Số lần đọc/download: 7276 / 267
Cập nhật: 2015-11-10 07:46:11 +0700
Chương 1370: Tinh Vân
"P
hu thiên địa vận độ, diệc hữu phủ chung; nhật nguyệt ngũ tinh, diệc hữu khuy doanh; chí thánh thần nhân, diệc hữu hưu phủ..."
Trong hư không, chiếc đèn đồng thau lay động, vãi xuống điểm điểm sáng mờ, kinh văn Thiên Tôn vang động tứ phương, xuyên thấu tinh không, độ hóa yêu tà, trấn áp mối họa trường sinh.
Diệp Phàm nghe Độ Nhân Kinh, ngưng thần suy nghĩ, hắn nghĩ tới rất nhiều: Độ Nhân Kinh này nhìn như vô dụng cùng sẽ đại phát tia sáng kỳ dị trong tương lai, trấn áp mối thi họa.
Từ niên đại thần thoại đến cuối thời kì Thiên Đình, tiếp đến thời kỳ Thái Cổ Hoàng, rồi tới kỷ nguyên Đại đế, một vị lại một vị chí tôn quật khởi, khai sáng thời thịnh thế huy hoàng bất hủ, rồi sau đó lại từng người già đi, đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Anh kiệt nhìn xuống chư thiên muôn đời bực này, sao có thể cam tâm thân tử đạo tiêu? Quét ngang ba ngàn giới, trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, đương nhiên sẽ không chịu khuất phục với vận mệnh!
Đạt tới cảnh giới đó, trường sinh là theo đuổi duy nhất của họ, tự nhiên cùng chính vì vậy mà sinh ra các loại pháp môn, từ xưa tới nay có một số đã lộ mặt.
Luân hồi ấn; táng bản thân ở địa phương đoạt cực hạn thiên địa tạo hóa... đều có liên quan với thi họa, dường như dự báo điều gì.
"Miểu miểu ức kiếp, hỗn độn chi trung, thượng vô phục sắc, hạ vô phục uyên, phong trạch động hư, kim cương thừa thiên, thiên thượng thiên hạ, vô u vô minh, vô hình vô ảnh, vô cực vô cùng, u minh đại phạm..."
Độ Nhân Kinh vang lên không ngừng, Diệp Phàm như chìm vào tĩnh lặng, nghe nghĩa này yên lặng suy nghĩ, trong lúc nhất thời cả thiên địa chỉ có tiếng tụng kinh văn, Hoàng tuyền đều bị nó trấn áp như là sắp khô cạn.
Chiếc đèn cổ lắc lư nở rộ thần quang, phụ trợ cho Diệp Phàm giống như Tiên thể rực rỡ, không nhiễm một hạt bụi, siêu nhiên thoát tục dưới tinh không.
Cây hoa quỷ mặt người trong hư không kia run lẩy bẩy, gần như sắp héo rũ, sau đó thối lui về phía sau, phát ra một tràng tiếng Thần Ma gầm nhẹ, rồi từ đó biến mất trong hư vô.
Diệp Phàm nhớ tới một câu trong Độ Nhân Kinh, khè nói:
- Linh hồn chết dù có tinh luyện sinh ra thân mình, trường tồn đời đời kiếp kiếp, một khi bị siêu độ cũng phải theo kiếp chuyển hồi!
Thần quang thai hiện lên, tia sáng mờ bắn ra bốn phía, mở ra tinh môn, hắn đi vào nhoáng lên một cái biến mất khỏi địa phương này, trong nháy mắt về tới Phế Thành ngoại.
Lăng tẩm của Đại đế cổ, ai cũng không dám tùy tiện xông vào, bàng không có đi không có về. Mặc dù hắn là Nguyên Thiên Sư cũng khó mà chạm tới thi thể Đế, chỉ có chư hùng hợp lực cùng công phá thì may ra.
Tinh Vân Lâu, là một chỗ bảo lâu dùng mảnh nhỏ tinh tú luyện thành, cả vật thể trong suốt, phát ra hào quang trắng bạc dịu dàng, có một lực lượng thánh khiết tinh thuần.
Nó nằm ở trung tâm tòa Phế Thành, rất nổi danh, tu sĩ cường đại đều ưa thích tới nơi này ngồi trên nhìn xuống. Tương truyền đây là tửu lâu của một vị Chuẩn đế lưu lại.
Năm đó, ai cũng không biết lão nhân là Chuẩn đế, mặc dù là Tiếp dẫn sứ của thành này đều mờ mịt không biết. Mãi đến một ngày lão nhân tọa hóa, ở thời khắc cuối cùng tản phát ra từng đợt từng đợt để uy, khiến tinh tú rung chuyển, mọi người mới rúng động.
Đương nhiên, đó là chuyện mười mấy vạn năm trước, bất kể là thời đại nào xuất hiện một Chuẩn đế đều là đại sự khó lường, loạn thiên động địa, rúng động nhân gian. Ở bất cứ một tinh vực nào đều sẽ dẫn tới người cúng bái, bởi vì thành đạo quá khó khăn, xưa nay người có thể đi đến từng bước này sẽ được ghi vào sử sách, có thể truyền lại muôn đời.
Khi còn sống không được người biết, sau khi chết lão nhân mới được người nghĩ tới. Năm đó cao thủ tuyệt thế, một ít Hộ đạo giả, các Đại Thánh đều tới đây tưởng niệm ai điếu.
Mọi người từ trong miệng hàng xóm của lão nhân biết một ít bí sự: vị Chuẩn đế hạ thấp mình này khi còn sống một mình cô đơn từng than thở: "Vì sao xuất hiện một Vô Thủy, như thế nào lại cường đại như vậy!"
Đến tận đây, mọi người mới biết, lão nhân này có thể là tồn tại từng tranh giành ngôi vị chí tôn vô thượng cùng Vô Thủỵ. Mặc dù lão nhân thiên tư tuyệt đại cũng không có khả năng chiến thắng vị Đại đế khiến Thần linh đều sợ run kia.
Sinh lầm vào thời đại đó nên lão nhân cũng chỉ có thể kết thúc trong ảm đạm.
Bằng không, đã có thể là một vị Nhân Đế! Đáng tiếc gặp phải Vô Thủy nghịch thiên muôn đời hiếm thấy, nên chỉ có thể thoái ẩn, sống quàng đời còn lại cô độc như thế.
Diệp Phàm tự nhiên cũng vì mộ danh mà đến, sau khi hiểu biết một ít tình huống, đối với nơi này tràn ngập từ mò, muốn nhìn xem một lần.
Trước cửa một đôi sư tử bằng đá để lại dấu vết loang lổ của năm tháng, thậm chí sinh rong rêu, nhưng người ta không dám khinh thị. Dù sao cùng là địa phương một vị Chuẩn đế từng sinh sống.
Tinh Vân Lâu nhưng thật ra không có vẻ cổ xưa, mà sáng bóng như trước kia, tinh huy dường như chưa từng ảm đạm. Dọc theo bậc thềm đá lên lầu, người ta lại cảm nhận được một loại lực lượng dịu dàng tường hòa, thân thể có ầm thương đều chỉ trong nháy mắt khỏi hẳn.
Tự nhiên từng có cao nhân nghiên cứu qua, nhận định đây không phải là một kiện pháp khí mang tính công kích, thậm chí không thể xưng là binh khí, mà là một tòa lầu dưỡng sinh thật tốt.
Phàm là người đến Phế Thành, phần lớn đều sẽ tới đây tham quan.
Diệp Phàm theo bậc thềm đi lên, leo lên tới quỳnh lâu điện ngọc, trong lâu tinh huy chiếu rọi làm toàn thân hắn có cảm giác tinh khí dồi dào, thân thể nhanh nhẹn. Nơi này có pháp trận không gian, vì vậy làm cho trong tòa lầu có vẻ rất rộng rãi, có thể cất chứa rất nhiều người.
Tinh Vân Lâu tự nhiên lúc nào cùng có rất nhiều tu sĩ, ba người một bàn, năm người một nhóm, đều tự nói chuyện bàn tán. Người tới nơi này phần nhiều đều là tham gia nhiệt náo, nghe ngóng tin tức mới nhất, bí tân mới nhất từ đồng đạo.
Diệp Phàm tìm một cái bàn không bắt mắt, một mình uống rượu, lẳng lặng nghe mọi người đàm luận, biết được có rất nhiều đại nhân vật đang chuẩn bị thăm dò khu vực Hoàng tuyền.
- Nơi mai táng Đại đế cổ xuất hiện chính huyệt rồi! Các đại cường giả rốt cục đứng ngồi không yên, lần này không biết ai có thể có thu hoạch lớn đây!
- Ta thấy là đại họa đúng hơn! Từ xưa đến nay, chỉ cần là Nhân Đế thì luôn không muốn phần mộ của mình nứt ra, ai có thể dễ dàng lấy được gì trong mộ chứ?
Mọi người bàn luận, nhất trí suy đoán hơn phân nửa sẽ dẫn tới gió tanh mưa máu, đây là một thời buổi rối loạn, có thể sẽ có rất nhiều người tìm đến, để rồi chôn vùi tại đây.
Ở thời điểm này, mọi người bàn luận nhiều nhất tự nhiên là phần mộ và thi thể Đế. Có rất nhiều suy đoán là từ Hộ đạo giả Nhân tộc nơi đó biết được.
- Nghe nói đây là một Đại đế có lịch sử cực kỳ xa xưa, có thể vượt ra ngoài dự đoán của mọi người!
Một ít người tin ràng thân thể của vị Đại đế này có thể xảy ra vấn đề, hơn nữa cũng không có hóa đạo, thi thể Đế chảy xuống, đánh phá phần mộ nên mới để lộ ra ở nhân gian.
- Nói là lăng tẩm có thể là một chỗ bí cảnh lớn, cũng có lẽ rất rộng rãi, bằng không như thế nào có thể chảy xuống một dòng sông lớn màu vàng như thế!
Mọi người đều bàn tán sôi nổi.
Cũng có người nhắc tới Diệp Phàm, một trận chiến ảnh hưởng thật lớn tới Bá vương đó, cũng là tiêu điểm trong miệng mọi người. Rất nhiều người đều đoán định có thể hắn đã tới rồi, chính là chưa hiện thân mà thôi.
Đúng lúc này, ngay chỗ bậc thang lầu truyền đến tiếng bước chân, lại có người lên lầu. Người đến người đi, vốn là chuyện thực bình thường.
Nhưng mà, người này vừa hiện thân lập tức dẫn tới không ít người chú ý, dẫn đầu là một nữ nhân tuyệt đẹp, nhẹ nhàng mà xuất trần, giống như Lăng Ba tiên tử đi lên Thiên Khuyết.
- Này! Đây không phải là Thanh Thi tiên tử sao, nàng lại đi tới Tinh Phế Thành, là vì phần mộ Đế mà đến ư?
- Đúng thật là Trích Tiên Tử, một trong mấy người cường đại nhất ở chỗ sâu trong cổ lộ Nhân tộc, kết minh cùng Đế Thiên, xông qua mười mấy chỗ bí cảnh hoàng kim, thu được may mắn lớn nghịch thiên.
Thanh Thi tiên tử danh chấn cổ lộ, những năm gần đây, vì phần mộ Đế nàng không chỉ một lần tới Phế Thành, ngày nay tái hiện ở nơi này tự nhiên không ít người nhận ra. Hơn nữa dung mạo nàng tuyệt đẹp, nếu muốn không dẫn tới chú mục của người ta cùng không được.
Nàng được xưng là Trích Tiên Tử, bất kể đi đến đâu đều là một nhân vật tiêu điểm, bất kể là đạo hạnh bản thân hay là dung mạo... đều là hiếm thấy trên cổ lộ.
Mãi đến lúc nàng lên lầu, mọi người mới chú ý tới mấy người ở phía sau nàng, từng người hoặc là oai hùng khiếp người, hoặc là yên lặng tường hòa... khí chất mỗi người không giống nhau, vừa thấy là biết không tầm thường.
- Đó là mấy đại cao thủ dưới trướng Đế Thiên, có hai người là... Kỳ Lân Thánh sứ, Chu Tước Thánh sứ, theo Thanh Thi tiên tử quay lại, nói vậy Đế Thiên cũng có thể sẽ tái hiện đây.
Mấy người này cũng từng danh chấn cổ lộ, nhưng kết quả đều bị Đế Thiên thu phục. Trong đó với Kỳ Lân Thánh sứ và Chu Tước Thánh sứ là đứng đầu.
Thanh Thi tiên tử tha thướt yếu điệu, bảo y nhẹ nhàng mà thánh khiết như ánh trăng ngưng luyện thành, tóc đen bay phất phới, mắt ngọc mày ngài. Nàng đi thẳng vào chọn một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Mặt khác mấy người đi theo lại đây, chỉ có Linh Nhi thị nữ của Thanh Thi tiên tử thực hoạt bát, những người khác đều rất ổn trọng, không nói chuyện gì.
Bàn bọn họ ngồi cách Diệp Phàm không xa lắm, có thể nhìn thấy nhau. Tuy nhiên sau khi vào thành Diệp Phàm rất hạ thấp mình, không muốn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, vẫn chưa để lộ chân thân. Cho dù ngồi chung một bàn cùng không có người nào biết là hắn đã tới đây.
Rất nhanh, mọi người liền dời đi tầm mắt, không hề quá phận chú ý tới đoàn người Thanh Thi tiên tử, bởi vì ngay cả Hộ đạo giả, Thánh linh đều đi tới Phế Thành, thậm chí có thể đang ở ngay trong tòa lầu này.
- Không biệt Thánh thể của Táng Đế Tinh có tới không? Không thể tưởng được hắn lại cùng cấp đánh bại Bá vương, ra ngoài dự đoán của rất nhiều người!
Chu Tước Thánh sứ lên tiếng, hắn là một nam nhân trẻ tuổi tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, có một đôi mắt phượng, tĩnh lặng ngồi ở đó, có một loại khí chất không giận mà oai.
- Tự nhiên bất phàm rồi! Trừ chủ thượng, hắn cũng có được Đạo Chi Nguyên. Tuy nhiên, về tiên thiên chung quy là kém một tầng, không được Đạo Chi Nguyên tán thành!
Người còn lại lên tiếng.
Kỳ Lân Thánh sứ dáng người khôi vĩ, ánh mắt lành liệt, nói:
- Chủ thượng từng phái người đi mời chào hắn, lại bị cự tuyệt. Hắn đánh chết những người đó, kiệt ngạo không thiện ý, chú định là địch!
- Mấy người kia thực làm mất mặt vậy sao!
Thị nữ Linh Nhi hoạt bát hiếu động cười nói trêu chọc, năm đó nàng từng có kinh nghiệm bản thân.
Mấy đại cao thủ dưới trướng Đế Thiên vẫn lộ vẻ mặt hờ hững, trước mắt Thanh Thi tiên tử không tiện phản bác.
- Năm đó cự tuyệt chủ thượng, thì đã chú định sẽ có một trận chiến!
Kỳ Lân Thánh sứ trầm giọng nói.
- Nhưng chúng ta không thể không thừa nhận, hắn thực nghịch thiên, bản lãnh tuyệt thế! Một địch thủ như vậy nếu để cho hắn trưởng thành lên, thật đúng là một chuyện đáng sợ!
Chu Tước Thánh sứ nói.
Thanh Thi tiên tử không nói gì chỉ yên lặng ngồi. Những người này đều rất cung kính với nàng, không dám quấy rầy. Mà đúng lúc này, ánh mắt đẹp của nàng vừa chuyển, lơ đãng nhìn lướt qua Diệp Phàm.
Diệp Phàm chợt rúng động trong lòng, nữ tử này nhận ra hắn sao? Nếu thật sự có thể nhìn thấy chân thân hắn, thì linh giác sâu sắc của nàng thật sự có chút khủng bố.
- Hắn nghịch thiên như vậy, nếu như tìm cách thu phục cho chủ thượng sử dụng, tất nhiên sẽ chấn động cả cổ lộ Nhân tộc!
Kỳ Lân Thánh sứ trầm giọng nói.
Đột nhiên, bậc thang lầu lại chấn động, cả tòa Tinh Vân Lâu đều rung chuyển, nơi đó xuất hiện một thân ảnh, không tính là cao lớn lắm, thậm chí có hơi gầy yếu, nhưng lại chấn nhiếp lòng người, khiến chư hùng đều kinh sợ.
Toàn thân hắn tỏa ra mùi máu tanh, cùng không biết giết chết bao nhiêu người, như là từng đồ sát chúng sinh, giết qua Thần linh, là từ trong thây chất thành núi máu chảy thành sông đi ra.
Mặc dù là Thánh nhân nhìn thấy hắn, đều không kìm nổi phải khiếp sợ, người này như Thần ma khí nuốt thiên địa. Loại ánh mắt con ngươi vừa chuyển tức thì mắt hắn trống rỗng như vực sâu, thật chấn nhiếp lòng người.
Hắn thân khoác giáp trụ, thân thể mơ hồ, có thể làm cho người ta cảm nhận được khí cơ chí cường của hắn, giống như từng giết qua ngàn vạn sinh linh, như Thần Ma từ Địa Ngục giãy thoát gông xiềng mà xông ra.
- Đại Ma Thần cổ Hoang, hắn cùng đã quay lại!
Có người cả kinh kêu lên.
Khi hắn cất bước đi tới, rất nhiều người kinh sợ đứng lên dành ra một khoảng trống rất nhiều chỗ ngồi, bởi vì ai ai cùng đều biết hắn rất hiếu sát. Uy danh hiển hách, thần uy chí tôn của hắn là đẫm máu, là dưới chân vô số thây đầy đất.
Hắn lập tức tìm một chỗ ngồi, không nói một câu, các bàn chung quanh hắn trống rỗng, không có người nào dám ngồi gần hắn.
- Hắn cũng đã trở lại...
Đám Chu Tước Thánh sứ lộ sắc mặt khó coi, đây chính là Đại Ma Thần tối khủng bố, giết đến cổ lộ đứt đoạn, thật khiến người ta kinh hãi.