn còn đây… Tôi tự hỏi điều gì đang xảy ra giữa chúng tôi? Tôi không tìm thấy câu trả lời nào cả, tôi cũng không biết tại sao số phận lại trớ trêu như vậy. Tại sao bao nhiêu nỗ lực cố gắng của tôi và cả anh chỉ kết thúc nhanh đến như vậy. Vì chúng tôi không hiểu nhau, hay vì chúng tôi không yêu nhau đủ sâu để có thể bao dung và rộng lượng với nhau?
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)