With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2205
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7995 / 188
Cập nhật: 2015-11-09 03:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1457
ao lại nói thế. . ." Dương Minh nghe vậy mà đổ mồ hôi.
"Thời gian dài như vậy không gọi cho tôi, còn tưởng rằng anh đã quên rồi. Hức hức…" Điền Đông Hoa hít một hơi, khẩu khí không khác gì một oán phụ chờ chồng.
"Ài, trước kia tao ra ngoài một chút, không phải hiện đang tìm mày sao. . ."
"Ha ha. Lão đại, vừa rồi giỡn mày thôi. Dạo này công việc nhiều áp lực quá."
"Áp lực?" Dương Minh ngẩn người.
"Tao bắt đầu xử lý công việc cùng chú Hồng Quân." Điền Đông Hoa nói" Có một mình Tôn thúc thật sự mỗi ngày quá vất vả"
"Vậy mày đang ở Đông Hải?" Dương Minh có chút kỳ quái hỏi.
"Ừa, tao tới đây được hơn một tuần. Mỗi ngày tuy bận rộn nhưng cuộc sống cũng không tệ."
"Thì ra mày đang ở đông Đông Hải. Tao đang tính tìm mày dùng bữa trưa nay. Chán quá!"
"Bữa trưa. Hay là tao chạy xe đường cao tốc về, chỉ mất khoảng chưa đến ba giờ" Điền Đông Hoa nói.
"Thôi, mới tới thì về làm gì." Dương Minh cười nói" Cần cố gắng hơn trong công việc"
"Ừm! Lão Đại. Có rảnh đến thăm tao nhé. Cứ đến sẽ khiến mày sung sướng đến nỗi không muốn về." Điền Đông Hoa khoái hoạt cười lên. Tuy rằng mỗi ngày mệt chết nhưng các dịch vụ giải trí nơi đây khiến hắn thực thỏa mãn.
Dương Minh sao không hiểu ý hắn, lắc đầu cúp điện thoại.
***
"Tôn Khiết, mình ở đây!" Triệu Oánh giơ điện thoại vẫy vẫy Tôn Khiết.
"Triệu Oánh. Sao giờ bạn mới tan học, làm mình chờ mất một lúc lâu!" Tôn Khiết đi về hướng Triệu Oánh nói.
"Mình sớm tới rồi nhưng thấy bạn buôn điện thoại thân mật như thế. Không muốn làm bạn mất hứng." Triệu Oánh trêu ghẹo nói: "Là ai thế? Anh chàng công tử nào đó?"
"Ha ha. ." Tôn Khiết không đáp mà cười cười hỏi: "Chị Tiếu Tình còn chưa tới sao?"
"Chị ấy bề bộn nhiều việc quá." Triệu Oánh lắc lắc đầu: "Lại vừa mới bận công chuyện."
"Ưm, mình biết. Chắc lại họp hiệp thương gì đó bằng mạng vô tuyến qua vệ tinh." Tôn Khiết gật đầu: "Thôi. Chị ấy biết tự lo, hai người chúng ta ăn đi. Hì hì"
"Tôn Khiết tiểu thư tính ăn gì trưa nay?" Triệu Oánh quàng tay qua eo bạn, mỉm cười:
"Chúng ta xuống căng tin trong trường đi. Lâu rồi mình cũng chưa ăn ở đó!" Tôn Khiết nghĩ một lát rồi đáp.
"Ừm." Triệu Oánh gật đầu.
"Tôn Khiết, Triệu Oánh! Thật là xảo hợp à" Hai người đang nói chuyện thì một thanh niên ăn mặc lịch sự phong độ đi tới. Hắn là Phạm Kim Triết, là nghiên cứu sinh khoa vi tính cùng hai người.
"Ha ha. Đúng vậy a. Thật sự quá xảo hợp." Tôn Khiết so với Triệu Oánh thì mạnh dạn hơn nhiều. Thấy Phạm Kim Triết lại bắt chuyện lập tức mở miệng, có điều lại nhấn mạnh câu" Thật là trùng hợp" . Phạm Kim Triết hiểu ý châm chọc của nàng, nhất thời thần sắc có chút xấu hổ.
Thật lòng mà nói hắn đều có cảm tình với cả hai người. Với Tôn Khiết thì hắn có cảm giác lúc nào muốn vồ lấy nàng!
Cũng không kỳ quái, dáng người Tôn Khiết thật sự gợi cảm mãnh liệt, ngực tấn công mông phòng vệ. Hắn đoán số đo vòng ngực của nàng phải vượt quá con số 90 một vài cm. Cứ tưởng tượng đến lúc hắn nhào nắn nó ra đủ mọi hình dạng, Phạm Kim Triết cười gian nuốt nước miếng ừng ực.
Tuy vậy, dáng người Triệu Oánh không bốc lửa như Tôn Khiết nhưng cân xứng hơn. Khuôn mặt thì trông xinh đẹp hút hồn hơn, nhất là đôi mắt sâu thẳm cùng đôi môi đỏ mọng kia, cắn vào cũng không tính là tệ.
Hơn nữa chứng kiến vài lần Tôn Khiết đanh đá chua ngoa. Phạm Kim Triết biết cô nàng này không hề đơn giản. Đây không phải là bò sữa để cho hắn mặc tình mà vắt. Phạm Kim Triết dùng lý trí đem mục tiêu đặt lên Triệu Oánh vì nàng còn thuần khiết.
Phạm Kim Triết từng nghiên cứu qua tâm sinh lý nữ nhân. Hắn đoán Tôn Khiết đã là đàn bà còn Triệu Oánh vẫn là gái tơ mơn mởn.
"Hai người đang đi ăn trưa hả? Cùng đi nhé, tôi mời" Phạm Kim Triết vờ như không nghe Tôn Khiết châm chọc: "Chúng ta đến nhà hàng Đại Hải Dương ở gần đây nhé."
"Không cần. Chúng tôi chỉ muốn ăn qua một chút." Tôn Khiết lắc lắc đầu cự tuyệt" Hảo ý" của hắn.
"Có cần cự tuyệt sớm thế không Tôn tiểu thư, Triệu Oánh cô nương còn chưa lên tiếng mà" Phạm Kim Triết đã xác định mục tiêu. Cũng không không cần để ý Tôn Khiết trực tiếp phản đối.
"Tôi đi cùng Tôn Khiết tỷ tới căng tin." Triệu Oánh đành mở miệng. Nàng thực chán ghét Phạm Kim Triết này. Nếu không tỏ thái độ thì hắn không biết tiến lui.
"Ớ." Phạm Kim Triết càng xấu hổ nhưng còn lâu mới bỏ cuộc: "Vậy chiều ý hai tiểu thư. Ha ha, cũng lâu ngày tôi chưa tới căng tin a"
"Tùy anh." Tôn Khiết liếc mắt một cái. Thầm than gã này thật không biết sống chết. Chỉ cần Dương Minh nhìn thấy hắn quấy rối như vậy, e lại cho hắn một trận tới người thân cũng nhận không ra.
Lúc này Tôn Khiết cùng Triệu Oánh đi trước còn Phạm Kim Triết lẽo đẽo theo sau. Thật có chút buồn cười!
"Sao hắn mặt dày thế nhỉ?" Triệu Oánh nhíu mày. Đối với những đối tượng theo đuổi mình, nàng không biết cương quyết xử lý ra sao. Như tên Kim Cương trước kia cũng là Dương Minh cắt đuôi dùm.
"Hắn nha, mục tiêu chính là Triệu Oánh tiểu thư ngươi đó. Ta chỉ là chịu liên luỵ thôi." Tôn Khiết nhún nhún vai nói" Bất quá Triệu Oánh. Bạn hiện tại chưa có bạn trai. Không tồi, không tồi. Nghe nói hắn đang mở công ty có số vốn lên tới mấy triệu. Một năm cũng thu lãi mấy trăm ngàn đó!"
"Vậy bạn sao không để ý tới hắn?" Triệu Oánh lắc lắc đầu.
"Mình không phải có bạn trai rồi sao, mới vừa rồi còn điện thoại bạn cũng nghe được còn gì! Còn bạn đó, mình chưa thấy bạn có cảm tình với gã đàn ông nào."
"Mình. Ai." Triệu Oánh thở dài: "Không phải…thật ra mình cũng thích một gã. Chỉ là. Mình cùng hắn. Quên đi, không nói nữa."
"Sao vậy? Sao không nói?" Tôn Khiết nhất thời hiếu kỳ. Đây là lần đầu Triệu Oánh đề cập tới chuyện tình cảm riêng. Trước kia cứ nói tới chuyện này thì nàng đều lảng tránh.
"Không có gì." Triệu Oánh lắc đầu: "Khi khác nói sau. Kẻ đằng sau đáng ghét quá, mình sao còn có tâm tư nói những chuyện khác?"
"Lát nữa tới căng tin cứ mặc kệ hắn." Tôn Khiết nhíu mày. Đối với loại dai như đỉa như Phạm Kim Triết thì đánh mắng đều không xong. Tốt nhất cứ xem hắn như không tồn tại.
Triệu Oánh gật gật đầu đồng thời bước nhanh hơn. Phạm Kim Triết cũng mau chóng đuổi theo.
Vào căng tin, Tôn Khiết tìm một cái bàn dành cho hai người ngồi xuống. Phạm Kim Triết nhìn thấy thế thì nhất thời nhíu mày.
Ả đàn bà chết dẫm này! Cô nương lão tử theo đuổi là Triệu Oánh, không phải ngươi. Ngươi đi theo cản mũi làm gì? Nếu không phải là ngươi có thân thể nuột nà như thế. Lão tử sớm mắng cả tam đại nhà ngươi!
Phạm Kim Triết trong lòng khó chịu nhưng đành chọn một cái bàn cách khoảng một thước. Hy vọng thỉnh thoảng có thể đớp sang đây vài câu.
"Hai ta ai đi mua cơm?" Tôn Khiết nhìn thấy Phạm Kim Triết theo tới liền hỏi.
"Bạn đi đi. . . Mình sợ đến lúc đó hắn lấy cớ dành trả tiền thì ứng phó không được." Triệu Oánh có chút bận tâm nói
"Ùa, vậy cứ ở đây để mình" Tôn Khiết đứng dậy: "À, quên chưa hỏi bạn ăn món gì?"
"Một phần cơm Kim Chi và trứng cút chiên." Triệu Oánh nói.
"Ăn như vậy chịu sao nổi?" Tôn Khiết có chút buồn bực hỏi.
"Mình nào có phải trâu bò như hắn. Ăn không vô." Triệu Oánh hạ giọng nhìn sang: "Bạn có thấy một con ruồi ngồi chầu bên không? ai có thể nuốt trôi cho nổi!"
"Có .có. Được rồi!" Tôn Khiết nghe Triệu Oánh dùng từ" Ruồi" hình dung Phạm Kim Triết không khỏi cười một tiếng.
Thấy nàng xoay người đi, Phạm Kim Triết do dự một chút cũng đứng lên đi theo.
Tuy hắn muốn ở đây bắt chuyện cùng Triệu Oánh nhưng vậy thì ai đi mua cơm. Mong ả Tôn Khiết kỳ đà cản mũi kia mua hộ chắc. Có mà nằm mơ giữa ban ngày!
"Tôn Khiết, chờ tôi chút. Chúng ta cùng đi." Phạm Kim Triết gọi với theo.
Tôn Khiết lẳng lặng làm bộ như không biết, họ Phạm bước nhanh chạy theo: "Chờ tôi với, cô không nghe tôi gọi à?"
"A. Căng tin hôm nay sao ồn vậy, tôi không nghe được." Tôn Khiết bất đắc dĩ đáp. Dù sao hai người là bạn học. Cũng không cần phải bất lịch sự với hắn như vậy.
"Tôn Khiết. Để tôi đi mua đồ!" Phạm Kim Triết hào khí nói: "Tôi là đàn ông mà căng tin này thật đông. Phụ nữ không dễ chen chân, để tôi mua cho"
"Không cần, tôi thích tự mua hơn." Tôn Khiết lạnh như băng cự tuyệt nói: "Hơn nữa, phía trước đâu có nhiều người"
Khụ khụ…Phạm Kim Triết ho khan hai tiếng, đành tiếp tục lẽo đẽo theo sau.
"Cho tôi hai suất cơm Kim Chi cùng trứng cút chiên!" Tôn Khiết đi tới quầy bán thức ăn mở miệng:
"Hảo." Đầu bếp là một sắc nam, thấy thân hình nóng bỏng của Tôn Khiết. Ực! Bộ ngực sao mà căng thế hả trời? Nhất là cặp giò thon dài lấp ló dưới những diềm váy màu xanh khiến hắn há hốc miệng.
Xoạt xoạt hai phần đồ ăn khá lớn xuất hiện, hắn nở nụ cười hềnh hệch đưa cho Tôn Khiết: "Nữ sinh, của cô đây! Lần sau lại tới nhé"
"Cám ơn." Tôn Khiết nở nụ ngọt ngào cùng hắn rồi xoay người rời đi.
"Không cần khách khí." Gã bán cơm ngắm dáng người bốc lửa Tôn Khiết xa dần. Trên mặt nở cười dâm dật như đang xem phim con heo.
"Tôi cũng mua một phần cơm Kim Chi." Phạm Kim Triết tới quầy, cũng không chọn khác đồ ăn. Ẩm thực giống nhau có lẽ khiến các nàng hảo cảm ơn.
Gã bán cơm đang còn khoan khoái thưởng thức thân hình Tôn Khiết đột nhiên bị cắt đứt, khó chịu nhíu mày nói: "La cái gì, ta nghe thấy rồi!"
Hừ! Tên hám sắc! Phạm Kim Triết sao mà không nhận ra, đang mắng thầm thì gã kia đã đưa suất cơm cho, nhìn qua hắn nhíu mày.
"Cùng là giá tiền sao anh bán cho cô kia nhiều còn tôi thì ít?" Phạm Kim Triết nãy giờ ăn đau khổ không nhỏ. Giờ lại bị gã bán cơm này ăn hiếp, hắn sao mà nhịn cho nổi.
"Thiếu cái gì? Có biết giá Kim Chi bao nhiêu tiền một cân không? Trứng cun cút bao tiền nữa? Cậu có mua không?" Đầu bếp cũng nóng mắt định đem cơm thu về.
"Được rồi. Vậy anh cho thêm một phần nữa!" Phạm Kim Triết thấy tính tình khó ưa của gã đầu bếp cũng không muốn dây dưa nữa.
Đầu bếp lại lấy thêm một suất đưa cho Phạm Kim Triết.
"Gì." Phạm Kim Triết lúc này muốn đên lên! Đây mà là cơm suất à. Tuy nhiều hơn trước nhưng đàn ông như hắn còn chưa đủ ăn. Gã này định chơi hắn?
"Không phải ông đang khi dễ tôi đấy chứ? Ông cho tôi là trẻ con mà ăn đủ chỗ này?" Phạm Kim Triết coi như khá nổi tiếng trong trường. Ở ngoài lại còn mở công ty. Tới nơi nơi đều kiêu ngạo, có khí nào bị khi dễ như vậy.
Có điều gã đầu bếp không xem ra đâu, có vẻ không kiên nhẫn: "Ngươi là đàn ông con trai sao nhỏ mọn như vậy đàn bà vậy? Nhìn ăn mặc chải chuốt như thế, không phải là đều là hàng nhái chứ?"
"Ngươi." Phạm Kim Triết muốn mắng chửi nhưng lại sợ Triệu Oánh chứng kiến thì mất hình tượng lịch lãm. Hắn chịu cố nén tức giận, hít sâu một hơi rồi trả tiền. Sau này lão tử mới tới thu thập ngươi vậy. Phạm Kim Triết trừng mắt nhìn đầu bếp rồi bưng đồ ăn về bàn.
"Bố thằng ngu!" Đầu bếp bĩu môi mắng theo một câu.
Phạm Kim Triết nghe được rõ ràng, thiếu chút nữa cầm chén đĩa trong tay ném đi! Bất quá hiện tại chuyện theo đuổi Triệu Oánh là quan trọng hơn.
"Tên tiểu tử mặt trắng này. Chơi hắn như vậy mà không dám phản ứng. Thật không có khí cốt" Đầu bếp lắc lắc đầu.
Còn Phạm Kim Triết đang hận gã đầu bếp muốn chết thầm nghĩ. Chờ lần sau lão tử không vội theo gái thì cho mày biết tay con ạ!
"Ơ?" Phạm Kim Triết đi về thì phát hiện cái bàn đã bị một đôi tình lữ chiếm lấy.
Hắn nhíu nhíu mày thầm nghĩ. Này trong phòng còn nhiều chỗ như vậy, đôi mèo mả gà đồng này lại không chọn. Tính bắt chước gã đầu bếp gây khó dễ cho lão tử à? Mẹ! Cứ theo đuổi cô nào là sao đen thế không biết!
Đem đồ đặt ở trên bàn, Phạm Kim Triết nói với đôi nam nữ: "Cảm phiền cô cậu đổi vị trí được không? Nơi này là của tôi."
"Vị trí của anh?" Nữ sinh có chút buồn bực ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Nơi này mỗi ngày chúng tôi đều ngồi, sao lại thành của anh?"
Ngận Thuần Ngận Ái Muội Ngận Thuần Ngận Ái Muội - Ngư Nhân Nhị Đại Ngận Thuần Ngận Ái Muội