Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Không có tình yêu với chồng
T
hật là đau khổ khi con người ta sống chung mà “đồng sàng dị mộng”. Sống vì nghĩa chứ không có tình yêu. Tôi không thể nào có được cảm giác yêu thương nồng nàn như với người cũ, dù đã cố gắng rất nhiều
Hôm nay, sau khi chat với anh, tôi mới nhận ra vẫn còn rất yêu anh, tình yêu với anh dường như chưa bao giờ hết, dù rằng tôi đã cố gắng để nó ngủ yên. Tôi 28 tuổi, yêu anh từ những năm còn học phổ thông. Tình yêu của chúng tôi kéo dài 6 năm, trải qua rất nhiều niềm vui, nỗi buồn, biết bao nhiêu kỷ niệm. Đó là một tình yêu rất đẹp, đẹp như trong phim ảnh vậy.
Chúng tôi yêu nhau bằng tất cả những đắm say, nồng nhiệt của tuổi đôi mươi. Tuy tính cách hai đứa có những điểm khác biệt nhưng lúc đó chúng tôi thấy hạnh phúc vô cùng, chỉ cần được gặp mặt nhau là coi như bao nhiêu giận hờn tan biến hết. Yêu nhau đến khi tôi học năm cuối đại học thì bắt đầu phát sinh mâu thuẫn. Anh chỉ hơn tôi một tuổi nên gia đình tôi không ủng hộ mối quan hệ này lắm. Bố mẹ tôi không ghét anh nhưng cho rằng tính tình anh còn trẻ con, sự nghiệp chưa có gì nên sẽ không thể làm điểm tựa cho tôi được. Lúc đó, một phần vì nghe lời gia đình, một phần vì nông nổi nên tôi đã chia tay anh. Anh đã sốc và không níu kéo tôi quay lại.
Tôi ra trường, đi làm, cũng có nhiều người theo đuổi. Sau đó quen và kết hôn với anh, là chồng tôi hiện nay. Anh hơn tôi 5 tuổi, có học thức cao, công việc ổn định, đặc biệt là rất được bố mẹ tôi quý mến. Lúc tôi quyết định kết hôn, ai cũng bất ngờ, nhiều người biết chồng tôi đã khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ, vì tính tình 2 đứa không hợp nhau. Tôi cứ nghĩ đơn giản tình yêu sẽ đến sau hôn nhân.
Nhưng những suy nghĩ ấy đã sớm bị dập tắt, càng đến ngày cưới, tôi càng nhận ra không yêu chồng, chúng tôi có quá nhiều khác biệt. Người yêu cũ biết tin tôi cưới cũng liên lạc lại. Lúc đó tôi biết rằng mình còn yêu anh lắm, tôi còn định hủy đám cưới, bỏ đi cùng anh, đi thật xa. Bố mẹ tôi biết chuyện thì sống chết, nhất quyết không đồng ý. Tôi cũng không dứt khoát, không quyết liệt, cuối cùng đám cưới cũng diễn ra. Và bây giờ tôi biết đó là quyết định sai lầm nhất cuộc đời mình.
Tôi lấy chồng hơn 3 năm, chồng tôi là người đàn ông tốt, rất yêu vợ. Tôi cố gắng cắt đứt liên lạc với người cũ, cố gắng để yêu chồng nhưng mọi nỗ lực dường như vô nghĩa. Giờ đây tôi với chồng sống như 2 người bạn. Tôi vẫn chu toàn bổn phận làm vợ, làm mẹ một bé trai gần 2 tuổi, nhưng cuộc sống vợ chồng đối với tôi thật ngột ngạt. Thật là đau khổ khi con người ta sống chung mà “đồng sàng dị mộng”. Sống vì nghĩa chứ không có tình yêu.
Tôi không thể nào có được cảm giác yêu thương nồng nàn như với người cũ, dù đã cố gắng rất nhiều. Tôi rất nhớ đến anh, nhớ những ngày tháng êm đềm khi xưa mà tiếc nuối. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng chat với nhau. Anh nói không thể yêu ai thêm được nữa, anh vẫn không thể quên được tôi. Anh chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình. Tôi tin những gì anh nói là thật. Tôi tin là anh vẫn còn yêu tôi, cũng như tôi vẫn còn yêu anh.
Tôi thấy chúng tôi là những con người thật tội nghiệp, yêu nhau mà không thể đến được với nhau. Tôi thương hại cho bản thân mình quá, sống bên chồng nhưng không thể yêu chồng. Nhiều đêm tôi vẫn mơ về người cũ và khóc rất nhiều. Tôi thấy thật có lỗi với chồng. Có lúc tôi muốn ly dị để giải thoát cho chồng, để anh tìm được người yêu anh thật sự. Nhưng lại nghĩ thương con còn nhỏ quá, lại tự nhủ mình hãy chịu đựng mà sống vì con. Mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Lan