Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Em nỡ bỏ chạy khỏi cuộc đời anh
nh từng tin rằng em là người yêu thương anh nhất, nhưng em đã tàn nhẫn phủ nhận điều đó, liệu có còn nỗi đau nào lớn hơn không em? (Thanh Bình)
From: Thanh Bình
To: tamsu@vnexpress.net
Subject: Muon nghe y kien moi ngươi
TP HCM, ngày 13 tháng 3 năm 2008
Gửi vợ yêu!
Em có biết đã đánh cắp của anh thứ gì không? Em đã đánh cắp đi người phụ nữ duy nhất của anh và đó là tất cả những gì anh có, niềm tin, hy vọng và niềm vui sống, ngoài nó ra, anh chẳng còn gì cả.
Anh bỏ ngoài tai tất cả, coi thường mọi lời xầm xì, vượt qua mọi trở ngại để bảo vệ em, để hy vọng rằng chúng ta có thể xây dựng gia đình hạnh phúc như minh chứng phản bác hùng hồn nhất cho những điều e dè, nghi ngờ kia.
Cuối cùng anh được gì? Được gì hả em? Sao em nỡ đối xử với anh như thế? Em có vui không khi làm thế? Em có biết cả 2 chúng ta sẽ phải đối diện với những gì sau này không? Em đã hủy hoại cuộc đời của chúng ta mất rồi. Và rất tiếc, chúng ta chỉ được sống có một lần, sẽ không bao giờ có lần sống thứ 2 để điều chỉnh những điều đã xảy ra, đã thực hiện.
Giá như bây giờ anh có thể tan biến vào hư vô, có lẽ nỗi đau sẽ không còn nữa và như thế là điều tốt đẹp nhất với anh. Nhưng em ơi, làm sao được như thế chứ, con người được sinh ra để mà sống, để mà hứng chịu đau khổ và mong chờ hạnh phúc. Ta không quyết định việc mình được sinh ra và vì thế ta cũng không có quyền quyết định việc mình chết đi. Đó là quy luật và em rằng đó cũng là lẽ công bằng của đất trời.
Anh thực sự thất vọng về em, về cái cách mà em đối diện với thực tế và đối diện với anh. Em chọn cách bỏ chạy và tự an ủi mình rằng đó là điều tốt đẹp cho anh, đó là sự hy sinh cho anh. Sao em không nghĩ rằng lại thêm một lần nữa em làm đau anh? Người chữa lành vết thương tốt nhất, nhanh nhất chính là kẻ gây ra vết thương. Có bao giờ em ngồi và thử cảm nhận cảm giác của anh không? Có bao giờ em thực sự mong muốn làm anh hạnh phúc không? Có bao giờ em thực sự yêu thương và mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho anh và cho chúng ta không? Thực tế cho thấy câu trả lời là KHÔNG. Anh rất tiếc và rất buồn vì điều đó.
Em đã dũng cảm (hay rất tiếc có thể nói là vô trách nhiệm) khi làm những điều có lỗi với anh trong một thời gian rất dài, sao em không dũng cảm đối diện với thực tế, đối diện với những hệ quả mà mình gây ra, dũng cảm và chấp nhận đau đớn để vượt qua nó, để ít nhất một lần sống thực sự có trách nhiệm với hành vi và cuộc đời của mình. Sao em không làm thế?
Em biết không, anh sống trong tuổi thơ tràn ngập những lời xúc xiểm, ganh ghét, thù hằn, đố kỵ, xúc phạm nhau và xúc phạm người khác. Vì thế anh luôn cố sống để làm một người tốt, một người tử tế, một người biết yêu thương và tha thứ để ít nhất khi chết đi anh không ân hận về kiếp người buồn mà mình được sinh ra, có bao giờ em hiểu điều đó nơi anh không? Em có biết anh đã đau đớn và tổn thương thế nào không?
Anh chỉ cố gắng sống cuộc đời bé mọn của mình một cách ý nghĩa nhất, cố gắng vượt qua chính mình, vượt qua những nhỏ nhen, ích kỷ, bon chen của người đời, vượt qua những ham muốn, những nhu cầu và dục vọng thấp hèn của con người; để khi ngọn nến cuộc đời của anh tắt, nó vẫn có thể cháy sáng mãi trong lòng những ai hiểu và yêu thương anh. Anh từng tin rằng em là người yêu thương anh nhất, nhưng em đã tàn nhẫn phủ nhận điều đó, liệu có còn nỗi đau nào lớn hơn không em?
Bỏ qua tất cả những lời ngớ ngẩn và sáo rỗng trên, anh lại vẫn là chính mình, vẫn yêu thương em nguyên vẹn như ngày xưa, vẫn mong muốn đem lại hạnh phúc cho em, vẫn sẽ che chở và bảo vệ em, vẫn nuôi dưỡng giấc mơ hoang đường là chúng ta sẽ nắm tay nhau đi dạo trong công viên sau 30, 40, 50 năm nữa. Anh mệt mỏi lắm em à, mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, nhưng kỳ lạ là ngọn lửa trong trái tim anh vẫn cháy sáng để sẵn sàng sưởi ấm tâm hồn em, tất nhiên là khi em muốn như thế.
Con người sống trên đời là để yêu thương, cảm thông, chia sẻ và tha thứ cho nhau chứ không phải để xúc phạm hay làm tổn thương nhau. Anh đã và sẽ luôn luôn cố gắng để theo đuổi mục đích đó, mặc dù anh biết không phải ai cũng có thể dễ dàng đồng ý với suy nghĩ của anh. Nhưng điều đó không thực sự quan trọng đâu em à, vượt qua chính mình, vượt qua bản ngã của mình mới là điều xứng đáng để ta phấn đấu và sẵn sàng chịu đau đớn vì nó.
“ ... Hãy ăn mừng vì con ta đã chết nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy ...” (Câu chuyện về người con hoang đàng)
“ ... Nếu trong các ngươi ai thấy mình không phạm tội thì hãy ném đá vào người đàn bà đó đi ...” ... “ Thôi con hay về đi và đừng phạm tội nữa ...” (Câu chuyện về người phụ nữ phạm tội ngoại tình)
Bản chất của Đạo Công Giáo nằm trong 2 câu chuyện quen thuộc đó đấy em ạ. Anh là người Công Giáo, anh có nghĩa vụ sống Đạo đàng hoàng theo cách của anh. Em thấy thế nào? ổn không em? có còn muốn sống Đạo cùng với anh nữa không?
Chồng của em
Trần Thanh Bình
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)