Số lần đọc/download: 4606 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Chương 940: Ý Đồ Của Ngô Ngôn Pháp.
K
hông thể nghi ngờ Nghê Thu Nguyệt là người rất biết dựa thế, nàng và Trương Thanh Vân cùng tiến vào phòng, trên đường đi trò chuyện vui vẻ, tạo ra tình cảnh như hai người quen cũ. Hơn nữa nàng lại rất đúng mực, không để người ta nghĩ về phương diện khác.
Khi hai người Cao Cát Tường và Liên Nhược Hàm nhìn thấy Trương Thanh Vân thì đã đứng lên, Nghê Thu Nguyệt cười nói;
- Chủ nhiệm Trương, chú nhà tôi nhất định phải mời anh dùng cơm, vì vậy có thể nói bữa cơm hôm nay là tôi mượn hoa hiến phật...
Nàng cố ý gọi Trương Thanh Vân là chủ nhiệm Trương, thật ra chính là biểu hiện mối quen biết sớm của hai người ở Giang Nam. Khi đó ở Giang Nam thì Trương Thanh Vân chỉ là một cán bộ cấp ban, hai người đã có quan hệ, điều này làm người ta sinh ra cảm giác Nghê Thu Nguyệt và Trương Thanh Vân là hai người bạn cũ.
Thực tế thì Trương Thanh Vân và Nghê Thu Nguyệt là người quen cũ, hơn nữa quan hệ lại không tầm thường. Nghê Thu Nguyệt bây giờ cũng không che giấu, cũng không có ý nghĩ sẽ che giấu, thật giả lẫn lộn, điều này được nàng vận dụng rất khéo léo.
Trương Thanh Vân bắt tay với Cao Cát Tường, lúc này hai vợ chồng Cao Cát Tường lại có thêm chút kính trọng mất tự nhiên với Nghê Thu Nguyệt. Đối với Cao Cát Tường thì Nghê Thu Nguyệt có danh tiếng rất lớn ở Trung Nguyên, nhưng dù sao đây cũng chỉ là hạng nữ lưu trong mắt hắn, dù sao cũng chỉ là con buôn, có năng lượng gì sao?
Nhưng bây giờ Cao Cát Tường thấy Nghê Thu Nguyệt nói chuyện rôm rả với Trương Thanh Vân, hắn không khỏi bội phục sự cao tay của người phụ nữ này. Hắn biết rõ khi còn ở Giang Nam thì quan hệ giữa Cao Khiêm và Trương Thanh Vân không hòa hợp, nhưng bây giờ nhìn Nghê Thu Nguyệt và Trương Thanh Vân nói chuyện với nhau, ai nói hai người bọn họ có bất đồng?
Đến lúc này Cao Cát Tường mới hiểu ra, Cao Khiêm có thể tạo ra bầu trời ở Giang Nam, khó thể bỏ qua công lao của Nghê Thu Nguyệt.
Tối nay phần lớn là các món cơm truyền thống, bàn ăn truyền thống, bốn chén bốn đũa, thức ăn truyền thống rất rõ ràng, đây cũng là lần đầu tiên Nghê Thu Nguyệt nếm thử thức ăn truyền thống trong khách sạn. Lăng Thủy gần Trường Giang, sản vật ở Trường Giang là bong bóng cá, cá xào phiến, tôm nướng, cua hấp. v. v. Hôm nay đều có đủ. Rượu là Trúc Diệp Thanh truyền thống, hơn nữa còn là bình rượu truyền thống, rất có ý vị.
Chỉ có hai người Cao Cát Tường và Trương Thanh Vân uống rượu, Nghê Thu Nguyệt và Liên Nhược Hàm uống trà. Đã lâu không được ăn những món truyền thống, Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường đều cảm thấy rất tốt, hai người đối ẩm vài ly, bầu không khí dần hòa hợp.
Cao Cát Tường trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Bí thư Trương, bí thư Uông rời khỏi Lăng Thủy rõ ràng bất ngờ với mọi người, quá đột nhiên, khó người nào dự đoán được...
Cao Cát Tường dừng lại một chút rồi nói:
- Thật ra chuyện đấu giá đất nằm trong phạm vi của tôi, tôi...
Trương Thanh Vân chỉ cười nhạt, hắn không nói gì, chỉ nâng ly lên nhấp một ngụm. Cao Cát Tường thấy đối phương không biểu đạt thái độ thì càng không yên, vì vậy không dám nhăc đến vấn đề này, chỉ biết uống rượu với Trương Thanh Vân.
Độ rượu của Trúc Diệp Thanh khá thuần, độ cồn không cao, Trương Thanh Vân lại là người nổi tiếng ngàn ly không say, vì vậy uống rượu đối với hắn là một loại hưởng thụ. Nhưng Cao Cát Tường thì không so được, uống vài ly đã đỏ mặt tía tai.
Tâm tình Liên Nhược Hàm chợt căng thẳng, nàng sợ Cao Cát Tường uống nhiều rượu sẽ nói năng không đúng mực, vì vậy liên tục nháy mắt cầu cứu với Nghê Thu Nguyệt.
Nghê Thu Nguyệt nói:
- Chủ nhiệm Trương, anh là người rộng lượng, chú nhà chúng tôi không thể liều mạng được. Nếu không thì thế này, hai vợ chồng bọn họ đồng tâm, hay để Tiểu Hàm uống với anh vài ly?
Vẻ mặt Liên Nhược Hàm chợt trắng nhợt, nàng cũng không phản đối. Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Được rồi, uống rượu cũng nên có chừng mực, uống nhiều quá cũng không có lời, hôm nay dừng lại ở đây là được...
Tuy Cao Cát Tường có chút men say nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, Trương Thanh Vân nói như vậy làm hắn cảm thấy khó khăn, hắn đặc biệt mời lãnh đạo dùng cơm, lãnh đạo uống còn chưa tận hứng, như vậy hắn còn đâu ra mặt mũi?
Nhưng dưới tình huống này Cao Cát Tường cũng không dám uống nhiều, vì uống nhiều sợ sẽ thất thố, nếu nôn mửa sẽ càng bết bát hơn. Hơn nữa làm vậy cũng quá thô, muốn kéo quan hệ với lãnh đạo mà không có khí tiết, lãnh đạo chắc chắn sẽ khó chịu.
Vì không uống rượu nên bữa cơm cũng nhanh chóng kết thúc, Nghê Thu Nguyệt đề nghị làm vài trò giải trí nhưng Trương Thanh Vân dịu dàng từ chối, nói rằng còn có chuyện khác. Ba người Cao Cát Tường tiễn Trương Thanh Vân lên xe, lúc gần đi Trương Thanh Vân bắt tay Cao Cát Tường nói:
- Anh không cần có tư tưởng gánh nặng, công tác cần nắm chặt thực tế mới có thành tích, bây giờ Lăng Thủy cần ổn định, cần có những cán bộ cụ thể.
Cao Cát Tường liên tục gật đầu, trong lòng mơ hồ có chút kích động. Lời nói của Trương Thanh Vân rõ ràng đã giải sầu cho hắn, ý nghĩa như vậy làm cho ấn tượng của Cao Cát Tường với Trương Thanh Vân là rất tốt.
Trương Thanh Vân không quan tâm đến ý nghĩ của Cao Cát Tường, hắn lên xe, xe chạy đi như chớp.
Liên Nhược Hàm đưa mắt nhìn xe của Trương Thanh Vân chạy đi xa, nàng nói với Nghê Thu Nguyệt:
- Tam tẩu, hôm nay thật sự phải cảm ơn chị, nếu không phải chị là người quen cũ với bí thư Trương, em và Cát Tường muốn mời anh ấy dùng cơm cũng rất đường đột...
Cao Cát Tường cũng quay đầu nói:
- Tam tẩu, em cũng muốn nói lời cảm ơn, sau này tất nhiên em sẽ giúp đỡ cho công tác của chị ở Hoa Đông. Trong gia tộc có nhóm người nói huyên thuyên, gần đây em đều có phản cảm với bọn họ, chính mình không có năng lực mà đỏ mắt vì chuyện của người khác, đây là thái độ gì?
Trên mặt Nghê Thu Nguyệt treo nụ cười, nàng vẫn rất trang nhã và trầm ổn như cũ, nàng chỉ thản nhiên cười nói;
- Chú nói như vậy thì chị cũng cảm ơn, chúng ta là người một nhà không nên nói hai lời, chị dẫn hai em đi xem qua khách sạn.
Những lời vừa rồi của Cao Cát Tường khá có độ nặng, thực tế là bày tỏ thái độ sau này sẽ giúp Nghê Thu Nguyệt ở các sự vụ liên quan đến gia tộc, đây là một lời hứa vẹn toàn khó kiếm được. Phải biết rằng bây giờ hai vợ chồng Cao Cát Tường không phát triển mạnh ở Hoa Đông nhưng độ nặng trong Cao gia vẫn khó thể bì kịp, lực ảnh hưởng của Cao Cát Tường trong Cao gia là thứ mà Nghê Thu Nguyệt khó thể với tới. Trong lòng Nghê Thu Nguyệt vốn khá lạnh nhạt, hôm nay nàng giúp Cao Cát Tường làm việc, vất vả lắm mới mời được Trương Thanh Vân, Cao Cát Tường có biểu hiện như vậy là bình thường.
Buổi sáng đi làm, Trương Thanh Vân và Giang Hán Thanh ngồi trong phòng làm việc nói chuyện phiếm. Sau khi Giang Hán Thanh báo cáo công tác thì thường nói cười vài câu, hầu như đây là thói quen của hắn.
Trương Thanh Vân cũng rất tôn trọng thói quen này của Giang Hán Thanh, người này là bí thư thị ủy lâu năm ở Hoa Đông, năng lực mạnh, uy vọng cao. Bây giờ hắn làm phó phòng thường vụ phòng tổ chức, hoàn toàn có thể yên tâm.
Quan trọng là Giang Hán Thanh có tính cách lạc quan, dù muốn kéo quan hệ với lãnh đạo cũng không cần dùng phương pháp của người khác. Nếu nói chuyện thì hắn luôn có đủ mọi loại chủ đề, phật đạo, trà đạo, chuyện trên trời dưới đất, những thứ này được nói ra lại phù hợp với tâm tư của lãnh đạo, đồng thời cũng làm lãnh đạo buông lỏng, quả nhiên là một nhân vật rất giỏi tán gẫu giải sầu.
Trương Thanh Vân làm quan nhiều năm, hắn thấy trong quan trường có ngọa hổ tàng long, người làm quan, nếu chỉ ngước mắt nhìn địa vị, chỉ một lòng suy nghĩ tìm niềm vui cho lãnh đạo thì tầm mắt rất hẹp.
Quan trường là một địa phương kỳ quái, có những nhân vật lợi hại nhưng chức vụ không quan trọng. Giống như Vũ Đức Chi và Hoàng Tung Sơn ở Ung Bình là những nhân vật lợi hại, nếu xét theo cấp quan thì bọn họ không đáng nhắc đến.
Nhưng dù là ai trong số hai người này cũng có bản lĩnh lợi hại hơn một vị chủ tịch tỉnh, nếu ai làm cấp trên của bọn họ, sẽ thấy mình lợi hại hơn bọn họ, kết quả tạo ra sự tình không xong.
Mà người như Giang Hán Thanh lên đến cấp bí thư thị ủy là đả quá đủ hiển hách, nếu chỉ đơn giản xét năng lực của Giang Hán Thanh, Trương Thanh Vân cho rằng hắn dù là bí thư tỉnh ủy cũng không có vấn đề.
Vì vậy nhìn người trong quan trường, đến cấp bậc của Trương Thanh Vân sẽ không còn thô tục. Trước đây hắn xem người chủ yếu là việc làm, sau đó mới đến chức vụ và vị trí, dù là cấp dưới cũng tồn tại phương pháp này, Trương Thanh Vân biết rất rõ.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân lên tiếng, Phương Hàn đẩy cửa tiến vào nói:
- Bí thư Trương, vừa rồi thư ký của bí thư Ngô điện thoại đến, nói là bí thư Ngô muốn gặp anh.
Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, Giang Hán Thanh cũng không tiếp tục ở lại, hắn nhân tiện nói:
- Bí thư, anh bận rộn rồi, tôi lại trì hoãn thời gian của anh...
Trương Thanh Vân gật đầu với Giang Hán Thanh, sau đó hắn nói với Phương Hàn:
- Anh sắp xếp xe, chúng ta đến hội nghị trung tâm Tân Uyển...
Trương Thanh Vân phân phó Phương Hàn, sau đó thầm nghĩ, bây giờ đã hơn mười một giờ, Ngô Ngôn Pháp gọi mình sang, điều này rõ ràng là dùng cơm trưa.
Lúc này là cuối năm bận rộn, Ngô Ngôn Pháp vẫn còn thoải mái mời Trương Thanh Vân dùng cơm sao? Vì vậy hắn cảm thấy tình cảnh hôm nay có chút khác thường.
Trương Thanh Vân trước nay vẫn luôn cung kính với Ngô Ngôn Pháp. Người này là bí thư lâu năm và cực kỳ có tư cách trong nước, uy vọng rất cao, quan hệ rộng, kinh nghiệm công tác phong phú. Sau khi Ngô Ngôn Pháp đến Hoa Đông thì Trương Thanh Vân vẫn luôn chuyên chú giúp đỡ, mà Ngô Ngôn Pháp cũng có trình độ rất cao, bây giờ uy tín đã dựng lên sừng sững ở Hoa Đông.
Trương Thanh Vân dựa vào trực giác mà biết bí thư Ngô Ngôn Pháp không phải loại người cam chịu được chăng hay chớ. Vấn đề Hoa Đông là rất nhiều, Ngô Ngôn Pháp đến Hoa Đông có lý niệm chính trị của riêng mình, dưới tình huống trước mắt thì đã đến thời điểm lão quán triệt lý niệm chính trị.
Lúc này Ngô Ngôn Pháp chạn trán với Trương Thanh Vân, có phải liên quan đến phương diện này không? Vì bàn ăn là trường hợp không nghi thức, hai người rất tự do trao đổi ý kiến, cực kỳ thíchd hợp để bàn luận về những vấn đề mẫn cảm.
Bây giờ vấn đề mẫn cảm nhất ở Hoa Đông chính là công tác của khối chính quyền tỉnh. Ngô Ngôn Pháp càng duỗi tay càng dài, người sáng suốt đều thấy bí thư đang dần khống chế công tác của khối chính quyền. Điều này là cách là thông thường, bí thư Ngo có ý đồ là gì? Chẳng lẽ lão muốn là Uông Sâm thứ hai, rõ ràng là không thể, đây là hành động đầu tiên của Ngô Ngôn Pháp.