If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1793
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3599 / 56
Cập nhật: 2015-11-10 06:12:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 1132: Chủng Tộc Nhân Loại Cấp Nô Bộc
hông phải phân liệt, là độc lập. Tân Nguyệt Chi Địa chúng ta trong suốt mấy ngàn năm qua không có ghi lại Vân Cảnh là cái gì, cho dù là gặp bất cứ tai nạn nào cũng theo có cái gọi là Vân Cảnh trợ giúp, cả quá trình phát triển đều là bản thân Tân Nguyệt Chi Địa chúng ta phát triển, còn đám Vân Cảnh kia có tư cách gì gọi là kẻ thống trị Tân Nguyệt Chi Địa chứ, chỉ bởi vì chúng ta trở thành Địa cảnh cấp ba có thể mang lại lợi ích cho chúng sao? Như vậy kẻ thống trị này dùng làm cái gì?
Triêu thái tử biết rõ lịch sử vẻ mặt thành thật nói ra.
Trên mặt lão giả Vân Môn lộ ra một chút kinh ngạc, lời nói này xác thực nói có lý, bởi vì hắn cũng phi thường rõ ràng Vân Cảnh cơ hồ không có bất kỳ viện trợ nào cho Tân Nguyệt Chi Địa cả, quản hạt lại hình thành tự trị, thẳng đến khi Vân Môn mở ra thì phát hiện Tân Nguyệt Chi Địa đã phát triển thành Địa cảnh cấp ba, sau đó mấy trăm năm qua mới lục tục phái người tới tiếp quản.
- Các ngươi biết rõ một khối thổ địa muốn độc lập thì không chỉ cần dũng khí mới được a?
Vân Môn lão nhân nghiêm túc nói ra.
Lão nhân Vân Môn cũng nhìn ra được năm người tuổi trẻ này thực lực không giống bình thường, hẳn là nhân tài kiệt xuất của Tân Nguyệt Chi Địa, khẳng định cũng đại biểu cho nhóm người mạnh nhất của Tân Nguyệt Chi Địa, nhưng độc lập không phải nói là được.
- Chúng ta sẽ đi Thần Tông tuyên bố độc lập.
Sở Mộ mở miệng nói ra.
- Ha ha, tuyên bố độc lập, ngày tuyên bố độc lập cũng có thể là ngày các ngươi luân lạc thành tôi tớ, kẻ thống trị Vân Cảnh không cho phép loại chuyện này xảy ra bao giờ, vận mệnh duy nhất của các ngươi là thuận theo thống trị.
Vân Môn lão đầu nói ra.
Lãnh địa độc lập, chuyện này thật ít xuất hiện, bởi vì căn bản không có mấy lãnh thổ nguyện ý bốc lên nguy hiểm như vậy.
Nếu so thực lực của Vân Cảnh với Vạn Tượng Cảnh thì mạnh hơn quá nhiều, một khi độc lập thì rất có thể sẽ bị đại quân nguyền áp. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn quay về đi.
Lão đầu Vân Môn tiếp tục nói.
- Thời điểm cằn cỗi, tai nạn thì không người để ý tới, thời điểm phồn vinh hưng thịnh thì bị thống trị, cái này và nô dịch có gì khác nhau chứ?
Mục Thanh Y hừ lạnh một tiếng.
Lão đầu Vân Môn há hốc mồm, trong lúc nhất thời đúng là không cách nào phản bác được.
- Các ngươi trẻ tuổi, cường đại, những thứ không hiểu còn nhiều lắm. Ta cho các ngươi thời gian năm năm lịch lãm rèn luyện ở Vân Cảnh, năm năm sau các ngươi các ngươi hãy suy nghĩ tới chuyện độc lập, khi đó nói không chừng các ngươi sẽ không nói như vậy.
Lão nhân Vân Môn khoát khoát tay, ngược lại không có ngăn cản bọn họ.
- Lão đầu, đánh cuộc nhé?
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
- Đánh cược cái gì?
Lão giả Vân Môn hỏi.
- Nếu trong vòng năm năm chúng ta đem lãnh thổ độc lập, ngươi phải canh cổng Tân Nguyệt Chi Địa cho chúng ta!
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Thời gian năm năm có thể nói là rất lâu, ít nhất Sở Mộ cảm thấy muốn đi tới chỗ Thần Tông xin độc lập, hơn nữa đánh bại kẻ thống trị Vân Cảnh cũng không thành vấn đề.
Càng làm cho người ta khó hiểu là lão nhân này lại đồng ý đánh cược, nói cách khác chỉ cần có thể độc lập trong vòng năm năm, lão nhân này nguyện ý canh cổng cho Tân Nguyệt Chi Địa.
Đương nhiên nếu năm người bọn họ không làm được thì như vậy năm người bọn họ phải vô điều kiện làm một chuyện cho hắn, chuyện này thậm chí có thể lấy mạng của bọn họ.
Diệp Hoàn Sinh vốn chỉ nói đùa mà thôi, nào biết được lão nhân này nghiêm túc như vậy.
Nghiêm túc thì nghiêm túc, Sở Mộ cũng không thích bị lão nhân này dùng ánh mắt khinh thường và tiểu hài tử vô tri nhìn qua, thời gian năm năm là dư xài.
Cuối cùng lão đầu cũng không có chỉ đường cho bọn họ, nếu Vân Cảnh là Địa Cảnh cấp bảy, như vậy Địa Cảnh lên thuộc bọn họ cũng không ít, trong đó có lẽ cũng có nhiều nơi giống như Vạn Tượng Địa Cảnh vậy.
Dùng thực lực bây giờ đi Thần Tông xin độc lập thì nhất định là không sáng suốt, Sở Mộ có ý định đem thực lực của mình tăng lên cấp Hồn Tể, sau đó lại đưa ra quyết định sau.
Vũ Sa tỏ vẻ nàng biết kiện huyền vật kia nằm ở phía bắc của Vân Cảnh, vị trí cụ thể phải đợi tới phía bắc Vân Cảnh thì nàng mới có thể xác định.
Mọi người đi không phương hướng thẳng về phía đông.
Phi hành đại khái hai ngày thì trong các dãy núi xuất hiện thôn trang.
Thôn trang lẻ tẻ tán lạc ở các nơi trong sơn cốc, thung lũng, gần dòng sông, tất cả thôn trang bao quanh lấy một nơi có vẻ là thành trấn làm trung tâm.
Thành trấn của nhân loại kỳ thật cơ bản giống nhau, trừ phong cách kiến trúc có khác biệt với Tân Nguyệt Chi Địa ra thì thành trấn ở Vân Môn này cũng không khác gì nhau cả.
Người trong thành trấn hối hả, ngược lại có chút náo nhiệt, loại thành trấn này Sở Mộ, Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh đã gặp nhiều, dùng cấp bậc của Thiên Hạ Cảnh, Vạn Tượng Cảnh mà cân nhắc thì tương đương với Vực thành.
- Lại nói làm sao phân biệt được chủng tộc cao thấp chứ? Chẳng lẽ thật sự nhìn ngực và mông?
Diệp Hoàn Sinh đi vào trong thành thị, hắn dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua mọi người ở đây.
- Dựa theo màu sắc con mắt.
Ly lão nhân nói ra.
- Màu sắc. Màu sắc hình như không có gì khác nhau cả, hơn nữa cho dù là chúng ta thì màu mắt cũng không có gì khác nhau mà?
Triêu thái tử nói ra.
- Phải dùng hồn niệm mà nhìn, hoặc là thời điểm đối phương thi triển hồn niệm là nhìn thấy. Dưới tình huống bình thường thì màu mắt của ai cũng không khác nhau, thời điểm thi triển hồn niệm thì đồng tử sẽ có một tia màu sắc lập lòe, cũng đại biểu huyết thống.
Ly lão nhân nói ra.
- Như vậy ah, Khuynh Tư, cho ca ca nhìn mắt của ngươi nào, ta vẫn hoài nghi ngươi là nhặt được đấy.
Diệp Hoàn Sinh lập tức thi triển hồn niệm nhìn con mắt Diệp Khuynh Tư.
Quả nhiên giờ khắc này con mắt và đồng tử Diệp Hoàn Sinh có hào quang sáng bóng, sáng bóng là màu đen nhạt.
Mà con mắt của Diệp Khuynh Tư vào lúc này cũng lập lòe, màu sắc cũng tương tượng như Diệp Hoàn Sinh, cũng không có màu sắc khác biệt như Ly lão nhân đã nói.
- Xem ra chúng ta thật sự là thân sinh.
Diệp Hoàn Sinh nói ra.
Diệp Khuynh Tư cảm thấy Diệp Hoàn Sinh thật sự cần ăn đòn, chuyện trước năm sáu tuổi Diệp Khuynh Tư có chút ấn tượng mơ hồ, Diệp Hoàn Sinh chỉ lớn hơn nàng một tuổi thì làm sao có thể nhớ rõ.
- Lại nói con mắt người ở đây hình như có màu nâu nhạt.
Ánh mắt Sở Mộ đảo qua. Mở miệng nói với mọi người.
- Có lẽ chúng ta đều là màu đen, màu đen nhạt chẳng lẽ là nhân loại cấp Thống Lĩnh
Triêu thái tử nói ra.
- Triêu thái tử, ngươi nói sai. Trong chúng ta có hai người có màu sắc khác biệt.
Diệp Hoàn Sinh nhắc nhở một câu, nói xong thì cố ý đưa mắt nhìn qua Sở Mộ cùng Mục Thanh Y.
Triêu thái tử cũng có chút ít ngoài ý muốn, vội vàng dùng hồn niệm nhìn con mắt Mục Thanh Y.
Quả nhiên màu sắc của Mục Thanh Y và Diệp Hoàn Sinh, Diệp Khuynh Tư không giống nhau, là lộ ra màu lam nhạt.
Mục Thanh Y không biết con mắt của mình có gì khác biệt, bộ dáng mê hoặc khó hiểu.
- Mục Vương là người tiếp quản tới từ Vân Cảnh, Mục Vương có đẳng cấp chủng tộc rất cao, Mục Thanh Y là hậu nhân của hắn hẳn là có chút ít ưu thế chủng tộ a.
Ly lão nhân nói xong, tiếp tục nói.
- Màu lam nhạt là nhân loại cấp Quân Chủ, màu đen nhạt là cấp Chiến Tướng...
- Vậy màu nâu nhạt là cấp Thống Lĩnh?
Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua người trong thành trấn, mở miệng hỏi.
- Không phải, màu xanh nhạt mới là cấp Thống Lĩnh, những người này là nhân loại cấp Nô Bộc.
Ly lão nhân nói ra.
- Cấp Nô Bộc? Không ngờ đẳng cấp chủng tộc còn thấp hơn chúng ta, ha ha. Thoáng cái trong nội tâm cân đối.
Diệp Hoàn Sinh lập tức cười rộ lên.
Sở Mộ cũng có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng cấp Chiến Tướng đã là cấp thấp nhất, nhưng không ngờ trong Vân Cảnh còn có nhân loại cấp Nô Bộc, nói như vậy bọn họ dù tu luyện thế nào cũng khó bước vào cấp Hồn Hoàng.
- Vậy màu bạc của Sở Mộ là xảy ra chuyện gì?
Thời điểm này Triêu thái tử chỉ vào Sở Mộ nói ra.
Triêu thái tử vừa nói thì thuận tiện nhìn qua đồng tử sáng bóng của Sở Mộ, kết quả thằng này có màu bạc yêu dị cho người ta cảm giác không phải nhân loại.
- Màu đồng tử của nhân loại không có màu bạc, chuyện này có quan hệ tới ma hóa, ah, thiếu chủ, dị nhân thật sự hiếm thấy, thiếu chủ không có việc gì thì đừng cho người khác nhìn thấy màu sắc đồng tử của mình.
Ly lão nhân nói ra.
Sở Mộ gật gật đầu, mình đã không tính là nhân loại thuần túy, đoán chừng không thể dùng màu sắc mà phân cấp chủng tộc.
Nhưng mà Sở Mộ mơ hồ nhớ rõ Liễu Băng Lam thi triển kỹ năng thì màu đồng tử chuyển sang màu tím, mà phụ thân của mình hẳn là màu đen nhạt, mình là con lai có cấp bậc gì?
Đương nhiên Sở Mộ không có khả năng đi hỏi được rồi, vấn đề cấp bậc chủng tộc chỉ nói lên ưu thế tiên thiên mà thôi, nhưng trên thực tế mỗi hồn sủng sư chỉ cần chăm chỉ tu luyện đem thực lực tăng lên thì cấp bậc này không còn ý nghĩa.
Trong thành trấn này không có gì để mua cả, ngược lại là có người hảo tâm chỉ cho bọn người Sở Mộ con đường đi về Giới thành.
Dùng tốc độ cấp chúa tể của bọn họ thì loại khu vực này không được bay.
Dùng không bao lâu mọi người đã đi tới Giới thành phồn hoa.
Giới thành quy mô cũng lớn đến không tính được, nhân loại trong Giới thành có cấp bậc từ cấp Nô Bộc cùng cấp Chiến Tướng hỗn tạp, ngược lại ít nhìn thấy người có màu xanh lá và màu lam nhạt.
Giới thành cũng không có đáng giá cho bọn họ lại, đến đồ thư quán mua một phần địa đồ cùng kim đồng hồ thì mọi người bắt đầu lên đường.
Sau khi xem địa đồ thì Vân Cảnh hẳn là kéo dài sang hướng đông của Vân Môn, đại khái còn phải xuyên qua năm mươi cái Địa Cảnh không cùng cấp bậc mới tới được Cảnh thành của Vân Cảnh.
Từ địa đồ mà thấy được lãnh thổ Vân Cảnh so với Tân Nguyệt Chi Địa không biết lớn hơn bao nhiêu lần, cho dù là tốc độ cấp chúa tể muốn bay hết cũng cần thời gian một năm mới xong.
- Vị trí Thần Tông nằm ở Cảnh thành của Vân Cảnh, chúng ta đi tới Cảnh thành của Vân Cảnh nhìn xem, vấn đề độc lập nên đi tới phía bắc rồi nói sau.
Sở Mộ nói ra.
- Ân.
Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y không có ý kiến gì.
Diệp Khuynh Tư sẽ đi cùng Sở Mộ, Mục Thanh Y đoán chừng cũng muốn tới Cảnh thành của Vân Cảnh tìm hiểu xem Mục thị là thế nào, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy tổ tông của nàng không phải là cư dân gốc của Tân Nguyệt Chi Địa.
Dù sao Triêu thái tử cùng Diệp Hoàn Sinh đi ra ngoài lịch lãm nên đi đâu cũng được.
- Diệp Khuynh Tư hiện tại có thể điều chế ra huyền vật cấp chúa tể, nhưng cần có nhiều vật liệu cao cấp ủng hộ mới được, trong Vân Cảnh này có không ít nơi lịch lãm rèn luyện cao cấp nha, chúng ta nhiều lắm là thu thập một ít tài nguyên, đem cấp bậc của hồn sủng tăng lên.
Sở Mộ cầm địa đồ, đầu tiên là tìm kiếm nơi lịch lãm rèn luyện thích hợp.
Tân Nguyệt Chi Địa đã không còn nơi thích hợp cho bọn họ lịch lãm rèn luyện, chỉ ở Vân Cảnh là có, nhưng bề ngoài hình như cũng không nhiều, cấp chúa tể tại Vân Cảnh cũng phi thường có cân lượng.
Địa đồ khu vực cũng không biểu hiện quá nhiều tin tức trong đó, mọi người bắt đầu bắt đầu lữ hành về hướng đông.
Mọi người đến tòa thành đầu tiên là Cảnh thành đầu tiên là Đàn cảnh, quy mô của thành trì này tương đương với thành Thiên Hạ, là là Cảnh thành cấp một, nơi này có một cấm vực tương ứng gọi là Ma Hổ Lĩnh hồn sủng đế quốc.
Đế quốc cấp một không đủ cho bọn họ lịch lãm rèn luyện, bọn họ cũng không có cân nhắc làm gì, nhưng thời điểm tới Đàn thành thì bọn họ biết được trước khi tới Vân Cảnh còn có một mê giới cực lớn.
Cái mê giới này rộng lớn khôn cùng, đế quốc hỗn loạn và nhiều, hung hiểm dị thường, chỉ có cường giả cấp chúa tể mới có thể tới đó lịch lãm rèn luyện.
Trọng yếu nhất là chỗ đó có được rất nhiều thiên tài địa bảo!
Diệp Khuynh Tư có thể luyện chế ra huyền vật chúa tể cấp thấp, chỉ cần có thể lưu cho nàng đầy đủ tài liệu huyền vật, tài liệu từ đâu mà đến thì đó chính là thiên tài địa bảo trong mê giới!
Diệp Khuynh Tư luyện chế còn chưa thành thục lắm, nhưng mà Sở Mộ thực lực cường hãn, hơn nữa Ly lão nhân là cao thủ thiên sinh tìm kiếm huyền vật, Diệp Khuynh Tư không cần lo lắng không có tài liệu luyện tập.
Mà không nghĩ qua nêu thành công, vậy ý nghĩa mọi người sẽ có được thêm một hồn sủng cấp chúa tể!
Tân Nguyệt Chi Địa không thể nào có được tài nguyên như thế này, tại Vân Cảnh chính là bảo khố cần đào móc, nghĩ đến có thể có được thêm sinh vật cấp chúa tể, tất cả mọi người cũng tin tưởng mười phần.
- Dã nha đầu ở đây thì tốt rồi, nàng còn có thể giúp ta thúc hóa một ít vật, huyền vật chưa đủ năm.
Diệp Khuynh Tư có chút nhớ nha đầu đáng yêu kia.
Sở Mộ gật gật đầu, từ sớm Sở Mộ đã cảm thấy đem Diệp Khuynh Tư cùng Trữ Mạn Nhi đặt cùng một chỗ chính là máy móc chế tạo linh vật và dược liệu.
- Linh vật, huyền vật có thể cho Thiện Ác Nữ Vương ân cần săn sóc, nàng là hoa hệ Thuỷ tổ, tốc độ ân cần săn sóc của nàng so với Thủy Tổ Thụ không chậm hơn bao nhiêu.
Ly lão nhân nói ra.
- Tại sao không nói sớm?
Sở Mộ trừng liếc Ly lão nhân.
- Ách...
Ly lão nhân rất quyết đoán ngắt lời, nói:
- Thiện ác Thủy Tổ Hoa ần cần săn sóc linh vật, huyền vật cũng có khác biệt đấy, Thiện Ác Hoa có khả năng hút năng lượng trong huyền vật, linh vật đi, chuyện này là năm ăn năm thua, là cái nào phải xem nhân phẩm.
Cảnh thành lớn nhất vùng phía nam Vân Cảnh chính là Vọng thành.
Vọng cảnh là Địa Cảnh cấp năm, lệ thuộc Vân Cảnh, Vọng thành cũng là Cảnh thành của Địa Cảnh.
Bọn người Sở Mộ trước khi đi tới hỗn loạn mê giới thì phải đi tới phía đông nam của Vọng thành.
Cảnh thành cấp năm còn phồn vinh hơn cả thành Vạn Tượng, hơn nữa nơi này có kiến trúc đặc thù, thời điểm năm người đi vào Vọng thành thì có cảm giác như đi vào dị quốc kỳ lạ.
Sủng Mị Sủng Mị - Ngư Thiên Không Sủng Mị