"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chênh vênh khi chờ bạn trai lập nghiệp
ếu chờ anh học hành và có công việc ổn định, có lẽ tôi phải thực sự bản lĩnh vì quãng đường của chúng tôi còn rất dài. Xung quanh tôi cũng không thiếu những anh chàng hơn anh về mọi mặt.
Tôi vừa tốt nghiệp đại học, cũng may mắn khi xin được công việc ổn định, mức lương đủ để trang trải cuộc sống ở trọ. Vì cá tính tự lập nên tôi muốn ở Sài Gòn làm việc ít năm, kiếm chút vốn liếng cho bản thân, không phải dựa dẫm vào gia đình. Tôi đẹp gái, nhưng không chưng diện, cũng ít nói và khó gần. Khi gặp anh, tôi vừa chia tay tình cũ, người yêu tôi lăng nhăng với người khác, dù rất đau lòng nhưng tôi cũng dứt khoát ra đi. Tính tôi là vậy, yêu đương là phải nghiêm túc.
Tôi gặp anh qua vài lần đi chơi với nhóm bạn, anh nhỏ hơn tôi 2 tuổi, đẹp trai, ít nói. Ngày trước gia đình anh rất giàu có, sau vì sa cơ lỡ vận mà nợ nần chồng chất. Anh bỏ học lên Sài Gòn kiếm tiền giúp cả nhà trả nợ.
Gặp tôi 2 lần, anh theo đuổi tôi rất nhiệt tình, mặc tôi hờ hững. Anh nhắn tin hỏi han, tôi không buồn nhắn lại. Anh gọi điện, tôi trả lời qua loa. Có lẽ vết thương lòng của tôi hãy còn, hoặc tôi chẳng còn tin vào tình yêu thật lòng nên tôi chẳng để ý đến sự quan tâm đó. Thậm chí có lần tôi nói thẳng với anh rằng đứa con gái như tôi chẳng bao giờ tôi yêu người thất học như anh. Nếu muốn tôi để ý, anh hãy đi học đi, còn không đừng theo tôi mất thời gian làm gì.
Thế là anh đi học thật, mặc dù với hoàn cảnh gia đình lúc này, thì anh đi làm là tốt hơn. Anh vừa đi học vừa đi làm và nhờ tôi giúp đỡ. Nói thật, cuộc sống lúc đấy của tôi không dư dả gì, tôi chỉ có thể chỉ bài cho anh sau giờ làm.
Anh rất vui, và tôi thấy với anh như thế là đủ. Tôi cũng quen với việc anh nhắn tin cho tôi hàng ngày, và bắt đầu trong lòng thấy nhớ mỗi lúc anh cười, mỗi lúc bị anh chọc quê.
Tôi gật đầu nhận lời yêu anh, vì đi bên anh tôi cảm thấy lòng mình bình yên và ấm áp, thế thôi. Chúng tôi yêu nhau, anh rất hy vọng, còn tôi chẳng nghĩ gì nhiều. Cuộc sống túng thiếu, có lúc hai đứa chia nhau vài chục ngàn để sống tới ngày lãnh lương, có lúc chia nhau miếng cơm mẹ gửi ở quê lên cho qua ngày đói. Khi có lương, tôi với anh đi ăn vài chỗ ngon ngon ở thành phố, mua vài cái áo cái quần mặc cho có với người ta, còn lại thì tích góp, để dành.
Những niềm vui nho nhỏ anh dành cho tôi, ví như vài bông hoa hồng, một bữa cơm do tay anh tự nấu, không to tát, nhưng đầy yêu thương. Anh nói, tôi yêu anh, tôi chịu nhiều thiệt thòi. Tôi biết. Nhiều khi nhìn người con gái khác được người yêu chở đi chơi bằng xe tay ga, ăn những món ngon ở nhà hàng sang trọng, tôi cũng tủi thân. Nhưng không hiểu sao dù chỉ ngồi quán lề đường với anh, nắm tay anh đi qua những hàng cây trên phố là tôi hạnh phúc lắm rồi. Những lúc anh nói thế, tôi chỉ cười, nắm chặt tay anh và nói rằng tôi tin chắc sau này anh sẽ bù cho tôi rất nhiều.
Yêu anh, dù là túng thiếu đủ bề, nhưng mà tôi thấy rất hạnh phúc. Chỉ có điều, tôi không còn trẻ, 24 tuổi, cha mẹ đang thúc giục lập gia đình. Nếu chờ anh học hành và có công việc ổn định, có lẽ tôi phải thực sự bản lĩnh vì quãng đường của chúng tôi còn rất dài. Xung quanh tôi cũng không thiếu những anh chàng hơn anh về mọi mặt tán tỉnh, và anh vì bảnh trai mà cũng nhiều người thích không kém.
Nhưng anh yêu tôi thật lòng, tôi biết chắc chắn. Tôi chỉ sợ thời gian có làm thay đổi tình yêu của chúng tôi không? Tôi sẽ chờ anh được chứ?
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)