Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Chán vì chồng quá vô tâm
A
nh đi uống bia, ăn cơm với bạn bè, về nhà lại khểnh chân xem thể thao, đến bữa mới xuống ăn. Trong khi tôi bù đầu vào công việc, lại phải lo kinh tế cho cả nhà nữa.
Chồng tôi sinh ra trong gia đình có bốn chị em, hai con trai và anh là trai cả. Bố đi làm xa, mình mẹ anh vất vả nuôi bốn chị em khôn lớn, để anh học đại học tử tế như bao con người khác. Lẽ ra thấy mẹ vất vả anh phải chăm chỉ, chịu khó, biết thương mẹ nhưng mà không... Khi mới yêu, tôi cũng biết anh lười biếng nhưng lúc đó tình yêu mù quáng, tôi nghĩ đàn ông chẳng cần phải làm việc nhà làm gì, quan trọng là anh yêu thương, quan tâm đến tôi.
Mới cưới nhau khoảng 2 năm, con gái gần 10 tháng tuổi mà tôi đã buồn vì anh đến cực độ. Anh không những thể hiện là con người lười biếng, mà còn vô tâm, vô trách nhiệm một cách không thể ngờ. Lấy anh, tôi thêm nhiều gánh nặng chứ không phải thêm người chia sẻ. Anh lười biếng trong việc nhà, có thú chơi cờ tướng và đam mê thể thao. Từ tết ra đến nay, anh lại có thú đánh phỏm với ba cây, có khi đi cả đêm mới về, bắt ở nhà cũng không được.
Bố mẹ cũng mắng nhiều nhưng anh chẳng bao giờ để ý, có chăng chỉ là một chút buồn thoáng qua xong lại đâu vào đấy. Nhiều khi bố mẹ phải dùng những từ nặng nề để nói về anh trước mặt tôi (trước ông bà còn giữ ý với tôi, sau bực quá nên vẫn phải nói), tôi đau lòng muốn chết, còn anh cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Anh không quan tâm đến mọi người, lười biếng việc nhà nên việc làm cũng lười luôn. Tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, thế nhưng công việc chẳng đâu vào đâu. Đi làm chỗ nào cũng kêu chán, làm năm bữa nửa tháng rồi lại nghỉ ở nhà. Vợ có xin cho chỗ nào đi làm nhưng rồi lại nghỉ. Tôi đã nói với anh nhiều lần, giờ phải lo cho con một tương lai tốt đẹp, nay mai nhàn nhã mới chơi cờ, ấy vậy mà anh không nghe.
Kinh tế từ khi cưới anh đều đến tay tôi, từ cái phòng cưới tôi thương anh không có tiền nên bỏ ra sắm sửa hết, tivi, điều hòa, chăn ga gối đệm... Lấy nhau rồi anh chẳng làm gì ra tiền nên tôi phải tiếp tục chi phí. Trước kia khi chưa lấy tôi, anh có nhờ bố mẹ vay 200 triệu để làm ăn, thế rồi không làm nữa nên anh cũng tiêu mất. Giờ hàng tháng phải trả lãi cũng vất vả, tôi có tâm sự nhiều với mẹ chồng, mẹ cũng nói anh nhưng không được.
Kinh tế đè nặng lên vai tôi thế mà việc nhà, việc con cái anh cũng không chia sẻ. Tôi đi làm về 11h vội vàng cho con bú, sau đó cơm nước, bế con cho mọi người ăn cơm. Ăn xong dọn dẹp rửa bát rồi ru con ngủ và đi làm là vừa. Chiều cũng điệp khúc tương tự rồi còn quần áo, nhà cửa, dọn dẹp, xay đồ nấu bột cho con. Anh đi làm về uống bia, ăn cơm với bạn bè, về nhà lại khểnh chân xem thể thao, đến bữa mới xuống ăn. Bảo anh rửa bát trưa giúp thì anh làm được một vài lần, sau đâu lại vào đấy.
Tôi góp ý nhiều lần mà chẳng được nên nhiều khi giận quá cũng nói to. Con gái bé bỏng, ngơ ngác nhìn mẹ giận mà lòng tôi đau nhói. Nó có thực sự hạnh phúc khi mẹ cứ như thế này? Hiện tại tôi ở nhà bà ngoại để cho anh thời gian suy nghĩ, nếu không sửa đổi tôi sẽ không về nữa. Chẳng biết thế nào vì nhiều lần trước anh cứ hứa rồi đâu lại vào đấy. Thà kinh tế kém một tý nhưng người chồng biết thương vợ, quan tâm đến vợ không sao, đằng này... Tôi như ôsin thứ cấp của anh, vì nếu là ôsin bình thường đã có lương rồi, đây vừa nuôi con nuôi cả chủ nhà nữa. Tôi có nên ly hôn không? Mọi người giúp tôi với.
Hòa