Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em ra đi để mình anh 'gà trống nuôi con'
ổng nhà mình quạnh quẽ, thưa vắng như thể bao lâu nay không người qua lại. Những kỷ vật đều được mang đi nhưng trong căn nhà này hình ảnh của em vẫn còn hiện hữu.
Em đi đến hôm nay nữa là tròn 2 năm 29 ngày. Thời gian giờ đối với bố con anh là vô nghĩa bởi vắng bóng em. Căn bệnh ung thư đã cướp em đi sau 3 tháng điều trị. Những ngày cuối cùng, anh biết em cố gắng hết sức để mọi người không thấy em tiều tụy, để anh và các con vững tâm, mái tóc dài xanh mướt ngày xưa dần trơ trụi nhưng điều đó không làm em bớt dịu dàng. Ánh mắt em vẫn ngời lên niềm lạc quan sau cuối. Hy vọng dẫu mong manh nhưng nó ít nhiều đã vực dậy anh trong hoàn cảnh đó.
Những ngày cuối cùng em gượng dậy chải tóc cho hai đứa con gái. Em quét lại cái nhà và cùng anh nấu những bữa cơm. Em không còn nhắc gì đến bệnh tình của mình nữa. Anh thấy em cười trong hạnh phúc. Ước gì thời khắc ấy đọng lại mãi trong gia đình chúng ta.
Rồi Chúa cũng mang em đi. Buổi tối hôm đó em khó thở, anh đã kề lưng để em tựa suốt đêm cho dễ ngủ và rồi giấc ngủ chìm sâu, em không bao giờ tỉnh giấc. Anh biết ngày này rồi sẽ đến nhưng khi điều đó xảy ra anh không tưởng tượng được lại đau đớn như vậy. Những ngày chuẩn bị đưa em về với Chúa anh đã cố tỏ ra cứng cỏi, không thể khóc vì sợ hai con đau đớn thêm. Chúng còn quá nhỏ để thấu hiểu được nỗi đau khi mất đi người yêu dấu.
Cho đến khi người ta đẩy chiếc quan tài của em vào lò thiêu, khoảnh khắc đó đối với anh quá sức chịu đựng, anh ngã khuỵu, đau đớn tột cùng, như thể có ngàn mũi kim đâm vào tim anh vậy. Chẳng bao giờ anh gặp lại em nữa, người vợ bé nhỏ của anh.
Vắng em, căn nhà trở nên trống trải kinh khủng, giàn thiên lý nở rộ, giờ chẳng còn ai hái nên rụng đầy sân. Cổng nhà mình quạnh quẽ, thưa vắng như thể bao lâu nay không người qua lại. Tất cả kỷ vật đều được mang đi nhưng trong căn nhà này hình ảnh của em vẫn còn hiện hữu. Anh nhìn hai đứa con gái, sao chúng giống em đến thế, từ mái tóc cho đến ánh mắt, nụ cười. Nhiều hôm nghe tiếng con dưới bếp, anh giật mình ngỡ em đang ở đó, nấu bữa cơm chiều.
Nhiều người thương cho thân phận gà trống nuôi con nên làm mối cho anh người này người kia, anh không muốn tới với ai cả, sợ người ta đau khổ vì anh chưa thể quên em. Có lẽ cả đời này anh sẽ không thể nào quên được em, chắc tại chúng mình quá yêu nhau, có quá nhiều ký ức đẹp. Chỉ hy vọng thời gian sẽ xóa nhòa nỗi đau, cất em vào trong ký ức để anh vững vàng sống cho thực tại vì các con.
Em ở nơi thiên đàng xa xôi đó chắc ngày ngày vẫn dõi theo bố con anh, chắc em cũng muốn anh và con hạnh phúc. Ngày mai, anh sẽ quét lá ngoài cổng, sơn lại tường nhà và hái hoa thiên lý, anh không muốn em nhìn thấy hình ảnh ảm đạm, sầu muộn này nữa. Hơn hết anh không thể gieo nỗi đau của mình lên hai con, chúng cần được sống vui vẻ, tích cực hơn phải không người vợ bé nhỏ của anh?
Bồ Công Anh
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)