Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ký ức ơi, hãy ngủ quên
iết câu chuyện này, tôi hy vọng anh nhận ra tôi chỉ để biết rằng trong tôi luôn có anh. Số điện thoại của anh tôi lưu vào trí nhớ, hình ảnh của anh tôi lưu vào trong tim. Một góc nhỏ thôi, nhưng không dám chạm vào, chỉ sợ những day dứt, những hối tiếc lại trỗi dậy… (Hai Anh)
From: Hai Anh
Sent: Thursday, February 08, 2007 9:09 AM
To: tamsu@vnexpress.net
Subject: Thôi nhé, hãy ngủ yên!
Tôi quen anh trong những ngày đầu mới bước chân vào ký túc xá. Anh học trước tôi 2 khóa, dáng dong dỏng, da trắng và đặc biệt anh có hai chiếc răng khểnh rất duyên. Lần đầu gặp mặt, tôi đã có cảm tình với anh vì anh rất hiền và... rất hay cười.
KTX nam tổ chức giao lưu với KTX nữ. Sinh viên nữ năm thứ nhất đặc biệt được chú ý. Hát hò, trò chơi tập thể, tiếng cười nói rộn ràng… Sau cùng là tiết mục tự do giao lưu và nhận đồng hương. Duyên cớ đó đã cho anh và tôi có cơ hội được gặp nhau (dù quê anh và quê tôi cách nhau gần nghìn cây số). Từ đó, cứ 2-3 ngày anh lại ghé KTX để nói chuyện cùng tôi. Cũng từ đó, anh đã luôn bên cạnh, quan tâm và giúp đỡ tôi trong học tập cũng như trong cuộc sống, từ việc mua cho tôi viên thuốc khi tôi ốm, mượn giáo trình cho tôi học, đêm đêm ngồi trước cổng KTX tâm sự đủ thứ chuyện trên đời mà muỗi cắn cũng không hay…
Sinh nhật tôi, anh mượn xe máy chạy gần 30 cây số lên Trung tâm Giáo dục Quốc phòng nơi tôi đang học chỉ để tặng tôi một cuốn sổ nhỏ với dòng chữ: "Chúc em sinh nhật vui vẻ". Tôi xúc động và lúng túng chẳng nói nên lời cho đến khi bóng anh khuất rồi tôi mới tỉnh ra... Cuốn sổ đó tôi đã ghi lại những vần thơ, những cảm xúc của tôi từ ngày tôi được làm bạn với anh.
26/3 năm đó, trường tôi tổ chức cắm trại tại Khu du lịch Văn Thánh, trại của lớp anh và lớp tôi chỉ cách nhau vài bước chân mà ngại bạn bè trêu chọc nên anh và tôi cứ như người dưng, chẳng dám ngồi gần. Lúc bế mạc trại, bạn bè tranh thủ… về hết để tôi ở lại cho anh chở về, ngồi sau lưng anh mà tim tôi đập thình thịch, chân tay thì cứ thừa thãi không biết để đâu.
Bạn bè trêu anh ốm o chắc không chở nổi tôi qua cầu dốc cao ngất ngưỡng (ngày đó đi xe đạp mà tôi thì... tròn), tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để đi bộ. Thế nhưng anh chở tôi chạy băng băng lên cầu và chọn một đường vòng, đi thật xa và thật chậm để có thể ở bên tôi lâu hơn…
Vậy mà, khi tình yêu chín muồi, lúc anh muốn bày tỏ tình cảm thì tôi lại lảng tránh anh. Tôi đổi chỗ ở liên tục, tôi nói dối để anh phải đi tìm tôi. Anh xin tôi cuộc hẹn tôi cũng từ chối, dù thực lòng tôi rất thích anh. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi hành động như vậy. Tôi sợ ảnh hưởng đến học tập. Tôi sợ phải vào nhà thờ làm lễ cùng anh, sợ quê anh xa xôi… Những nỗi sợ vô hình và vớ vẩn đó đã làm anh không còn kiên nhẫn, đã đẩy anh dần xa tôi.
Ba năm sau anh lấy vợ, tôi truy tìm số điện thoại của anh chỉ để chúc mừng hạnh phúc của anh. Chị ấy đã sinh cho anh một bé trai xinh xắn. Một năm sau, tôi theo chồng, không mời cũng không báo tin cho anh. Nghe tiếng anh trong điện thoại trách “...dù sao thì…”, “Dù sao hả anh?”, “dù không đến được với nhau thì mình vẫn xem nhau như anh em, như bạn”.
Viết câu chuyện này, tôi hy vọng anh nhận ra tôi chỉ để biết rằng trong tôi luôn có anh. Số điện thoại của anh tôi lưu vào trí nhớ, hình ảnh của anh tôi lưu vào trong tim. Một góc nhỏ thôi, nhưng không dám chạm vào, chỉ sợ những day dứt, những hối tiếc lại trỗi dậy…
Thôi nhé, ký ức ơi, hãy ngủ yên!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)