Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Không còn niềm tin khi chứng kiến trận đòn của ba mẹ
ước mắt mẹ rơi, mẹ nhỏ bé và sợ sệt trước ba, trên hai má mẹ còn rơm rớm máu vì cái tát như trời giáng của ba. Một con bé tội nghiệp đang quỳ gối trước mặt ba để cầu xin ba đừng đánh mẹ, ánh mắt van lơn xin mẹ đừng tiếp tục những lời trì triết cay độc dành cho ba. (Linh)
Từ: phuong linh
Đã gửi: 08 Tháng Sáu 2011 10:15 CH
Anh hỏi em “có muốn làm bồ anh không?”. Em cười, em nghĩ là mình hiểu tình yêu anh dành cho gia đình, tình yêu ấy giống như ngôi sao lấp lánh làm em luôn muốn ngắm nhìn, những gì anh đang có, em không bao giờ có được. Là anh hay người đã đi bên cạnh em suốt 2 năm qua hay bất kỳ người con trai nào khác, em nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể nói lên ba từ “em yêu anh”.
Anh có biết vì sao em thường nói với anh chỉ một câu “anh đừng đùa” nữa không? Không phải vì anh không đủ chân thành khi nói nhớ em mà đơn giản em không tin ai, chưa từng tin ai cả. Có những ký ức, đôi khi dù có muốn quên người ta cũng không thể quên được. Người ta có cố khép chặt cánh cửa đi vào quá khứ, cố sống trong những ngăn kéo của thời gian thì trong vô thức, ký ức đã trở thành một phần định hình cho cách sống ở hiện tại và tương lai.
Em không thể tin tưởng anh hay người bạn trai đã luôn ở bên em suốt 2 năm qua. Em không đủ tự tin để tin tưởng và yêu thương ai đó. Những năm tháng tuổi thơ, chứng kiến trận đòn roi, cãi vã triền miên của ba và mẹ, em đã hỏi mình, người ta liệu có bao nhiêu nước mắt để rơi? Chuyện bất hòa gia đình nào cũng có, em ước mình cũng có thể mạnh mẽ để quên hết mọi thứ như người khác.
Nhưng chỉ cần một lần thôi, khi muốn thực sự quan tâm tới ai đó thì những hình ảnh về mẹ lại hiện lên. Hình ảnh nước mắt mẹ rơi, mẹ nhỏ bé và sợ sệt trước ba, trên hai má mẹ còn rơm rớm máu vì cái tát như trời giáng của ba. Cái khoảnh khắc khóc thét lên vì sợ của con nhóc 10 tuổi, em như đang đứng từ phía xa và nhìn lại bộ phim về cuộc đời của chính mình.
Một con bé tội nghiệp đang quỳ gối trước mặt ba để cầu xin ba đừng đánh mẹ, ánh mắt van lơn xin mẹ đừng tiếp tục những lời trì triết cay độc dành cho ba. Em không giận ba vì em biết ba không phải là không yêu qua đình, yêu quý các con, nhưng mọi thứ luôn có giới hạn, ba không phải là người đủ vị tha để bỏ qua những lời nói vượt qua giới hạn của mẹ.
Em thấy mình vô dụng, bất lực khi không thể làm gì thay đổi điều đó. Rồi mẹ ốm, mà như bác sĩ nói, bệnh của mẹ là do suy nghĩ quá nhiều. Bốn năm học đại học xa nhà là những ngày tháng bấp bênh, buổi đi buổi nghỉ. Đến khi ra trường đi làm em vẫn sẽ phải nghỉ việc bất cứ khi nào khi sức khỏe của mẹ không tốt. Trong mấy đứa bạn cùng lớp, em giữ kỷ lục của việc đổi công ty.
Cuối cùng thì em rút ra một chân lý đừng xin vào những công ty mà mình yêu thích, bất cứ khi nào mẹ gọi mình có thể phải bỏ việc để về bên mẹ, mà cánh cửa của nhà tuyển dụng sẽ không thể mở ra lần thứ hai với cùng một người. Điều gì cũng có giá của nó, có lẽ đó là cái giá phải trả để ông trời không đưa mẹ đi vì căn bệnh ung thư quái ác.
10 năm chiến đấu với bệnh tật, người ta lại càng có những nỗi đau cần được lắng nghe và chia sẻ. Ba chưa làm được điều đó hoặc giả đã lắng nghe nhưng là chưa đủ đối với mẹ, những chuyện cơm không lành canh không ngọt vẫn cứ tiếp diễn.
Tháng thứ 2 làm việc tại công ty, em phát hiện ra ba đã có người phụ nữ khác không phải mẹ. Ba tỏ ra chăm lo cho gia đình hơn, những trận cãi vã cũng ít xảy ra hơn và với hoàn cảnh hiện nay của mẹ, em chọn lựa im lặng. Sự chọn lựa ấy làm em đau rất nhiều. Em tự hỏi mình, suy cho cùng, cuộc đời mỗi người đâu mới là giới hạn của nỗi đau? Để sống đã khó, sống hạnh phúc dường như là thứ quá xa xỉ.
Anh muốn nói chuyện với em về công việc, không phải em không thích nghe anh nói, đơn giản là vì hiện tại em cần một công việc có thể về với mẹ vào ngày thứ bảy và chủ nhật, điều duy nhất hiện giờ em có thể làm cho mẹ. Hơn nữa, cũng là do em quá ích kỷ, em cần một công việc mà em không yêu thích để nếu một ngày em lại phải từ bỏ nó thì em cũng chẳng phải mất thêm giọt nước mắt nào.
Nhưng dù là không yêu thích hay không phù hợp thì công việc vẫn là công việc, em vẫn có những chỉ tiêu phải hoàn thành. Em không hề bị áp lực bởi những con số, nhưng lại luôn bị stress vì cách sống của những người bên cạnh em 8h/ngày, 5 ngày/tuần. Em tự hỏi mình, sao người ta không đối xử thật tốt với nhau khi có thể nhỉ! Cuộc sống vốn chẳng dễ dàng gì, sao lại cứ phải bon chen? Và đó cũng chính là lý do mà em đã nói anh xuất hiện đúng lúc khi em đang cần một người bên cạnh.
Em muốn được nghe chuyện của người khác để em có thể quên những chuyện của mình. Những người quanh em ai cũng có nỗi đau riêng, anh có lẽ cũng vậy. Phải chăng chính em đang tự bi kịch hóa bản thân mình? Em không biết nữa. Nhưng 23 năm có mặt trên đời, vì sự xuất hiện của anh, em muốn được một lần nhìn lại mình, đối diện với chính mình. Cảm ơn anh vì điều đó.
Em mong anh sẽ mãi giữ lấy hạnh phúc của mình, hãy trân trọng những gì mình có, hạnh phúc của anh, của chị và bé, là giấc mơ đẹp nhất mà em từng mơ. Anh từng hỏi, em ước gì đúng không, em không trả lời, vì em biết mơ thì không bao giờ là sự thật.
Em đã không còn ước mơ từ ngày em nghe và hiểu được câu chuyện của ba mẹ, không còn ước mơ từ ngày em phải quỳ xuống mà cầu xin ba, từ cái ngày em khóc như mưa khi rời khỏi nhà tới phòng thi, và trong cái khoảnh khắc em từ bỏ công việc yêu thích của mình để về chăm sóc mẹ.
Những câu nói đùa của anh, dù là đùa nhưng biết đâu một ngày nào đó nó sẽ là chân thành dành cho một người con gái nào đó, mà không phải là chị? Người ta nếu đã đi lạc lối một lần, thì cũng có thể có lần hai, lần ba. Em không là gì của anh, em cũng không biết em có quyền để nói điều này với anh không nữa, nhưng em muốn nói: Anh hãy trân trọng những gì mình có, được không anh?
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)