Số lần đọc/download: 7276 / 267
Cập nhật: 2015-11-10 07:46:11 +0700
Chương 747: Nhân Vương
M
ười tám chiến thuyền cổ lóe ra vẻ u lãnh kim loại, là di bảo Thánh nhân vượt qua muôn ngàn thử thách bảo tồn tới hôm nay. Lúc này chúng bắn ra đạo ngân, hóa thành sát trận thượng cổ bao phủ nơi này.
Toàn thân Vũ Hóa Tiên Nhai lóe sáng, bốn vị Vương giả liên tiếp giao thủ qua lại, thần vực, cổ thuật, tràng năng, bá quyền liên tiếp hiện lên, như tinh tú rơi xuống, đánh vỡ trời cao, tranh đoạt hai phần Thần Linh cổ kinh do Hoàng Huyết Xích Kim luyện thành.
Cùng lúc, một bàn tay màu bạc xuất hiện, từ cổ thuyền trung ương bay tới, đánh mạnh về phía thân ảnh oai hùng. Đó chính là một đại ấn, như chủ Nhân tộc xuất thế.
Không lâu trước, người này như Thiên Ngoại Phi Tiên từ giữa hư không hạ xuống, trực tiếp giết chết Phùng Viễn, cướp mấ nửa trang có khắc Tiên giới cổ kinh.
Chủ nhân đại thủ màu bạc trong cổ thuyền vô cùng tức giận. Đó chính là đệ tử của hắn cho nên lúc này toàn lực ra tay, muốn đánh chết tươi tên Vương giả này.
Đây là Nhân Chủ Ấn.
Nam nhân cao lớn bị công kích kia thần uy cái thế, hai mắt bắn ra hai đạo hào quang yêu dị, há mồm phun ra tiên thiên đạo tinh, hóa thành bảo luân, ma diệt thời không.
- Ngươi còn chưa chết!?
Chủ nhân đại ấn ở trong cổ thuyền lạnh lùng lên tiếng, thần ngân màu bạc trong lòng bàn tay càng thêm rực rỡ.
- Ngươi không phải cũng còn chưa chết sao?!
Nam nhân cao lớn liên tục cười lạnh, một mái tóc tím rối tung mở ra, lộ ra hình dáng thật, bảo luân do tiên thiên đạo tinh hình thành càng thêm rực rỡ.
- Thiên Yêu Bảo Luân!
Thần sắc Lệ Thiên bị kiềm hãm, khẽ hô lên một tiếng. Người này hóa ra là Thiên Yêu Vương, không phải tương truyền đã chết vào một trăm năm mươi năm trước sao?! Hắn nay cũng đã ba ngàn tám trăm tuổi, như cũ chưa tọa hóa, còn lợi hại hơn Thiên Yêu Mỗ Mỗ gấp trăm lần.
Trung ương chiến trường, Nhân Chủ Ắn và Thiên Yêu Bảo Luân va chạm với nhau, như hai vũ trụ cổ xưa tan biến.
Đây là cảnh tượng hủy diệt núi sông, nghịch chuyển muôn đời, như nguyên thủy thuở khai thiên lập địa, như nguyên thủy vạn vận quy hồi.
Ở xa xa, đám người Diệp Phàm, Y Khinh Vũ, Lệ Thiên rung động. Vương giả đại thành quả nhân khiến người ta phát khiếp, thần năng như vậy thì ai có thể quyết đấu?!
- Quả nhiên như vậy, vì một tờ cổ kinh tiên gia, Vương giả vốn tưởng đã chết nay lại thức tỉnh!
Yến Nhất Tịch than khẽ.
Thực lực đạt tới cảnh giới bậc này, muốn đánh động bọn họ thì chỉ có thể là trường sinh và siêu thoát. Trang cổ kinh này nếu luyện thành có thể khiến người ta bất tử, bọn họ tất nhiên muốn ra tay.
Cự thủ màu bạc đánh xuống, như từ Vực ngoại đánh tới, va chạm với Thiên Yêu Vương. Hai người giao phong kịch liệt, không có chút nhân nhượng. Đây là một trận chiến sinh tử cấp Vương giả.
Bảo ấn do thần ngân khắc thành sáng lạn như ánh sáng nguyên thủy, Thiên Yêu Bảo Luân do tiên thiên đạo tinh hóa thành rực rỡ như mặt trời, đối chọi gay gắt.
Vô cùng sáng lạn rồi lập tức là hắc ám vĩnh hằng. Một kích của hai người như khiến cổ đạo thành không.
Khóe miệng Thiên Yêu Vương tràn ra một lũ máu huyết, liên tiếp lui về sau mười mấy bước, thân thể liên tục lay động. Tuy nhiên hắn không chịu buông tha nửa trang cổ kinh trong tay.
Mà cự thủ màu bạc cũng xuất hiện vết nứt, chậm rãi lui về phía sau một trượng xa, tuy nhiên cũng không quá lo lắng. Tư đó cho thấy sự cường đại và đáng sợ của hắn.
- Nhân Vương ngươi còn chưa chết...
Bên kia, Kim Ô Vương tóc tai rối mù, chậm rãi đi tới, cả mặt đất rung chuyển, như một ma thần.
- Trời ạ, hắn là Nhân Vương, không ngờ còn chưa chết!
Yến Nhất Tịch giật mình, vốn tưởng rằng Nhân Vương Điện che dấu một gã đầu sò tuổi cao khiến người ta kinh hãi nhưng không ngờ đây lại là một nhân vật vô cùng có thân phận.
- Con Kim Ô kiêu ngạo ngươi hai ngàn năm trước tới Nhân Vương Điện ta giương oai, nếu không phải ta đang trải qua thương thế vì tán công thì há có thể cho ngươi giương oai!?
Chủ nhân cự thủ màu bạc trầm giọng nói.
Kim Ô Vương này hơn ba ngàn bảy trăm tuổi, tung hoành một đời! Khi cường hoành, hắn dám đi tới Nhân Vương Điện cướp đoạt thần nữ bọn họ, tạo ra một truyền kỳ rất nổi danh.
Cũng vì trận chiến đó mà hắn thương tổn căn cơ, bế quan hơn hai ngàn năm. Người khác không biết đối thủ của hắn trong trận chiến đó là ai, cho đến lúc này mới tra ra manh mối.
- Dù ngươi tán công nhưng lại ký thác nguyên thần trong thần nữ kia, cho ta một kích đáng sợ bất ngờ, khiến ta thiếu chút nữa hình thần câu diệt, phải bế quan hai ngàn năm!
Kim Ô Vương lạnh lùng nói.
- Nếu gặp lại, lần này ngươi đừng hòng rời đi!
Nhân Vương lạnh giọng nói.
- Khẩu khí của ngươi đúng là quá lớn!
Thiên Yêu Vương hô hấp vững vàng, thương thế khôi phục, tóc tím bay múa, thân ảnh cao ngất, từng bước bức tới.
- Ta dù đã già nhưng đối với điều này vẫn rất tin tưởng.
Nhân Vương lên tiếng, cự thủ màu bạc lại đánh tới.
- Đúng là Nhân Vương!
Hai mắt Y Khinh Vũ lóe ra hào quang, dường như rất giật mình. Một người tường đã chết cả hai ngàn năm rồi mà còn đang sống sót, còn có những chuyện kinh nhân như vậy cho thấy mỗi đại cổ giáo đều vô cùng thần bí và đáng sợ.
Nhân Vương thể là một loại thể chất vô cùng khủng bố, bằng không dùng cái gì dám nhận lấy cái tên này?! Tục truyền, dù mấy vạn năm cũng không nhất định xuất hiện một người, là thể chất cực có hy vọng chứng đạo, là một loại truyền kỳ.
Ba ngàn năm trước, Nhân Vương Điện sinh ra một đứa nhỏ khiến bọn họ mừng rỡ như điên, cả giáo vô cùng hân hoan. Đây đúng là do ông trời ban ân.
Nhưng mà đứa nhỏ này lại gặp rất nhiều tai nạn, chưa đủ trăm ngày đã bị người ta ám toán, mãi tới ba năm chín tháng sau mới được cứu sống.
Trong lúc đó, hắn lại bị người ta dùng cấm thuật phá đi Luân Hải, bị thương Tiên Thai, gần như phá hết đoạn đường sau Trúc Cơ khiến bọn họ vô cùng tuyệt vọng.
Nhân Vương Điện vì thế mà vô cùng tức giận, thanh tẩy hết thảy những người đáng nghi trong giáo khiến máu chảy thành sông, thi thể hài cốt quá vạn, là một đoạn năm tháng đáng sợ nhất của giáo này.
Cuối cùng, bọn họ rốt cục dùng cổ pháp khiến đứa nhỏ trưởng thành lên, khi còn trẻ đã uy chấn thiên hạ nhưng vận mệnh Nhân Vương thể thật sự không may mắn, vì Luân Hải và Tiên Thai bị phá mấy lần mà phải tán công.
Hai ngàn năm trước là lần nghiêm trọng nhất, vừa lúc Kim Ô Vương đi tới Nhân Vương Điện cướp thần nữ, truyền thuyết nói rằng không lâu sau thì hắn chết mất, không lưu nổi di hận.
- Biến mất hơn hai ngàn năm lại xuất thế, Nhân Vương đã hơn ba ngàn tám trăm tuổi rồi, nhất định chấn nhiếp đương thời!
Lệ Thiên thở dài.
- Trách không được ngươi tự tin như thế!? Trong mấy Vương giả đại thành thì người này nhiều đau khổ nhất, tán công mấy lần nhưng cũng là tự tin nhất!
Diệp Phàm cũng giật mình, lần đầu tiên gặp được loại thể chất này.
- Hắn chứng đạo vô vọng, bằng không không thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy! Nhất định là thủy chung không có kết quả rồi! Khi còn nhỏ Luân Hải bị hủy cũng thôi, ngay cả Tiên Thai cũng bị chém, tiên nhân xuất thế cũng không đủ sức xoay chuyển trời đất!
Y Khinh Vũ khẽ thở dài.
Một tên tu sĩ, hắn có thể hòng thân thể nhưng không thể phá hòng căn bản nguyên thần, nếu chứng đạo vô vọng, cũng phải bỏ mạng.
- Đáng tiếc, tận năm vạn năm mới xuất hiện một Nhân Vương thể, khi còn bé lại bị hủy đi đạo cơ, bằng không hiện tại hơn phân nửa thiên hạ đã là của hắn, không ai có thể tranh hùng!
Yến Nhất Tịch nói.
Ngay cả như vậy, gặp phải nhiều tai nạn nhưng Nhân Vương cũng thật đáng sợ, không kém bất cứ ai, dám diệt sát Vương thể đại thành.
Một Vương giả toàn thân như do bạc trắng luyện thành bay ra khỏi cổ thuyền, có tư chấn đứng trên thiên hạ đáp xuống Vũ Hóa Tiên Nhai, giết về phía trước, muốn cướp lại Tiên kinh.
Nhân Vương ra tay.
Bên kia, Doãn Thiên Đức vẫn che dấu cực tốt, chưa hề lộ ra thân phận, thần vực bao phủ. Lúc trước hắn buông xuống, cố định được cao thủ Chính Đức đạo nhân, giết chết rồi đoạt được nửa trang Tiên kinh.
Nhưng là tình cảnh lúc này của hắn cũng khá không ổn, Vương giả tới cuối cùng đang công sát hắn, thần uy ngập trời, hào quang bao phủ vòm trời.
- Doãn Thiên Đức thật khủng khiếp, dù rố ràng bị vây vào hạ phong, sắp chống đỡ không nổi nhưng địch nhân của hắn lại chính là một Vương giả đại thành a!
Lệ Thiên kinh thán.
- Trong cơ thể hắn có Thánh khí, có thể khống chế được, đang đối kháng với Vương giả đại thành kia.
Yến Nhất Tịch nói. Lúc này hắn cầm Thần Nữ Lô trong tay, có được cảm ứng không hiểu. Dù sao đây cũng là một danh khí từng nằm trong tay Đại đế cổ.
Y Khinh Vũ áo trăng như tuyết, thần sắc đạm mạc không nói lời nào, hai mắt không minh, lẳng lặng quan sát chiến trường.
Diệp Phàm cũng không nói gì, cẩn thận quan sát cuộc chiến. Hắn không thể không thừa nhận Doãn Thiên Đức vô cùng đáng sợ, nếu không có Kim Cương Trách, bên trong có một lũ lạc ấn không thể xóa nhòa thì hắn còn chưa biết đối phương tới đây.
Giả vờ cưỡi trâu đi về phía Tây, chờ đợi thời khắc này hiện thân, ngay cả phụ thân kết bái cũng không hề nương tay, đương trường đánh gục. Có gì hắn còn không làm được?!
Phốc!
Đột nhiên trên chiến trường phát ra một mảnh thần quang đẹp mắt, một mảnh tràng vực chói mắt xuất hiện, bao phủ lấy Doãn Thiên Đức khiến hắn phải há mồm phun ra một búng máu, thân thể như muốn nứt ra.
Ầm!
Hắn cầm phiến cổ kinh do Hoàng Huyết Xích Kim luyện thành ném về phía không trung, bị tên Vương giả đại thành kia cướp được, sau đó nhân cơ hội này phá vây khỏi tràng vực.
Lệ Thiên nói:
- Doãn Thiên Đức chịu thiệt rồi, phải chạy trốn. Dù hắn có Thánh khí trong người nhưng cũng không phải là đối thủ của một Vương thể đại thành.
Y Khinh Vũ lắc đầu:
- Các ngươi sai rồi...
- Thật không, chẳng lẽ hắn là muốn tạm thời rời khỏi...
Lệ Thiên đích xác biết rất ít về Doãn Thiên Đức. Người như vậy thật là đáng sợ!
Thanh âm ù ù truyền ra, người của Trường Sinh Quan ra tay, tòa đạo quan cổ xưa kia là một kiện Thánh binh viễn cổ, lúc này trấn áp xuống. Nó to lớn vô cùng, mỗi phiến gạch ngói đều lưu lại lạc ấn mà năm tháng không thể ma diệt, lưu động khí tức bất diệt.
- Quang Minh Vương, nó thuộc Trường Sinh Quan ta, mời ngươi trả lại!
Trong Cổ đạo quan không có ai đi ra mà chỉ có uy áp khủng bố tràn ra, ép xuống bầu trời, cùng mười tám chiếc cổ thuyền chấn nhiếp xuống.
Người thứ tư hóa ra là Quang Minh Vương.
Khó trách hắn quang hoa trùng thiên, chiếu sáng cả trời đêm. Mọi người nơi này rất giật mình, đây là Vương giả đại thành mà được cho rằng chết từ tám trăm năm trước, nay không ngờ hiện thế.
- Còn có người nhớ rố ta...
Quang Minh Vương lộ ra hình dáng thật, mặc một bộ trường bào chói mắt, thần võ kinh người, đầu đội vương miện, mái tóc đen dày, toàn thân rực rỡ, long hành hổ bộ, như thiên vương hàng thế.
Quang Minh thể là một loại thể chấp đáng sợ và cường đại siêu cấp, có thể sánh bằng Thần Vương thể, được xưng là Quang Minh và Thần Vương liên thủ thì quét ngang thiên hạ.
Xoát!
Trong Cổ đạo quan có một thân ảnh nhoáng lên, một lão nhân tướng mạo thần võ đi ra, như từ thiên thê bước xuống, đi tới cạnh Quang Minh Vương.
Đạo bào cổ xưa, sau lưng là một âm dương bát quái, phía trước là một nức sơn xuyên vạn hác đồ. Đây như một lão đạo nhân từ thời thượng cổ, làm cho người ta cảm nhận khí tức thang thương mà cổ xưa.
- Là ngươi, Thanh cổ đạo nhân, một cái không phải Vương thể mà vẫn sống tới ba ngàn sáu trăm tuổi, thật sự khiến ta rất kinh ngạc. Thế nhân đều nói ngươi sớm tọa hóa, không ngờ còn tinh thần quắc thước thế này!
- Chính là ta!
Thần sắc Thanh cổ đạo nhân bình đạm.
- Tối nay, có thể nói là lúc hội tụ của những người tưởng đã chết. Những người chúng ta đều được cho rằng đã chết ít nhất là tám trăm năm trước, thậm chí là hơn hai ngàn năm trước!
Quang Minh Vương nói.
Quả thật, Thần Linh cổ kinh khiến rất nhiều Vương giả đại thành "chết" đi nhiều năm "sống" lại, tụ tập giao chiến.
Xa xa, bọn người Y Khinh Vũ nín thở, lặng yên quan sát. Đây là một hồi sự kiện kinh nhân.
- Đáng tiếc chúng ta đúng là không đủ tư cách, bằng không cũng phải cướp đoạt một phen! Đó chính là Tiên kinh a. thật khiến người ta đỏ mắt!
Lệ Thiên nghiến răng nói.
- Cơ hội sẽ nhanh tới thôi!
Doãn Thiên Đức sẽ ra tay, chúng ta làm Doãn Thiên Đức thứ hai!
Diệp Phàm nói, bảo mấy người chuẩn bị sẵn sàng. Hắn phân biệt Thần Nữ Lô và Quảng Hàn Khuyết trên hai lòng bàn tay.
Một cái là thần lô chí dương, một cái là bảo khuyết chí âm, đều là căn nguyên tiên thiên, lập tức lưu động âm dương nhị khí, khiến hắn thoạt nhìn giống như một thần minh thượng cổ, tràn ngập một cỗ quang huy bất hủ.