In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Dù thế nào em vẫn rất yêu anh
ôi đã thành công khi không phải đau khổ vì một người không yêu mình, để bây giờ tôi và anh vẫn có thể ngồi chuyện cùng nhau, vì chúng tôi đã cùng làm việc tại một công ty. Thời gian đã qua khá dài thế nhưng mỗi khi gần anh, nghe tiếng anh nói chuyện với người yêu, trái tim tôi lại nhói lên. (Phuong)
From: thuy phuong
Sent: Sunday, January 23, 2011 5:32 PM
Tôi đã quen anh được khoảng một năm, chỉ đơn giản là vì anh làm cùng công ty của mẹ tôi, mà tôi lại hay tới chỗ mẹ vào ngày cuối tuần rồi ngủ lại đó nên hay gặp anh. Với khoảng thời gian đó tôi với anh cũng như tôi với tất cả mọi người trong công ty không có gì là đặc biệt, thế nhưng nếu chỉ có vậy thì đâu đáng phải nói tới.
Hôm đó là một buổi tối ngày mùa thu khá đẹp trời, bỗng nhiên anh mời tôi đi uống cafe, tôi nhận lời ngay vì cũng đang không biết làm gì cho mau hết thời gian. Đó là buổi tối đầu tiên chúng tôi cùng nhau ngồi nói chuyện mà chỉ có hai người. Một ngày anh xin số điện thoại của tôi từ mẹ tôi và hai anh em thường xuyên liên lạc qua điện thoại.
Từ mẹ tôi mà tôi đã biết được rằng trong buổi tối đầu tiên mời tôi đi uống cafe đó anh đã để quên ví tiền ở nhà, và phải gọi cho một người bạn mang tiền qua nhưng tôi không hề hay biết gì. Hôm đó anh gọi điện tôi đã cười và trêu anh làm anh ngại tái mặt.
Rồi cứ như vậy ngày qua ngày, anh và tôi có những buổi cafe ngồi tâm sự chuyện đi học, chuyện bạn bè, rồi những tin nhắn vui đùa, quan tâm nhau. Và tôi biết mình đã yêu anh thật rồi. Mỗi lần ở quê ra chơi tôi đều mang ra món rau lang mà anh thích ăn. Tôi thấy mình quan tâm lo lắng cho anh rất nhiều, biết anh muốn học tiếng Anh, tin học, tôi liền đi tìm mua sách về cho anh.
Lần ấy, tôi ở quê lên rất mệt, rồi tôi nhận được tin nhắn hỏi thăm của anh, anh hỏi:" Em đã ăn cơm chưa". Không biết tôi mệt thật hay giả vờ nữa, nhưng tôi bảo rằng "em mệt lắm anh ạ, không ăn được". Rồi anh nói "giờ anh qua đưa em đi ăn nhé", tôi đã rất vui vì câu nói đó nhưng cũng không nghĩ rằng anh sẽ qua, vì anh rất bận công việc.
Nhưng khi anh nói đang ở ngoài cổng nhà tôi thì trái tim tôi như đang nở hoa vậy, vui mừng không tả được. Tôi ra đón anh vào nhà, rồi anh hỏi "giờ em thích ăn gì anh sẽ đưa em đi". Tôi cười bảo anh sang không cần ăn cũng được, và không hiểu sao thời gian đó tôi lại ốm rất lâu, mà bình thường thì rất hiếm khi ốm, đợt đó tôi đã gầy đi 5 kg trong vòng một tuần, đúng là một kỷ lục. Được anh thường xuyên quan tâm chăm sóc tôi muốn mình ốm mãi như vậy.
Một ngày đứa bạn cùng phòng tôi nhắn tin nói chuyện với anh, và tôi đã được nghe lại rằng anh cũng đã có tình cảm với tôi. Tôi mừng lắm vì nghĩ rằng mình đã không đơn phương yêu anh. Bởi anh khá đẹp trai nên xung quanh anh có rất nhiều cô gái quan tâm anh. Rồi anh hỏi tôi có yêu anh không, tôi muốn hét thật to "em yêu anh nhiều lắm" nhưng tôi lại hỏi lại anh rằng anh thì sao? Anh nói rằng quyết định cái gì cũng cần phải suy nghĩ kỹ nên cứ để hai anh em tìm hiểu nhau nhiều hơn. Tôi nghĩ rằng như vậy cũng tốt nên đồng ý.
Được khoảng bốn tháng sau, bao niềm hy vọng, sự tin yêu tôi dành cho anh, dường như tâm hồn tôi đã trao chọn cho anh thì như gáo nước lạnh dội vào đầu giữa trời đông giá rét, anh nói rằng "anh xin lỗi anh không thể yêu em, anh chỉ coi em như em gái thôi". Lúc đó tôi thực sự rất bế tắc, tôi đã ngồi nghĩ cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau tôi nhắn tin hỏi anh là vì anh còn yêu người cũ hay anh đã yêu ai khác rồi? Anh nói vẫn còn nhớ tới người cũ và muốn chú tâm tới công việc cũng như học tập hơn. Tôi bảo rằng sẽ chờ anh dù bao lâu, và sẽ không làm cản trở tới anh, vì tôi nghĩ con người khi đã thực lòng yêu ai đó thì khó có thể quên ngay được, đằng này là mối tình 5 năm mà tan vỡ của anh.
Tôi cũng không nghĩ gì nữa, hàng ngày vẫn rất quan tâm anh, còn quan tâm hơn trước. Tôi biết dù không nói ra nhưng anh vẫn nhận sự quan tâm của tôi hàng ngày, và rất nhiều hành động của anh với tôi không đúng như một người anh trai dành cho em gái. Tôi cũng không muốn nói ra làm gì nữa, có một điều là, mỗi khi anh về quê tôi gọi điện đều hỏi anh có yêu cô nào không, thì anh luôn trả lời "anh có phải là người như vậy không em".
Khi anh ở quê sắp ra Hà Nội anh gọi cho tôi và hỏi rằng em có nhớ anh không? Tôi đã trả lời ngay rằng có, rồi anh bảo mai anh ra, em đón anh chứ. Tôi đã mong cho ngày hôm sau thật mau để được gặp anh. Đó không phải là những câu nói lần đầu.
Rồi chuyện gì đến thì cũng phải đến, hôm ấy khi nghe mẹ anh nói rằng hôm nay anh bị ốm mà vẫn đi ra ngoài làm thêm, tôi thương anh lắm nên nhắn tin cho anh. Anh gọi lại cho tôi và bảo rằng anh không đi làm, hôm nay bạn anh ở quê ra chơi nên anh đi chơi thôi. Tôi cũng không nói gì thêm, chỉ bảo anh về sớm không trời lạnh ốm nặng hơn tôi sẽ càng lo lắng. Anh bảo tôi rằng em cứ chú tâm vào học đi, đừng lo cho anh.
Tới ngày hôm sau, như thường ngày tôi gọi điện hỏi xem anh thế nào, thì không phải anh nghe mà là một người con gái nghe điện. Người đó hỏi tôi là ai, tôi bảo tôi là em gái của anh, rồi cô gái đó bảo rằng bây giờ anh dùng số khác. Cô ấy nhắn tin cho tôi, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều và tôi đã biết được rằng đó là người yêu của anh. Một cô bé ít hơn tôi 2 tuổi, rất có cá tính khi nói với tôi rằng chị đừng nên từ bỏ tình yêu của mình. Tôi đã ấn tượng về cô bé bởi câu nói đó, dù không thật lòng nhưng cũng là một con người hiểu biết.
Nhưng có lẽ vì trái tim tôi quá lương thiện hay tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước mà tôi có thể rất bình tĩnh trong giây phút đó. Tôi chỉ nói với cô bé một câu rằng tôi cũng là một trong những người rất quan tâm anh, nhưng anh đã lựa chọn em thì đó là quyết định của anh. Chị yêu anh thì cũng rất tôn trọng anh, và mong hai người được hạnh phúc. Tôi đã không suy nghĩ gì thêm, vì tôi biết mình đã không nên yêu anh.
Hôm đó là sinh nhật anh, cô bé từ quê ra Hà Nội thăm anh, tôi đã gặp cô bé. Chúng tôi đã nói chuyện rất vui vẻ, có lẽ dù chỉ là cái vỏ bọc nhưng tôi đã thành công khi không phải đau khổ vì một người không yêu mình, để bây giờ tôi và anh vẫn có thể ngồi chuyện cùng nhau, vì chúng tôi đã cùng làm việc tại một công ty.
Thời gian đã qua khá dài thế nhưng mỗi khi gần anh, nghe tiếng anh nói chuyện với người yêu anh thì trái tim tôi lại nhói lên. Tôi biết mình vẫn còn yêu anh.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)