Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Kỷ niệm về anh em sẽ gói kỹ lại
nh à, chưa từng và sẽ không bao giờ anh là của em cả. Kỷ niệm về anh, em sẽ gói kỹ lại, để trong một góc sâu trái tim mình, ngoại trừ người sau này là chồng em ra, cả anh và em đều không được phép mở nó ra đâu. (Binh Minh)
From: binh minh
Sent: Monday, December 08, 2008 12:24 AM
Subject: Viet cho toi, cho anh, cho chi ay va cho moi nguoi
Hôm nay cũng là một ngày nghỉ trọn vẹn với tôi về tất cả mọi mặt, công việc, gia đình, bạn bè, tình yêu... Và vì thế tôi cũng muốn chia sẻ tâm sự của mình, tôi không mong mỏi sự đồng cảm, chia sẻ hay chỉ trích của mọi người, đơn giản để tâm hồn tôi thanh thản hơn và tôi muốn gửi tới một người phụ nữ lời xin lỗi của tôi.
Câu chuyện của tôi cũng giống như nhiều cô gái trẻ có lối sống phóng khoáng trong thời đại ngày nay. Tôi không xinh đẹp, không giỏi giang, không giàu có, không dịu dàng, cũng chẳng phải là người siêng năng, chăm chỉ. Được cái tính cách của tôi bộp chộp, hòa đồng, ít để bụng, và lành tính... Tôi chẳng biết kiêu, cũng không đủ khéo léo để có nhiều đối tượng theo đuổi và cũng vì công việc chưa thực sự ổn định nên tôi vẫn một mình.
Anh gặp tôi đầu tiên trong ngày đầu tiên anh đến chỗ tôi nhận công tác. Tôi phì cười khi anh nói anh đến nhận công tác vì anh là người thứ hai được điều về Trung tâm mà không có thông báo gì. Cũng giống như những đồng nghiệp khác, tôi vui vẻ, hồn nhiên tiếp đón anh. Anh dễ gần và cũng nhanh chóng chiếm được tình cảm của mọi người, nhất là 2 cô gái chưa có người yêu, tôi là 1 trong 2 người đó.
Anh xưng hô với tôi là anh - mày và cũng vì anh có gia đình rồi nên tôi cũng rất vô tư với anh. Tôi coi anh như một người anh, một người bạn vì tôi nông cạn còn anh thì sâu sắc. Tôi nói và làm theo cách nghĩ dân quê của mình còn anh thì ngược lại chững chạc và già dặn cộng thêm tác phong của một người trong quân đội, phong cách làm việc, lối sống và suy nghĩ của anh khiến tôi nể phục anh.
Chuyên môn của anh về Trung tâm tôi không có đất dụng võ vì thế anh thường xin nghỉ ở nhà để ôn thi cao học. Anh thường gọi điện vào điện bàn của tôi, nhấc điện thoại mà nghe câu: "Chú Hà đây!" hay "Sếp đây!" là tôi biết ngay anh. Cứ thế anh nhắc cho tôi nhớ về anh. Nói cho chính xác thì anh là mẫu người yêu mà tôi ước ao, nhưng tôi khẳng định rằng trong 4 tháng làm việc với nhau, đối với tôi anh chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Tôi không suy nghĩ được điều gì cả, chỉ là đơn thuần anh gọi điện tán gẫu trong giờ làm hoặc khi tan ca bởi vì anh vẫn anh - mày với tôi. Lần đầu anh đến chỗ trọ của tôi chơi, lúc đó tôi chỉ thấy vui vui. Thỉnh thoảng chúng tôi đi với nhau làm một số công việc lặt vặt, gọi điện tán gẫu. Và bắt đầu từ buổi tối hôm đó, anh hẹn đón tôi đi ăn tôi khao vì chúng tôi được thưởng. Nhưng mãi chẳng thấy anh đến, cũng chẳng thấy gọi điện báo gì cả... tôi tức anh.
Gần 10h anh xuất hiện, mặt tôi lạnh tanh, tôi không nói gì, anh cũng chẳng giải thích nên tôi càng tức hơn. Ngồi một lúc tôi bảo anh về cho tôi khóa cửa đi ngủ, anh đứng dậy về luôn. Anh thực sự làm tôi choáng, vì anh có lỗi thế mà chẳng thèm giải thích, đã thế để tôi đói meo đi ngủ. Tôi không ngủ được vì đói và tức nên tôi gọi cho anh định quát anh một trận cho hả giận, nhưng tôi nghẹn lời, chẳng tìm được từ nào để nói.
Giọng anh buồn, và khác lạ. Tôi tắt điện thoại, nằm suy nghĩ linh tinh, thì nhận được tin nhắn của anh. Anh nói anh đang rất buồn và đang ở một nơi rất xa, anh muốn một mình... Tôi suy nghĩ linh tinh, gọi điện liên tục, anh không nghe máy. Hôm sau tôi đi làm, làm mặt giận anh, còn anh thì vẫn bình thường như mọi hôm. Hôm sau nữa tôi nghỉ làm, tôi báo mọi người ở cơ quan là tôi ốm. Anh gọi điện, tôi lấy lại thái độ vui vẻ với anh bởi vì tôi suy nghĩ kỹ thấy mình thật ngốc nghếch vì đã ngộ nhận tình cảm của anh.
Cũng buổi chiều hôm đó, hết giờ làm việc, anh về chỗ tôi. Tôi thật sự bất ngờ vì anh ôm tôi thật chặt, anh hôn tôi, tôi ngỡ ngàng, không nhận thức được chuyện xảy ra, tôi muốn nhưng không đủ sức đẩy anh ra... Và tôi đã ngoan ngoãn đến với anh từ đó. Có lẽ kinh nghiệm tình trường của tôi không có nên tôi rất gượng gạo trong mối quan hệ với anh.
Lần đầu tiên chúng tôi quan hệ với nhau tại chính văn phòng. Lần đầu tiên quan hệ nhưng tôi không ra máu, điều đó làm tôi hoang mang và lo sợ. Tôi thất vọng, mệt mỏi và đau... Còn anh lại im lặng, anh không nói gì, tôi cố gắng gặng hỏi, tôi muốn biết tâm trạng thật của anh lúc đó, anh nghĩ gì về tôi và đánh giá thế nào khi tôi ngã vào vòng tay anh quá dễ dàng và nhất là không có bằng chứng để chứng minh với anh sự trinh tiết của mình. Đó là điều mà tôi suy nghĩ nhiều nhất.
Tôi vốn không phải kiểu người hay suy nghĩ, tôi luôn lạc quan và vui vẻ, nên mọi người không dễ để nhận thấy chuyện gì xảy ra với tôi. Anh chính thức chuyển công tác, tôi không thể gặp anh thường xuyên được, tôi nhớ anh. Ngoài thời gian tập trung cho công việc, giây phút còn lại tôi dành để nghĩ về anh. Tâm hồn tôi càng mơ mộng bao nhiêu thì anh lại càng thực tế bấy nhiêu.
Chúng tôi ít chuyện trò, anh không dành nhiều thời gian cho tôi như trước, chủ yếu gặp nhau anh đều đòi hỏi chuyện đó. Chính vì thế mà mối quan hệ của chúng tôi luôn lúc nóng lúc lạnh. Tôi thấy ấm lòng, bình yên và hạnh phúc khi ở bên anh, chỉ cần một tin nhắn của anh, một câu hỏi vu vơ thôi cũng đủ để tôi vứt bỏ hết buồn phiền và giận hờn. Có anh mọi việc với tôi trở lên dễ dàng hơn, tôi đáng yêu hơn...
Từ trước tới giờ tôi không thể tưởng tượng mình là kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc của một ai đó. Trong suy nghĩ của mình, tôi cũng không bao giờ tha thứ cho ai chen vào hạnh phúc của tôi. Thế mà, tôi lại xếp mình vào hàng ngũ của những kẻ ăn cắp hạnh phúc của người khác.
Vợ anh biết, chị gọi điện và nói chuyện với tôi, thân thiện và nhẹ nhàng. Chị không nhắc đến chuyện của tôi và chồng chị, chị còn cảm ơn và nhờ tôi giúp đỡ anh. Tất cả lý do, lý lẽ tôi hay bất kỳ ai trong trường hợp này đều chỉ là để biện minh cho tội lỗi của mình. Tôi tự biết mình sai và tôi phải dừng lại, tôi quyết định và tôi đã nói với anh như thế, tôi sẽ trả anh lại nơi mà anh thuộc về.
Anh không nói nhiều, hay lang thang hơn. Tôi đồng ý gặp anh chỉ muốn nói với anh rằng tôi đã mua cho mình một chiếc nhẫn, tôi đeo vào ngón áp út của bàn tay phải, tượng trưng cho một cuộc hôn nhân đã kết thúc. Dù nói cách này hay cách khác thì tôi cũng coi anh như một chồng đầu tiên của mình rồi.
Khi được sinh ra, tôi không được thừa hưởng tình quyết đoán của bố tôi, nên tôi đã không rời bỏ được anh. Chúng tôi lại tận hưởng những giây phút ngọt ngào ấy và tôi lại gặm nhấm cảm giác tội lỗi với vợ anh. Sau lần đó mối quan hệ của chúng tôi cũng chẳng cải thiện hơn là mấy. Và rồi ngày sinh nhật anh, anh hứa là chỉ có tôi và anh, tôi chờ đợi và hạnh phúc và rồi tôi thất vọng khi ngày đó anh không đếm xỉa gì đến tôi, không cảm ơn lời chúc của tôi, không cho tôi có cơ hội được ở bên anh trong ngày đó.
Tôi lại là người lên tiếng chấm hết trước. Lần này, anh không nhắn tin, không gọi điện và im lặng. Anh càng im lặng tôi lại càng nhớ anh da diết. Mỗi khi nhớ anh quá tôi lại tự cho phép mình gửi cho anh một vài dòng tâm sự qua Yahoo Mesenger. Anh không trả lời và im lặng. 20/10 tôi tủi thân, lủi thủi đi về nhà và ngủ sớm, bởi vì nghĩ đến anh nước mắt tôi cứ trào ra. Tôi không muốn ai biết điều đó.
Tôi muốn được ôm anh lang thang trên những con phố, mùa đông đến rồi tôi muốn được đi ngửi mùi hoa sữa cùng anh. Ăn một món gì nóng và tận hưởng những giây phút bên nhau. Anh vẫn im lặng. Nhiều khi tôi thấy mình bị tổn thương, lúc thấy cảm ơn anh, lúc thì tự trách mình... Sau 1 tháng anh lại đón tôi quay lại trong vòng tay anh ngay chính tại nhà anh.
Lần đó tôi cảm thấy tủi thân khủng khiếp, tôi về quê phần về để giỗ ông, phần để tâm mình bình an hơn. Anh quan tâm đến tôi nhiều hơn, chúng tôi nói chuyện và tôi tràn đầy hạnh phúc, tôi nhắm mắt bỏ qua tất cả. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để có một đứa con với anh. Tôi chưa từng nghĩ chứ đừng nói đến đề nghị anh ly dị với vợ. Tôi cũng không yêu cầu anh cung cấp cho tôi cái gì cả, tôi chỉ biết rằng tôi yêu anh và tôi được anh yêu.
Tôi đã lờ đi sự đau khổ của một người vợ biết chồng mình phản bội. Nhưng mãi rồi cũng không thể hơn được nữa. Anh không biết ngày sinh nhật của tôi, khi tôi nói cho anh rằng tôi sẽ rất buồn nếu anh quên ngày này, nhưng tôi chắc chắn anh không biết hôm nay là ngày sinh nhật tôi. Anh chúc mừng tôi và hỏi tôi thích gì. Tôi muốn nói với anh rằng tôi chờ anh xuất hiện với 26 cành hoa făng vàng được bó với nhau bằng một chiếc nơ và nói anh yêu em mãi mãi thôi là đủ. Nếu điều đó xảy ra chắc sẽ không có ngày tôi rời xa anh.
Rồi ngày đó cũng đã đến. Khi chị tôi nhập viện, tôi xoay xở một mình, cô đơn, mệt mỏi và stress vì công việc, tôi tự hỏi anh đang ở đâu? Làm gì? Có nghĩ tới tôi không? Anh biết chị tôi nằm viện nhưng cũng chỉ hỏi tại sao, anh không hỏi thăm tình hình của chị tôi thế nào? Tôi tủi thân khi thấy anh quá hững hờ và lạnh lùng, tôi nhắn tin trách anh, anh im lặng. Và tôi đã gửi tới anh tin nhắn cuối cùng: "Em sẽ mãi nhớ anh", anh im lặng.
Tôi đã tháo nhẫn ra trong khoảng thời gian đó, tôi và anh cùng im lặng. Và hôm nay, tôi lại tìm nó, đeo nó vào chỗ cũ và viết những dòng tâm sự này. Anh à, chưa từng và sẽ không bao giờ là của em cả. Kỷ niệm về anh, em sẽ gói kỹ lại, để trong một góc sâu trái tim mình, ngoại trừ người sau này là chồng của em ra, cả anh và em đều không được phép mở nó ra đâu. Em từng nói như vậy với anh rồi phải không?
Tôi còn gia đình và bạn bè, tôi có những cơ hội trước mắt, tôi sẽ bắt đầu lại mọi thứ cho dù muộn còn hơn không. Mọi thứ đã qua rồi, sau cơn mưa, trời lại sáng với cả 3 chúng tôi..
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)