Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Cảm ơn anh đã dạy em cách thích nghi cuộc sống
E
m hôm nay đã biết tự lắp cho mình cái quạt giữa mùa hè nóng nực, biết tự trồng hoa để mùa xuân luôn luôn khoe sắc, biết tự điều chỉnh gia vị cuộc đời để không bao giờ cảm thấy chơi vơi.
Có những chiều lặng lẽ bước bên anh
Tôi khép nép nghe tình thành kỷ niệm
Nắng chiều rơi hay lòng tôi loang tím?
Chưa một lần chung mộng, một lần thôi.
Mai mốt rồi lối cũ chỉ mình tôi
Dẫu biết vậy nhưng còn hơn gian dối
Lọc lừa nhau cả trong từng lời nói
Anh yêu người sao lại đến với tôi?
Hơn một lần tôi cảm thấy đơn côi
Đi bên anh tôi chỉ là chiếc bóng
Tôi biết anh vẫn còn ôm hoài vọng
Về một người nào đó chẳng phải tôi.
Nhưng bây giờ người ấy chắc xa xôi
Nên mắt anh vẫn thường hay đẫm lệ
Đời với anh bây giờ là dâu bể
Và tôi là chiếc bóng mãi không hơn.
Con đường ấy, hình bóng ấy, tất cả còn đây nguyên vẹn như mới ngày hôm qua, vậy mà đã hơn 13 năm rồi anh nhỉ! Nhờ có anh mà trái tim em được trải qua nhiều cung bậc cảm xúc. Yêu thương, nhung nhớ, giận hờn, cuối cùng là vỡ òa trong đau khổ. Chúng ta mỗi người đều sống trong một thế giới của riêng mình nên con đường xưa dù có chung nhau bao nhiêu chiều chờ đợi cũng chỉ là một giấc mơ qua. Em từng rất giận anh, trách anh hèn nhát, cho là anh trẻ con nông nổi, trách mình đã để anh có nhiều cơ hội xa em. Em tự tìm thật nhiều lý do để giải thích 2 từ "tan vỡ" để biện hộ, bao che và níu kéo những thứ không thuộc về em.
Nắng chiều vừa tắt bên sông
Hững hờ con nước chạnh lòng trôi xuôi
Đêm nay còn lại mình tôi
Lục bình ai thả mà trôi ngập dòng?
Biết người còn nhớ tôi không?
Kẻ đã làm chồng, cha của người ta
Tại sao ngày đó không qua?
Khi giữa hai nhà khoảng cách là bao?
Chút tình làm lỡ đời nhau
Trách người không nỡ làm sao trách mình?
Ai xui con nước vô tình?
Trăm năm để mặc lục bình lênh đênh.
Đêm tàn và nắng vừa lên.
Đời tôi có thể nào quên được người?
Phải! Em đã không quên anh hay nói đúng hơn không thể quên. Ngày anh đi, em âm thầm chờ đợi, nguyện cả đời này sẽ làm bến đò tình chờ một ngày anh mỏi gối chồn chân. Em đã đợi như thế một 1-2 năm, rồi nhiều năm, mãi cho đến một ngày biết rằng con thuyền ấy đã cập bến sang ngang. Bao yêu thương không nói được thành lời, giờ vụn vỡ trong nhạt nhòa ký ức. Rất nhiều lần em trở về chốn cũ, mang theo niềm hy vọng khôn nguôi rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau. Một lần thôi, dù chỉ một lần để thỏa bao nhiêu niềm mong nhớ. Em cứ đến lặng thầm và ra về thật lặng lẽ, như vậy cũng tốt, vì gặp anh rồi em sẽ nói gì đây? Nói yêu anh ư? Không! Em không phải là người bạo dạn trong tình yêu, càng không bao giờ chen chân vào hạnh phúc người khác.
Em mất rất nhiều năm để dạy con tim thế nào là yêu bằng lý trí. Em ví anh như một cơn gió giữa mùa hè oi bức, một bông hoa cho mùa xuân thêm đẹp, chút gia vị ngọt ngào cho đời bớt nhàm chán, cô đơn. Không giống như người khác, em chưa bao giờ cố gắng quên anh, muốn giữ anh lại thật lâu trong tim, giữ đến khi nào còn có thể. Anh đã để lại trong em những cảm xúc dạt dào, giữ lại tất cả cho đời thêm thi vị. Cảm ơn anh vì đã dạy em cách thích nghi với cuộc sống. Em hôm nay đã biết tự lắp cho mình cái quạt giữa mùa hè nóng nực, biết tự trồng hoa để mùa xuân luôn luôn khoe sắc, biết tự điều chỉnh gia vị cuộc đời để không bao giờ cảm thấy chơi vơi.
Tôi về gánh nắng ra phơi
Xua đi đông lạnh cho trời sang xuân
Trăm hoa đua nở tưng bừng
Người khoe áo mới, kẻ mừng vu quy.
Ai còn mộng tưởng ra đi?
Quay về đừng để biệt ly xuân này
Kẻ kia xin chén rượu đầy
Một lần trót cạn mà say một đời.
Dậy, dậy kẻ đáng thương ơi!
Dậy nghe hoa lá, nghe lời bướm ong
Có biết xuân đến rồi không?
Người đi chưa hẳn sinh lòng riêng tư.
Thỉnh thoảng em vẫn hòa mình vào cơn nắng chiều đầy kỷ niệm. Qua rồi cảm giác cô đơn và hờn trách. 30 chưa thể gọi là có tuổi nhưng sau những gì trải qua chắc cũng có cái nhìn khác về tình yêu. Yêu không nhất thiết phải bên nhau, phải thuộc về nhau anh nhỉ? Em có rất nhiều ước mơ, có những ước mơ không bao giờ với tới và tình yêu giữa hai chúng ta là một trong số đó. Em sẽ đặt nó lên giấy để tình cảm đầu đời không bao giờ nhạt nhòa theo năm tháng, để đánh dấu cho một quá khứ buồn khi chúng ta đã đi ngang qua cuộc đời nhau. Không thể đến với nhau bằng tình yêu thì suốt đời ta hãy xem nhau như hai người bạn, chẳng có lý do gì để biến yêu thương thành hờn oán hay hận thù.
Anh đi rồi mình tôi vẫn còn đây
Nghe năm tháng rơi đầy đời khô héo.
Quá khứ ơi, có cách nào níu kéo?
Cho tôi về sửa lại lỗi lầm xưa.
Có ai không, rao bán để tôi mua?
Khoảnh khắc ấy nói sao vừa tiếc nuối
Gặp một lần để một đời bối rối
Sợi dây tình tôi gỡ kiếp nào xong?
Anh đi rồi tôi còn lại khoảng không
Đôi tay trắng bơi giữa dòng vô tận
Biết làm sao để đời thôi lận đận?
Quá khứ làm cay đắng cả hôm nay.
Khóc một lần chưa vơi được đắng cay
Thêm lần nữa nghe vẫn hoài đau khổ
Tôi như chiếc thuyền con không bến đỗ.
Nên suốt đời theo sóng nước lênh đênh.
Dương