Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Chấp nhận sự thật rằng anh không còn yêu em
A
nh không thể chờ em được mỗi ngày như em đã chờ anh. Em thử không gửi nhắn tin cho anh, và em hiểu được, bất cứ cái gì, chỉ cần em ngừng lại, thì kết quả tất cả cũng sẽ ngừng lại.
Từ: mdv
Đã gửi: 03 Tháng Giêng 2012 12:52 SA
Buổi sáng, cái nhớ về anh không còn đau thắt nữa, nước mắt của em cũng không rơi như hai hôm trước. Có lẽ, em đã chấp nhận sự thật là anh không yêu em, có lẽ em cũng quen với cái đau khi nghĩ về anh. Anh biết đó, con người sinh ra là để chịu đựng, để chấp nhận hoàn cảnh, dù mình có thích hay không. Và rồi ngày mai, và những ngày mai nữa, có lẽ em sẽ quên hẳn hoặc quen dần cái đau mà anh đã cho em.
Em nhớ hơn 5 năm về trước, khi anh im lặng không thèm ngó ngàng gì tới em, em cũng đau như thế này. Đến nỗi em mất hết cảm giác và hứng thú trong mọi sinh hoạt hằng ngày. Em nhớ lúc đó em cũng tự nhủ là em sẽ quên anh nhanh lắm, rất nhanh.
Và rồi không biết em có quên anh không, để 5 năm sau gặp lại, em tự tin là mình có thể đứng vững, sẽ không bị anh làm đau nữa. Em tự tin đến nổi thử để tình yêu của mình tự bay nhảy, tự sinh sôi. Cũng có lúc em tiếc là mình đã không cùng anh tỏ lòng để cái đau phải tự chịu, và bây giờ thì sao hả anh? Em vẫn đau cái đau của ngày xưa. Anh im lặng, em im lặng.
Lần này, em không đoán được ngày mai sẽ ra sao, nhưng em thật sự không muốn cái đau của 5 năm trước và của hiện bây giờ lại xảy ra thêm lần nữa. Em thấy những người đàn bà khác rất điềm nhiên tự tại, em thấy những người đàn ông yêu họ thiết tha và tìm mọi cách để cho họ vui, để chứng tỏ tình yêu với họ. Em nhớ đứa bạn cứ hỏi em làm sao có thể khiến người yêu của anh hiểu anh, hoặc thấy được tình anh.
Những lúc đó, em rất tủi thân, và tự dưng dòng nước mắt lại trào ra. Thế gian này ai bảo là vô tình chứ, tình yêu ai bảo nó là vô nghĩa? Em thấy thiên hạ vẫn tha thiết yêu nhau, em thấy hạnh phúc vẫn tràn trề trên gương mặt của bao nhiêu người đàn bà xung quanh em. Chỉ riêng em, hình như không bao giờ giữ được thứ tình yêu bình dị ấy. Cuối cùng, chuyện gì đã xảy ra giữa anh và em thế?
Em còn nhớ những đoạn thơ rất tình, rất hạnh phúc mà em đã viết cho anh, nhưng rồi nó tan theo thời gian, nó loãng cùng không khí. Em còn nhớ cảm giác bồi hồi, và niềm yêu tha thiết em dành cho anh mỗi ngày, vậy mà nó cũng hóa thành mây?
Em nhớ mỗi ngày nghe tin nhắn của anh, nó đầm ấm, dịu dàng, dường như trên thế gian này chỉ còn lại anh và em. Lúc đó em nghĩ anh thật ngốc nghếch, sao lại nhắn tin cho em mỗi ngày một cách đều đặn và dễ thương đến thế. Em từng nghĩ là trên thế gian này, sẽ chẳng có cái gì tách rời em và anh được nữa. Thế mà nó cũng hóa thành hư vô.
Có lần em hỏi anh, mình thôi yêu nhé! Anh cười ngất bảo em đi chết đi. Thế bây giờ anh còn yêu em không? Hẳn là không, nếu yêu sao lại đối xử với em như thế chứ? Chị luôn cho là em sai, nhưng em lại không thấy mình sai chỗ nào cả. Chị bảo đàn ông nhìn mọi việc bằng một khía cạnh khác, thế còn đàn bà như em thì sao?
Em không biết nữa, và cũng không còn tâm trí để tìm hiểu, để so đo. Sự thật là anh im lặng, sự thật là anh bỏ mặc em với bao nhiêu cảm giác tủi buồn, em đã rối loạn cỡ nào khi nghe chị kể về anh. Em nghĩ trên cõi đời này anh thật sự đã không cần thiết đến sự hiện diện của em nữa, trong cuộc sống của chúng ta, vật chất, lẫn tinh thần mình đã không cần nhau.
Em còn nhớ Giáng Sinh năm rồi anh vui với bè bạn, bỏ em một mình thui thủi, lúc đó em đã cảm thấy trong tình yêu giữa anh và em, chỉ có em nghĩ cho anh còn anh thì không. Có lần em tự hỏi, tại sao hằng ngày em phải chờ đợi anh, tại sao em lại mong mỏi ở anh và em đã thử để anh chờ đợi em. Kết quả cho em thấy, anh không thể chờ em được mỗi ngày như em đã chờ anh. Em thử không gửi nhắn tin cho anh, và em hiểu được, bất cứ cái gì, chỉ cần em ngừng lại, thì kết quả tất cả cũng sẽ ngừng lại.
Em cũng chẳng chúc anh điều gì cả, bởi với anh, em có giá trị gì đâu mà chúc. Thật tồi tệ khi nghĩ đến mình không là gì hết ở trong anh, nhưng sao em lại yêu anh đến thế? Tại sao chứ? Đừng nói với em là anh không hề nhận ra được là em yêu anh đến cỡ nào!