Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cô đơn với tôi đơn giản là thói quen
ó thể mọi người cho rằng cô đơn là một liều thuốc độc, nó có thể khiến người ta phát điên lên, chết dần chết mòn trong cái cảm giác ngột ngạt, cô độc. Nhưng với những người như tôi, có lẽ cơ thể đã dần dần tiết ra một thứ vacxin miễn nhiễm với thứ thuốc độc ấy rồi.
Từ: Annie
Đã gửi: 07 Tháng Mười Một 2011 5:34 CH
Năm nay rét sớm! Tháng 11 người ta hay bắt đầu câu chuyện bằng những câu vu vơ tựa như thế. Cái rét đầu đông không buốt giá, không tê tái nhưng cũng đủ làm cho người ta so vai xuýt xoa, giấc ngủ sẽ không đến dễ dàng vì cần thời gian cho chăn đệm ấm lên. Và cái lạnh lại càng khắc nghiệt hơn với người xa xứ.
4 ngày nữa thôi, sẽ được nói chúc mừng cho ngày độc thân, tự thưởng cho mình bằng một chuyến đi chơi xa. 21 tuổi, chẳng còn đủ thơ ngây để chờ đợi một chàng hoàng tử, cũng chẳng đủ tự tin để chạy theo những thứ quá xa. Một năm 2 tháng cũng đủ để thấy thân quen với nơi xứ lạ.
Quen với con đường từ ký túc đến trường dưới tán cây, quen với cái giường sắt cứng khiến mỗi sáng thức dậy lưng đau như giần, nhẹ xoay người cũng đủ làm cột sống kêu răng rắc. Quen với cảm giác bơ vơ mỗi cuối tuần khi không có một nơi để về, thay cho nỗi buồn là những giấc ngủ vùi, là hàng giờ online khi cái friendlist chỉ có lèo tèo vài người.
Là người độc thân, một người độc thân trên mảnh đất không phải quê hương mình, không một người thân. Với những người giống như tôi, có lẽ những ngày lễ tết là những ngày buồn nhất nhưng may sao, tôi có một ngày lễ riêng cho mình, ngày lễ tôn vinh những người giống như tôi: những người đang_chỉ_có_một_mình.
Có thể những người không cô đơn sẽ thấy "Single day" là ngày lễ nực cười vì cô đơn thì có cái gì đáng chúc mừng, không phải người ta luôn sợ hãi, luôn muốn chạy trốn cái cảm giác cô đơn ư? Có thể mọi người cho rằng cô đơn là một liều thuốc độc, nó có thể khiến người ta phát điên lên, chết dần chết mòn trong cái cảm giác ngột ngạt, cô độc. Nhưng với những người như tôi, có lẽ cơ thể đã dần dần tiết ra một thứ vacxin miễn nhiễm với thứ thuốc độc ấy rồi. Cô đơn, đối với tôi đơn giản chỉ là một thói quen.
Chẳng biết từ bao giờ tôi đã quen với cuộc sống sau cánh cửa, đơn giản lắm, mỗi ngày, sau khi tan học về là thay đồ, ngồi xuống ghế, bật laptop lên và đếm thời gian trôi qua. Cho đến khi vai và 10 đầu ngón tay tê cứng mới đứng dậy, mở cửa sổ ra, cho cơn gió lạnh đến gai người vuốt ve làm dịu đi những cơn đau trên tay, trên vai, trên lưng và cả sâu trong tâm hồn.
Thi thoảng đốt lên một điếu thuốc, khói thuốc tỏa ra khiến khóe mắt cay cay, thơ thẩn nhìn theo gió đuổi lá khô xào xạc ngoài cửa sổ, lặng lẽ đếm những lời yêu thương đã qua. Ai dám chắc là thật tâm hay lừa dối, rồi bỗng căn vặn chính mình đã thật sự yêu hay chưa, cứ co mình trong cái áo giáp kiên cố vì sợ bị đau. Rồi những lúc lang thang trên phố chợt thoáng buồn khi nhận ra chỉ có một cái bóng đơn lẻ đang đổ dài dưới ánh đèn đường vàng vọt.
Có nhiều đêm, tắm xong, đặt lưng xuống giường, cố ru mình vào giấc ngủ mà sao khó quá. Chiếc gối êm vẫn ám mùi hương dầu gội đầu mình gội nhưng sao chợt thấy lòng trùng xuống, thèm được ấp mặt vào ngực mẹ, hít hà cái mùi hương đầm ấm, mùi của gia đình mà sao khó quá. Co người lại, ôm chặt lấy đầu gối bỗng thấy chiếc giường đơn quá rộng, mình nhỏ bé và bơ vơ biết bao nhiêu.
Có những khi hì hụi nấu cho mình một bữa cơm Việt Nam thịnh soạn, nhưng chỉ có một đôi đũa, một cái bát, không một lời trò chuyện thì cũng thấy ngon. Buông bát, ngả lưng xuống giường, chọn bâng quơ một bài hát, nhắm mắt lại, cười buồn tênh.
Lễ độc thân có gì đáng sợ đâu, điều đáng sợ là trong ngày lễ độc thân bỗng nhận ra rằng mình chẳng còn khao khát được ai đó yêu thương và được yêu thương một ai đó. Chỉ đáng sợ khi nỗi cô độc ăn dần vào tim để ta chìm trong ám ảnh, ta chẳng có gì ngoài những giấc mơ đã chết.
8 tháng nữa thôi, tôi sẽ đặt một dấu chấm hết cho đời sinh viên, nhìn dòng người đang vội vã đi trên đường như muốn trốn chạy cái rét, tôi tự hỏi mình sẽ thành ai trên cuộc đời này. Mà tương lai càng nhiều bất ngờ thì lại càng hấp dẫn, càng đáng để theo đuổi, đúng không?
Lễ độc thân, viết cho những người đơn độc giống như tôi.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)