A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em sẽ là thiên đường để anh khỏa lấp trống vắng
nh là người đàn ông của mình, còn mình, mình không là gì của anh cả. Mình chỉ muốn là một cơn gió mát lành thổi qua cuộc đời khắc nghiệt của anh, để trong những ngày tháng tẻ nhạt anh còn biết cảm nhận hơi thở và sinh khí của cuộc đời vốn kỳ diệu này. (Lan)
Từ: Nguyễn Hương Lan
Đã gửi: 13 Tháng Chín 2011 8:08 SA
Tình yêu như lưỡi dao, tình yêu như mũi nhọn, cắt đứt cuộc tình mình một cách êm ái và ngọt ngào. Mối tình đầu ấy đến bất chợt và ra đi cũng bất chợt như hạt nắng cuối chiều. Dẫu biết rằng dùng một cuộc tình chóng vánh để xua đuổi quá khứ thì chỉ là một sự vá víu cẩu thả của tâm hồn, thế nhưng mình vẫn cứ dấn thân vào, như loài thiêu thân không bao giờ thấy chán ngọn đèn, như truyền thuyết về một loài chim chỉ hót một lần trong đời rồi chết. Nhưng đó là lúc nó hót hay nhất, như quy luật sinh tồn của một que diêm.
“Que diêm sống khi đang chết
Nằm trong hộp tối bao nhiêu ngày
Chỉ để một phút giây tỏa sáng
Ánh sáng đựng ở đâu
Không phải ở chất diêm sinh
Mà ở phút rùng mình rung động”
Bây giờ mình có thể nói rằng mình đang sống, từng giây từng phút mình biết có anh trên đời nghĩa là mình đang sống. Con thiêu thân sẽ héo hon nếu không tìm thấy ngọn đèn, loài chim kia sẽ bay mãi mà không cất tiếng hót duy nhất của cuộc đời nếu nó không tìm thấy bụi mận gai, và que diêm sẽ mãi nằm trong hộp như một thứ quan tài nếu nó không một lần được tỏa sáng, được cháy, được chết dần.
Mình cũng vậy, mình đã tìm được ngọn đèn, bụi mận gai của mình và được rùng mình rung động khi gặp ánh mắt anh. Và có lẽ mình cũng đang cháy, đang chết dần nhưng mình hạnh phúc vì điều đó, hạnh phúc vì mối tình chóng vánh mà mình đang trải qua với anh, người đàn ông đối với mình còn là một dấu hỏi lớn.
Quen anh chỉ mới 3 ngày nhưng mình có cảm giác đã ôm anh trong tay 30 năm rồi, gần bằng số năm anh có mặt trên cuộc đời khắc nghiệt và bất công. Anh kể về cuộc đời anh và nói rằng anh cần một gia đình. Có biết bao con người vô tình, thậm chí cố ý vứt bỏ nó nhưng đối với anh, hai chữ ấy có ý nghĩa biết bao, khó nắm bắt biết bao.
Quan niệm về gia đình của anh cũng thật đơn giản, anh muốn một người vợ biết nấu cho anh và con anh những bữa cơm, biết là cho anh bộ quần áo để sáng anh đi làm. Giản dị làm sao và cũng đẹp tuyệt vời lối suy nghĩ ấy. Anh không đòi hỏi ở đời quá nhiều, vậy tại sao anh vẫn chưa tìm cho mình được ý nghĩa trọn vẹn và đầy đủ của hai chữ “gia đình”.
Mưa vẫn sụt sùi rơi trên mái, mình nằm yên nghe tiếng mưa mà trong lòng lạnh tê tái. Nhắm chặt mắt, mình hy vọng trong vô thức, câu trả lời đầy đủ nhất đến với mình để mình không phải nhói đau như thế này nữa. Tình yêu có lẽ không thể đo được bằng thời gian, ít ra là trong trường hợp của mình. Mình không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng mình tin vào sự thấu hiểu của ánh mắt. Tình cảm của mình dành cho anh có lẽ nên gọi là tình thương, nó bao hàm cả tình yêu và sự đồng cảm.
Tâm hồn mình dường như cũng đồng điệu với tâm hồn mỏng manh, dễ vỡ của anh. Không biết xuất phát từ đâu mà mình có suy nghĩ vô cùng cụ thể và rõ ràng là mình muốn ôm chặt anh, ôm chặt trái tim đang bị nỗi đau cào xé của anh. Một trái tim mà mình có thể cảm nhận được qua lần áo, qua làn da anh. Trái tim ấy vẫn đập hối hả, dường như nó muốn bơm máu thật nhanh, thật nhiều để khỏa lấp nỗi đau và làm mờ vết sẹo chỉ mới lên da non.
Mình ép anh kể vế mối tình đau đớn kia chỉ để thỏa mãn trí tò mò, nhưng khi anh kể xong thì dường như từng tế bào trong người mình cùng thét lên một lúc. Đắng cay! Anh kể về một người vợ tham vọng bỏ bê chồng con, một người vợ sổ toẹt hợp đồng đã ký với chồng để chạy theo những hợp đồng khác thú vị hơn. Anh nói cái giá anh phải trả quá đắt, cái giá đó bao gồm cả đứa con gái bé nhỏ của anh. Giờ đây một mình anh trong căn nhà đầy ắp kỷ niệm, tất cả tự nhiên bị gán cho hai chữ kỷ niệm.
Đọc được nỗi đau trong mắt anh, lần đầu tiên trong đời mình thấy ghét kỷ niệm đến thế. Kỷ niệm buồn thì nhói một tí chứ kỷ niệm vui thì như một đòn tra tấn ác liệt đủ làm cho bất cứ điều gì vững chãi nhất cũng sụp đổ rồi nhấn chìm con người ta xuống vực thẳm của sự cô độc não nề. Anh vừa kể vừa cười, cái cười đó của anh làm cho lòng mình như có mưa rơi, một cơn mưa rả rích và dai dẳng mà có lẽ suốt cuộc đời mình cơn mưa ấy không bao giờ tạnh.
Mình biết anh và mình không thể đi chung một con đường nhưng mình cứ dấn thân vào, không thèm kiềm chế, không thèm nghĩ xa xôi. Không biết rằng đến lúc biệt ly, tình yêu có dâng lên đền cồn cào ruột gan đủ để mình quay gót và ôm mái tóc anh, để anh ép đầu vào ngực mình mà hít hà như đứa trẻ không, nhưng có một điều chắc chắn rằng anh sẽ lại lao đao.
Thì đúng là với anh, sự ra đi của mình không đủ mạnh như một cơn bão để gây ra cho anh một phen tiêu điều hoang sơ như lần trước. Nhưng sự chia ly ấy cũng đủ làm thành một cơn gió thổi qua khiến cuộc đời anh nghiêng ngả.
Đôi lúc ghét đời quá, mình buông lời chửi đổng nhưng nhiều lúc cuộc đời cũng thật dễ thương, nó đem mình đến với anh giúp mình chạm vào được linh hồn anh. Tại sao lại là mình? Chắc là trong lòng anh mấy ngày nay cũng tồn tại câu hỏi đó. Phải rồi, tại sao lại là mình mà không phải là người yêu hiện tại của anh?
Mình chưa từng gặp chị ấy và anh cũng chưa từng kể gì nhưng mình khẳng định rằng những gì mình viết ra đây chị ấy không thể cảm nhận được. Mình không mắc bệnh vĩ cuồng đâu, vì thực sự mình dành cho anh tình cảm lớn lao quá, lúc nào nó cũng như thiêu đốt mọi suy nghĩ của mình, lớn đến mức mình thấy vui khi nghe anh nói là hiện tại anh đã có người yêu.
Thì ra anh cũng đang yêu, mái tóc điểm bạc của anh rồi sẽ đen lại nhờ vào liều thuốc của tình yêu. Nhưng rồi mình lại băn khoăn, liệu người con gái ấy có thể đem lại trọn vẹn ý nghĩa của hai chữ “gia đình” cho người đàn ông của mình hay không. Anh là người đàn ông của mình, còn mình, mình không là gì của anh cả. Mình chỉ muốn là một cơn gió mát lành thổi qua cuộc đời khắc nghiệt của anh, để trong những ngày tháng tẻ nhạt anh còn biết cảm nhận hơi thở và sinh khí của cuộc đời vốn kỳ diệu này.
Anh! Em sẽ là thiên đường, nơi chốn bình yên để anh khỏa lấp nỗi thiếu vắng về cả thể xác và tân hồn. Đúng là giờ đây anh vẫn cứ đi bên cạnh người anh đang yêu nhưng mình không quan tâm, không buồn, không ghen bởi những từ ấy chỉ để dành cho một tình yêu ích kỷ mà thôi.
Trước đây mình cũng từng yêu và yêu say đắm, rồi mình bị vỡ mộng, mình bị phản bội, cay đắng đến mức mình phải chạy trốn chính cái tình yêu mà mình vun đắp mấy năm trời. Thế nhưng bây giờ gặp anh, mình cảm thấy mối tình đầu đó thật là ích kỷ, tẻ nhạt và chắc chắn không thể gọi là tình yêu với đầy đủ ý nghĩa của hai chữ ấy.
Tình yêu là gì? Là mong muốn và làm mọi cách để người mình yêu được hạnh phúc mà không mong muốn được đáp lại. Mọi người sẽ nói, sao mà trống rỗng thế! Trước đây ai mà nói với mình những lời như thế thì mình sẽ thè lưỡi, lắc đầu và nhún vai nhưng giờ thì mình thấm thía và đang suy nghĩ đúng như thế cho anh và cho mình.
Tình cảm mình dành cho anh bất chợt như mưa Sài Gòn mà cũng dai dẳng và mãnh liệt như nắng Hà Nội. Mình biết là không thể bên anh cho đến ngày cuối vì hai con đường mình và anh chọn chỉ gặp nhau tại một điểm, đó là lúc này đây. Anh nói duyên số thật hay, đã đưa em đến với anh, ngồi cạnh anh trong căn phòng này.
Nhưng mình không nghĩ vậy, mình tự đến với anh đó thôi, chỉ một thời gian ngắn ngủi đủ làm cho cuộc sống hiện tại của anh có chút hương vị. Rồi em sẽ ra đi trên con đường của em, còn anh quay lại với con đường mà anh đang rong ruổi. Chẳng biết anh và em có gặp nhau tại một ngã ba ngã tư nào đó của đường đời sau này không, em chỉ biết là bây giờ con đường của em đang vắt ngang qua con đường của anh cho nên em sẽ để mặc kệ nó làm nhiệm vụ của nó.
Tình cảm chúng ta đang dành cho nhau có lẽ chỉ là một đốm lửa, đốm lửa ấy bùng cháy lên rồi sẽ tắt dần trong đêm tối bởi em mãi mãi chỉ là người qua đường, là cơn gió lang thang mà tìm hoài không ra bến đỗ. Mình đang đứng trước cánh của thiên đường nhưng không biết nó đang đóng hay đang mở, mà mình lại quá sợ hãi không dám đưa tay đẩy thử.
Cuối cùng mình trơ trọi và thảng thốt nhận ra chính bản thân mình đang tâm bóp nghẹt trái tim mình, thảng thốt nhìn tình yêu khuất lấp sau cửa ngõ thiên đường. Đêm nay, anh không ở cạnh mình, anh đang ở một nơi nào đó mà mình cảm thấy như cả nửa vòng trái đất. Mình tự hỏi có ai ở cạnh anh đêm nay không, hy vọng là có, mình không muốn anh cô đơn một giây một phút nào. Chỉ cần một mình mình thẫn thờ mong nhớ.
“Anh xa em trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
Biển vẫn thấy mình dài rộng thế
Xa cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió âm thầm không nói mà sao núi phải mòn
Anh không phải là chiều mà nhuộm em đến tím
Sóng có nghĩa gì đâu nếu chiều nay anh chẳng đến
Dù sóng đã làm em nghiêng ngả vì anh…”.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)