Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Không yêu, xin đừng làm khổ em
G
ần 5 năm qua anh đã biến cuộc sống của em thành địa ngục. Anh có vui khi đày đọa em như vậy? Sau khi anh đánh mỏi tay, đá mỏi chân, chửi mỏi miệng rồi thì anh lại ôm em và cầu xin em tha thứ, đè em ra làm “chuyện đó" mà không cần biết cảm giác, tâm trạng của em. (Tiếu Hồng Mai)
From: Tiếu Hồng Mai
Sent: Monday, June 09, 2008 9:10 AM
Subject: Gui toa soan: Thu cuoi cho anh
Em đã yêu anh được gần 5 năm rồi anh nhỉ? Gần 5 năm qua anh đã biến cuộc sống của em thành địa ngục. Anh có vui không khi đày đọa em như vậy? Đã bao lần em van xin anh không yêu em thì hãy buông tha. Anh lấy cô ấy - một người con nhà quyền quý, chứ không phải em - một đứa lớn lên từ một gia đình đổ vỡ. Lạ cho em, sao anh cứ phải khăng khăng giữ em lại để hành hạ em chứ?
Em yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên, mặc dù lúc đó em đang có bạn trai. Em đã định quên anh đi để chấp nhận cuộc sống hiện tại vì lúc đó em và người đó đã đi quá giới hạn cho phép và em cũng vừa bỏ đi giọt máu vô tội của mình. Em đã định sống trọn đời với người đó, nhưng chính người đó đã hủy đi quyết tâm của em.
Thế là em e dè bước vào vòng tay anh, trước khi đến với anh em đã cho anh biết hết sự thật, anh bảo rằng anh sẽ bỏ qua hết. Lúc đó em đã tưởng thật và vô cùng hạnh phúc. Anh kể với em là anh từ chối cô ấy, lúc đó em tin là thật. Thế rồi anh bắt đầu nhiếc móc em chuyện quá khứ, em nghĩ anh ghen nên mới thế.
Em biết mình sai nên cắn răng cam chịu, nhưng anh lại dựa vào cái lỗi của em để cho mình cái quyền được yêu nhiều người. Khi em biết anh không chỉ có mình em, em đau không tả xiết. Em quyết định chia tay thì anh năn nỉ, anh hứa sẽ thay đổi, anh nói anh quen mấy cô đó chỉ là chơi bời, anh chỉ thương mình em.
Thế là em tha thứ và em có thai. Anh một mực bắt em đi phá mà phải tự đi một mình chứ anh không đi cùng. Lúc đó em thấy mình không đủ khả năng nuôi con nên đã nghe lời anh. Em đến bệnh viện rất nhiều lần với chủ ý bỏ núm ruột của mình thêm lần nữa, nhưng không hiểu sao em chỉ khám rồi bỏ về.
Em đã nghĩ đến chuyện sẽ phải nuôi con một mình vì anh thấy anh không thể chấp nhận đứa trẻ. Rồi cứ hết lần này đến lần khác anh bắt em đi bỏ, đến khi thai được 6 tháng thì anh bỏ rơi mẹ con em.
Không nhà, không tiền, không một người thân bên cạnh em nuốt nước mắt vào trong đương đầu với cuộc sống khó khăn trước mắt. Con gái mình sinh ra trong sự giúp đỡ của bạn bè em cả về vật chất lẫn tinh thần. Ngày con chào đời, bạn em đã giấu em gọi điện cho anh, nhưng anh không tới.
Em vui với hạnh phúc làm mẹ nên quên hết những nỗi đau vừa qua, và dường như em cũng quên cả anh. Một tháng rưỡi sau khi sinh em bắt đầu đi làm lại, cuộc sống của 2 mẹ con tuy có vất vả chật vật, nhưng em vui lắm và chẳng còn phải khóc.
Khi con được gần 10 tháng thì anh quay lại, anh cầu xin em tha thứ bằng thái độ rất chân thành và kiên trì. Em cứ ngỡ mình đã hết yêu anh, nhưng khi đối diện với anh, trái tim em lại không vâng lệnh ý chí. Hơn một tháng sau em bằng lòng để anh quay lại vì em còn yêu anh và quan trọng hơn là để con gái mình có cha.
Em không ngờ cánh cửa địa ngục đã mở sẵn để em bước vào. Anh không cưới em, cũng chẳng để con gái mình mang họ cha, anh vẫn để mẹ con em ở nhà thuê trong khi anh sống trong biệt thự cùng với ba mẹ, anh vẫn để mẹ con em đi xe ôm trong khi anh vừa đi xe hơi vừa đi SH.
Nhưng những điều đó không làm em buồn, điều làm em đau đớn là anh còn “nghiện gái” hơn trước. Anh bỏ mặc con đau ốm, lấy lý do bận công việc bắt em tự kêu xe ôm đưa con đi khám bệnh một mình, nhưng thực chất là để đi với gái.
Khi em phát hiện ra, anh lại hứa sửa đổi, nhưng anh đâu có sửa nên em đành gọi cho một cô mà anh đang quen lúc đó. Em đã dùng thái độ của một người bạn để nói chuyện với cô ấy và cho cô ấy biết sự thật về anh. Thế là anh đánh em một trận “thừa sống thiếu chết”.
Anh vừa đánh anh vừa chửi em là “đồ chửa hoang thì làm gì có quyền xen vào chuyện của người khác”. Sau khi anh đánh mỏi tay, đá mỏi chân, chửi mỏi miệng rồi thì anh lại ôm em và cầu xin em tha thứ, đè em ra làm “chuyện đó" mà không cần biết cảm giác, tâm trạng của em lúc đó như thế nào.
Ở bên em thì anh nói xấu cô ấy, còn ở bên cô ấy thì anh nói xấu em. Tệ hơn là anh chối bỏ đứa con gái của mình khi cô ấy nhắc đến. Cô ấy nói với em là ghê tởm và khinh bỉ anh, hối hận khi đã quen anh, nhưng sau lưng em hai người lại vẫn rủ nhau đi khách sạn.
Con gái chúng ta ngày càng lớn, chi phí sinh hoạt ngày càng nhiều, tiền thuê nhà thì tăng cao mà công việc của em đang gặp khó khăn. Em đành phải sống dựa vào anh, nhưng mỗi lần đưa tiền anh đều nhăn nhó, và hỏi em xài gì, mua gì. Anh nghĩ cuộc sống của mẹ con em bây giờ phải phụ thuộc vào anh nên anh cho mình cái quyền làm mưa làm gió. Anh nói chuyện điện thoại với gái trước mặt em và bắt em im lặng nếu lên tiếng thì anh sẽ giết.
Em cắn răng nhịn nhục vì cuộc sống lúc đó thật sự khó khăn, em không đủ sức lo cho con. Rồi em lại có thai lần nữa, anh bắt em phá, em cũng thấy rằng một đứa con mình nuôi không nổi, hai đứa làm sao nuôi. Anh hứa anh sẽ đi cùng với em tới bệnh viện, nhưng vừa tới cổng anh nghe điện thoại của cô gái nào đó rủ đi uống café thì anh liền bỏ mặc em và bảo em tý xong thì đi taxi về rồi chạy đi mà không một lời giải thích.
Em uất ức bỏ về và gọi điện cho cô thư ký của anh và cũng là bồ của anh. Thế là chiều hôm đó anh lao tới đánh em một trận nhừ tử rồi bỏ đi. Em đón con đi học về anh lại tới và lần này anh đánh em xảy thai ngay trước mặt con.
Anh lấy chứng minh thư của em, lấy cả thẻ ATM và bắt em phải trả lại cho anh 10 triệu hồi tháng trước anh đưa để em mua xe thì anh mới trả lại chứng minh thư. Trong người em ngoài 10 triệu ấy thì không còn nổi 100.000 nên em thà mất chứng minh thư cũng không đưa lại cho anh.
Lúc đó em tưởng chúng ta sẽ chia tay nhau thực sự và nghĩ đời này, kiếp này không bao giờ tha thứ cho anh nữa. Nhưng chỉ được một tháng sau thì anh lại đòi quay lại, năn nỉ, van xin và thề sẽ không gái gú bậy bạ nữa. Em không đồng ý thì anh đem mấy tấm hình mát mẻ mà ngày xưa lỡ dại em để anh chụp ra đe dọa. Đúng là em rất sợ, vì nếu anh tung nó ra thì mẹ con không thể sống được. Em đành chấp nhận.
Rồi anh cũng mua cho em một chiếc xe để chở con đi học, nhưng nếu em làm anh giận thì anh sẽ lấy xe lại. Anh đi với gái rồi về hành hạ em đủ trò, còn ngang nhiên chở gái đi qua công ty em. Em đuổi theo thì bị ngã anh cũng mặc kệ cứ chạy như ma đuổi. Sau đó thì về chửi “ tôi đi với ai là chuyện của tôi, ai cho cô có quyền đuổi theo”.
Ra ngoài xã hội em được nhiều người quý mến và có rất nhiều đàn ông theo đuổi, sao về nhà lại bị một người "chồng hờ" như anh hành hạ chứ? Em thấy thật bất công cho mình. Nếu anh là một kẻ vô học thì em không nói, nhưng đằng này anh lại là thạc sĩ, tốt nghiệp ở nước ngoài về, gia đình anh lại nề nếp, gia giáo, sao anh lại hành động như vậy hả anh? Nếu anh thấy em đáng ghét thì bỏ em đi, sao cứ giữ em bên mình để đày đọa em?
Em cảm thấy quá mệt mỏi nên lặng lẽ dọn nhà đi chỗ khác, nghỉ việc, chuyển trường cho con. Anh gửi mail cho em năn nỉ rất thảm thiết, em đọc mà bật khóc vì cảm động. Anh van xin em cho anh được gặp con một lần. Được gần 2 tháng thì em mang nợ chồng chất vì thu nhập thấp mà vật giá và tiền thuê nhà lại tăng cao. Thế là vì tiền em đồng ý cho anh gặp con ở Thảo cầm viên.
Em đã lên kế hoạch lấy tiền xong rồi chuồn nhưng anh thông minh quá em đấu không lại. Anh đi theo mẹ con em hàng tiếng đồng hồ ngoài đường để truy ra nhà em bằng được. Em không cho anh vào nhà, nhưng con gái mình thì khóc lóc và đòi anh vào. Lúc đó em cảm thấy mình ích kỷ quá, sao em lại vì bản thân mình mà không cho con mình có cha chứ? Sao lại vì mình mà bắt con sống kham khổ.
Em nói với anh là em cho anh tới thăm con, nhưng quan hệ của chúng ta thì chấm dứt. Thế mà khi lên phòng của mẹ con em được rồi thì anh lại dùng sức đè em ra để làm chuyện đó bằng được.
Hết lần này đến lần khác anh làm em tức giận, trong một lần không kìm chế được em đã đập ổ cứng của anh. Kết cục như thế nào thì khỏi phải nói. Và anh ơi từ hôm qua đến nay anh lại làm em như muốn nổ tung lên vì chuyện của anh nữa, em lại đập cái máy ảnh của anh rồi. Và em biết chắc rằng, ngày mai anh sẽ đánh em một trận nữa. Em không còn sợ đau đâu, em chỉ sợ anh lại đánh em ngay trước mặt con chúng ta mà thôi.
Anh ơi! Anh có biết rằng vì chứng kiến cảnh bố mẹ hay đánh chửi nhau mà con chúng ta bị ảnh hưởng tâm lý, nó trở nên hung dữ, trái ý là đánh lại không cần biết đó là ai, và tệ hơn là nó đã mang nét tự kỷ rồi không anh? Em đau lòng lắm! Em chấp nhận trận đòn ngày mai, nhưng em xin anh hãy buông tha cho em khi anh không thể tốt với em!
Con chúng ta đã gần 3 tuổi rồi, và nó đang dần hiểu những gì diễn ra xung quanh nó. Nó như tờ giấy trắng, người lớn chúng ta vẽ gì thì nó sẽ thành cái đó. Em không thể để con chúng ta phải mang vết thương đau như vậy, người gây ra không ai khác lại là chính những người sinh ra nó.
Em chỉ nói sơ sơ vậy thôi, nếu kể hết ra thì chắc 10 trang giấy cũng không đủ anh nhỉ? Anh đọc xong rồi hãy dành chút thời gian để nghĩ xem em có đáng bị anh đối xử như vậy không? Xem hành động của anh có đúng không anh nhé!
Câu này hình như em đã nói rất nhiều lần, nhưng em hy vọng đây là lần cuối. Anh sẽ không bao giờ thay đổi được bản tính của anh nên em đành xin hãy buông tha cho em! Không yêu em, xin đừng làm khổ em, anh nhé!