Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Cảm ơn cậu, người lính đặc biệt trong tim tôi
K
hông biết tự bao giờ cậu đã là khoảng nhớ niềm thương trong cuộc sống của tôi, trái tim tôi khẽ rung lên khi nghe bên kia là giọng nói thân quen của cậu.
Ngày ngày đi làm về trên những con đường quen thuộc, qua các doanh trại bộ đội đóng quân trên địa bàn thành phố, bắt gặp những chàng trai trong bộ quân phục sĩ quan trẻ, tôi lại nhớ cậu đến nao lòng. Không biết thời gian vô tình hay do bộn bề cuộc sống mà ta lỡ quên đi, để mọi thứ chìm vào quên lãng. Những ngày đầu mới bước chân đến thành phố này, lạ lẫm, hoang mang và sụp đổ, ước muốn cháy bỏng được quay lại ngày hôm qua, dù là cuộc sống sinh viên trọ học xa nhà khó khăn, thiếu thốn nhưng vui tươi và tiếng cười ngập tràn hạnh phúc.
Có lẽ vì tình yêu với màu xanh áo lính sâu sắc và cháy bỏng nên làm sao quên được những ngày cuối tuần bắt xe bus lên trường thăm cậu. Hà Nội - Sơn Tây, quãng đường 70 km dưới cái nắng oi ả, chói chang của mùa hè, với cái thời tiết khắc nghiệt của đất lính, vậy mà không cảm thấy mệt nhọc hay vất vả chút nào. Tình yêu vẫn cứ trào dâng trong trái tim tuổi 20 căng tràn nhựa sống, bao ước vọng tươi xanh như cái tuổi đẹp nhất của đời người. Khuôn viên của học viện đã đón biết bao cuộc thăm hỏi, động viên ấm áp tình bạn, tình đồng chí.
Những người lính đàn hát say sưa, tiếng đàn guitar bập bùng, tiếng vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt, còn tôi và cậu lặng im ngắm những người bạn của mình, chỉ mong những phút giây này đừng trôi qua để ta thêm yêu từng khoảnh khắc hạnh phúc giản dị mà thiêng liêng. Họ đấy, trẻ khỏe và mang trong mình lý tưởng, khát vọng dựng xây tổ quốc. Còn gì đẹp hơn thế.
Ngày cậu tốt nghiệp ra trường, khuôn mặt rạng rỡ, ánh lên niềm tự hào khi vinh dự được thầy hiệu trưởng cài lên vai áo quân hàm trung úy, thành quả của 5 năm phấn đấu không mệt mỏi. Ước nguyện được đứng trên bục giảng đã thành hiện thực khi ngày ngày cậu trao kiến thức và truyền nhiệt huyết cho lớp lớp học viên kế cận. Chỉ mới hôm qua thôi cậu cũng như họ, hăng say miệt mài học tập, viết ước mơ cho mình. Tôi bắt gặp trong ánh mắt của cậu chứa chan bao điều muốn nói. Ngắm nhìn cậu trong bộ quân phục sĩ quan còn thơm mùi vải mới, tôi đã thích thú mà nói với cậu: “Thích nhé! Vậy là từ nay cậu có những hai ngày kỷ niệm trọng đại trong một năm, vừa là một quân nhân vừa là thầy giáo mặc áo lính”. Cậu mỉm cười hiền từ, ấm áp.
Không biết tự bao giờ cậu đã là khoảng nhớ, niềm thương trong cuộc sống của tôi, trái tim tôi khẽ rung lên khi nghe bên kia là giọng nói thân quen của cậu. Tình cảm dành cho cậu là gì đôi khi tôi cũng không định nghĩa được, mơ hồ giữa những điều ẩn ý, không ai nói ra nhưng tôi và cậu cũng tự tìm được câu trả lời cho riêng mình. Khi tôi bảo với cậu sẽ đi xa để hoàn thành nốt những điều còn dang dở, nơi đến là miền đất tôi chưa từng nghĩ tới trước đây, cậu động viên tôi như hiểu được những điều chất chứa trong lòng mà tôi không thể nói.
Phải rồi, vì tôi biết cậu vẫn cứ là nốt nhạc trầm nhưng ngân mãi trong trái tim một đứa con gái lãng mạn và sống nội tâm như tôi. Ngày đi xa, tôi đã để cho cảm xúc của mình được vỡ òa, khoảng cách thành phố nơi tôi đến với đơn vị cậu đang đóng quân có xa lắm đâu vậy mà tôi không thể gặp cậu. Trong phút giây yếu đuối và chán nản ấy, có lẽ tôi sẽ không quên tin nhắn được gửi từ cậu: “Mạnh mẽ lên, hãy sống như nickname “Vcbd” mà mọi người dành cho cậu. Cậu yêu quân đội, hiểu về cuộc sống của người lính đến vậy cơ mà. Phải rắn rỏi, hiên ngang, ngẩng cao đầu hướng về phía trước. Cố lên nhé - người đồng chí của tôi.
Cậu à, cuộc sống bây giờ không còn là màu hồng như những trang sách ngày chúng ta còn trên giảng đường đại học, chỉ cần nghĩ đến màu áo cậu đang khoác trên mình tôi lại có thêm niềm tin và tình yêu với những điều hằng ấp ủ. Cảm ơn cậu nhiều lắm, khoảng trời xanh mơ ước - người lính đặc biệt trong trái tim tôi.
Bạn của cậu