Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Chồng làm ngơ cho tôi nhận ân huệ của người đàn ông khác
A
nh nịnh, khen ngợi mỗi khi tôi bỏ ra số tiền lớn mua bất động sản hay mua xe cho anh và để anh đứng tên. Có người hơn anh về mọi mặt theo đuổi và cho tôi nhiều cơ hội trong công việc mà anh làm ngơ cho tôi nhận ân huệ của người đó. Tôi cảm thấy anh hèn quá, nhục quá.
Có lẽ nhiều chị em cùng cảnh ngộ như tôi. Anh ấy ham mê bài bạc đỏ đen. Chúng tôi kết hôn đã 7 năm và trước đó cũng tìm hiểu 3 năm mới cưới. Khi tìm hiểu thì tôi biết anh có chơi bài, cờ tướng, cá ngựa, nhưng thấy anh chơi vài chục ngàn nên nghĩ đó chỉ là giải trí.
Sau khi cưới 3 năm tôi có bắt gặp anh chơi bài lớn, một ván từ một đến hai trăm ngàn. Tôi khóc và bỏ qua nhà cô ruột gần đó ở 2 ngày, sau đó anh qua năn nỉ thì tôi về lại. Cuối năm 2012 anh kêu tôi đưa 5 chỉ vàng và một số tiền mặt, tổng cộng khoảng một cây vàng để đưa mẹ chồng tôi mượn, tôi không thắc mắc gì, đi mượn nợ cho anh ngay. Sau đó tôi nghi ngờ và hỏi nhiều lần, mẹ chồng mới thú nhận là anh thua bài, nên nhờ mẹ nói dối chuyện này.
Kể từ khi lộ chuyện nợ nần, anh không đưa đồng lương nào cho tôi, lương công chức khoảng 6 triệu, mọi khoản chi phí trong nhà từ tiền sữa đến điện nước anh đều lấy tiền của tôi chi tiêu. Tết này, anh lại như những cái tết trước, tối ngày chỉ cuốn vào bài bạc, cá ngựa, tôi cằn nhằn thì anh cãi lại "cô không phải mẹ tôi mà chì chiết". Tôi giận ẵm con về quê chơi mấy ngày thì mấy ngày anh lại lao vào bài bạc, mà dù tôi có ở nhà thì nấu cơm anh ăn xong lại bài bạc.
Anh không thích chơi thể thao mặc dù tôi rất khuyến khích, và tôi cũng thích anh có bạn bè lạnh mạnh. Nhưng tính anh ích kỷ, không chơi với ai thân, không tâm sự hay nhóm họp gì với bạn bè. Kể cả em gái tôi nhà gần mà anh cũng không thích tôi mời cơm hai vợ chồng cô ấy. Em trai tôi sống cùng, anh đôi khi cáu gắt suy tính tiền bạc, so đo là cho bên anh ít bên tôi nhiều và so đo việc tôi phải nuôi em trai ở để đi học; trong khi tôi không đóng học phí, chỉ lo cơm nước cho em.
Anh thương con, anh chăm sóc bé được, nhưng giữ bé cả ngày thì anh cáu, có lẽ vì cả ngày giữ bé thì không chơi bời bạc bài được nên chán. Tôi thu nhập cao hơn anh và có địa vị hơn anh trong xã hội, lương tôi cỡ 20 triệu/ tháng nên các khoản dư thì do tôi dành dụm. Có thời gian tôi đưa tiền anh gử tiết kiệm, nhưng từ khi biết anh nợ tiền tôi không đưa anh giữ tiền nữa.
Tôi có làm thêm về khuya do nhận làm báo cáo bên ngoài để tăng thu nhập, những lúc anh vui thì giữ bé, những lúc anh chán thì cáu gắt không chịu giữ, thế là tôi phải giữ bé và tăng cường làm đêm, còn anh thì để thời gian đó đi chơi bài bạc.
Lúc tôi có bầu, do bị thai yếu nên ở nhà dưỡng thai, anh nấu cơm cho tôi ăn xong thì cũng lại đi bài bạc, khi tôi cần gì gọi thì anh chạy về. Thỉnh thoảng tôi nhập viện mẹ lên chăm, anh tranh thủ những lúc mẹ tôi chăm hộ anh thì anh lại đi đổ cá ngựa, tôi cằn nhằn thì anh nói anh chơi giải trí.
Tôi biết ba mẹ buồn vì con rể không thích về quê vợ, anh nói nhà tôi gia giáo quá, ăn phải mời, đi về phải thưa. Còn nhà anh, ba mẹ anh học cao, nhưng không bao giờ dạy anh phải thưa phải chào, không dạy anh em các anh phải thương nhau, gắn bó nhau.
Cuối năm mẹ chồng tôi bán đất và đưa anh một số tiền trả nợ, anh không đưa tôi trả số tiền mà hôm trước tôi đã mượn cho anh, anh giữ để riêng, tôi không biết bây giờ số tiền đó còn hay mất. Khi về quê ăn tết, mẹ chồng tôi mới nói thì số tiền đó anh không trả lời tôi là đã chi cho việc gì. Tôi cũng nghĩ mẹ chồng tôi quá tin con mình mà đưa tiền không báo với con dâu, bây giờ số nợ vẫn còn đó mà không thấy mẹ chồng hay chồng nhắc đến việc trả nợ, mà cái khó là chủ nợ lại là cô ruột tôi.
Sau khi biết được anh đã giấu số tiền kia, tôi thấy mình như giọt nước tràn ly, từ chuyện anh nói dối, từ chuyện 4 năm về trước anh đã bài bạc thế nào, ngày chủ nhật tôi nấu món ngon cho anh ăn, anh đi đánh bài đến 3h chiều mới về. Anh ích kỷ với bên vợ, sống không bao dung, không hoà đồng. Anh không thích cho ai mượn đồ đạc cá nhân. Anh không thích chơi thể thao, không thích sống cuộc sống lành mạnh. Anh nịnh, khen ngợi mỗi khi tôi bỏ ra số tiền lớn mua bất động sản hay mua xe cho anh và để anh đứng tên. Có người hơn anh về mọi mặt theo đuổi và cho tôi nhiều cơ hội trong công việc mà anh làm ngơ cho tôi nhận ân huệ của người đó. Tôi cảm thấy anh hèn quá, nhục quá.
Nói đến đây, tôi khóc, tôi thấy mình yêu người đàn ông hơn 6 tuổi mà hèn, mà nhu nhược. Tôi thương con quá, giá như mỗi lần anh chơi, thì anh nghĩ đến con, nghĩ đến gia đình, sống lành mạnh, sống tri thức hơn. Anh biện minh là anh A, anh B, giàu có, cũng đi làm, cũng kinh doanh, cũng bài bạc và coi bài bạc là giải trí có sao đâu.
Tôi khó có con, sau 5 năm sống chung tôi mới có bé. Tôi thương con và con bé cũng thương ba nó lắm, trẻ con mà, dù ba nó là ai thì ba nó vẫn là nhất. Tôi khổ sở, và có nói đến ly hôn, anh không chịu ly hôn vì tôi thừa biết anh thích cuộc sống yên bình, không thích sự thay đổi, vì anh lười kết hôn lại lần nữa, lười dọn ra khỏi nhà này, và anh không muốn gia đình họ hàng nhìn anh bị vợ bỏ. Nhưng tôi thì muốn dứt khoát thoát khỏi cảnh này, tôi vẫn cho anh gặp con và mong anh có cuộc sống tốt. Tôi nghĩ sẽ chia anh 30-40% tài sản để anh xây dựng cuộc sống mới.
Nhưng mọi thứ rất hỗn độn, tôi không biết bắt nguồn từ đâu, phải làm gì, hay ẵm con đi đâu thật xa, hay kiếm phòng trọ ở? Vậy thì tội cho con. Anh thì không chịu đi khỏi nhà rồi, vì có người nấu cơm sẵn, có người lo mọi chi phí, có người lo cho con anh chu đáu, để anh yên tâm chơi bài bạc. Tôi lại ngu ngơ mua đất gần nhà anh và khu đất đó rất khó bán.
Giờ mọi thứ rất khó mà tôi không biết phải làm thế nào. Hay là cứ làm ngơ, mạnh ai nấy sống? Tôi lại thấy anh dễ phát cáu. Tôi rất mệt mỏi khi ngày ngày nhìn anh cứ bài bạc và anh cứ về mẹ anh xin tiền để lại bài bạc. Tôi phải làm sao đây?
Yến