Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 358: Mạc Lạp Tạp Biến Mất (phần 7)
hế nhưng, bọn chúng có thể chạy tới phương hướng nào đây?
Trong ánh mắt hoảng sợ của bọn chúng, bọn chúng chỉ có thể nhìn thấy được rõ ràng, mỗi một phương hướng của thành Mạc Lạc Tạp đều có pháo đạn không ngừng rơi xuống, bất kể là bọn chúng chạy về phương hướng nào, đều không thể đảm bảo được mình sẽ có cơ hội chạy thoát được.
Ở trên đường phố, có người chạy trốn về phương hướng này, cũng có người chạy trốn về phương hướng kia, bọn họ va chạm chen lấn vào cùng một chỗ, tất cả quân lại với nhau.
Vào thời khắc cuối cùng của sinh mạng, bọn họ toàn toàn không che dấu bản thân nữa, nếu không phải chửi mắng đối phương, thì hoặc là cướp đoạt vật tư, thậm chí là thẳng tay ra đòn, đánh chết đối phương.
Những tên lưu manh trộm cướp thừa lửa cháy hôi của, thì lại ấn nấp ở trong ngóc ngách, dùng mũi dao cướp bóc mỗi một cư dân đơn độc đi qua đường.
Những nữ nhân xinh đẹp trẻ trung có một thân một mình, thì bị dọa tới mặt không còn chút máu bỏ chạy ở trên đường, kết quả thường thường là trong lúc bất chi bất giác bị người ta dùng vải đen chùm lên mặt từ đằng sau, sau đó chói vào một nơi vắng vẻ, thỏa sức cưỡng gian làm nhục, dưới sự kích thích của tâm tình tuyệt vọng, đám trộm cướp từa hồ muốn thông qua nữ sắc để phát triết sự sợ hãi ở trong lòng.
Những nữ nhân này sau khi bị trà đạp, bọn họ đa phần là bị cắt mất đầu, ném ra chỗ thật xa, đầu xác mỗi thứ một nơi, để tránh bị người ta nhận ra.
Đái khái là chưa từng nghĩ tới chuyện như thế này, những người Mã Toa ở trên bờ biển chính mắt nhìn thấy quân Lam Vũ pháo kích, tựa hồ như đã đờ đẫn, đứng như trời trồng ở nơi đó, bọn chúng thậm chí còn ngây ngốc nhìn ngọn lửa phun ra không ngừng từ Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ, cỏn thỉnh thoảng đánh một đường cong mỹ lệ ở trên mặt biển, chuyển họng pháo ở phía bên kia qua tiếp túc nổ pháo.
Khi bọn chúng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nhìn thành thị nơi mình cư trú, mới phát hiện ra nơi đó đã là một vùng biển lửa, cao ốc Chấn Thiên mà bọn chúng quen thuộc đã hoàn toàn biến mất, trên những con đường, thì là cư dân đang mù quáng chạy trốn, có rất nhiều người đứng ở bên trong đống đổ nát hoang tàn đau thương khóc rống lên, thảm thiết vô cùng, giống như trời cao đã đổ xập xuống, bên trong đường cống ở phía dưới thành thị bắt đầu tràn ra dòng máu màu đỏ sậm, đó chính là máu tươi ở trên đường phố hội tụ lại chạy xuống cống.
Cho tới tận lúc này bọn chúng mới hiểu ra, nhà cửa thân thuộc của bọn chúng, tất cả của cái tích góp được, thậm chí bao gồm cả người thân của bọn chúng, đều đã mất đi trong biển lửa.
Hạm đội hải quân quân Lam Vũ đi tới nơi này, không phải là để chào hỏi bọn chúng, mà là lấy cái mạng của bọn chúng, rất nhiều người bắt đầu gào thét lên như muốn phát điên, bất chấp tất cả chạy về thành thị đã bắt đầu bốc cháy, tìm kiếm người thân của bọn chúng, cho tới tận khi thân thể của bản thân cũng bị đạn pháo xé nát, máu tươi cùng hội tụ trong cống ngầm phía dưới.
Quân đội nước Mã Toa đồn trú ở xung quanh thành Mạc Lạc Tạp cũng ào ạt xuất động, bảo vệ trật tự, cứu giúp cư dân, thế nhưng trong pháo đạn mãnh liệt, bọn chúng căn bản không thể làm gì được, thậm chí bản thân bọn chúng cũng táng thân trong pháo hỏa cường đại.
Bộ phận quân đội nước Mã Toa ý đồ cửu hỏa ở bên trong thành thị, nhưng hạng mục công tác này đối với bọn họ mà nói thực sự là quá khó khăn, phòng ốc nước Mã Toa bình thường đều được xây nên bằng kết cấu gạch nói, sau khi pháo đạn rơi xuống, dễ dàng bắt lửa, hơn nữa diện tích oanh kích của hải quân quân Lam Vũ rất lớn, khắp mọi nơi đều có chỗ bốc lửa, căn bản là bọn chúng không thể dập tắt được.
Do trước đó phân tán xạ kích nên hiệu quả không lý tưởng lắm, chon en Dương Phàm hạ lệnh đem phân tán xạ kích đổi thành xạ kích theo hàng, dựa theo khu vực chỉ định sắp xếp trước đó tập trung oanh tác từng mục tiêu một.
Hạm đội Dương Phàm hải quân quân Lam Vũ có ba mươi mốt chiếc Long Nha chiến hạm, trên mạn thuyền của mỗi một chiếc Long Nha chiến hạm đều có bốn khẩu hạm pháo 100 ly, tổn tộng hơn một trăm hai mươi khẩu pháo nhắm chuẩn vào Mạc Lạc Tạp, tiến hành công kích không ngơi nghỉ.
Nhưng trên thực tế, đối với một toàn thành thị khổng lồ như Mạc Lạc Tạp mà nói, mỗi một quả đạn pháo rơi xuống đều giống như một giọt nước rơi vào bên trong biển rộng, chỉ có thể khẽ khẽ lay động một chút, cơ hồ đối với cả biển rộng không có tác động nào cả.
Thế nhưng, khi hơn một trăm hai mươi khẩu pháo tập trung lại oanh kích vào một khu vực nào đó, thì khí thế như dời non lấp biển lâp tức xuất hiện, pháo đạn dày đặc rơi xuống khu vực đó, bất kể nơi đó ban đầu có những cái gì, thì sau trận pháo kích mãnh liệt liên miên không ngớt, thì căn bản không còn sót lại cái gì cả, chẳng những tất cả công trình kiến trúc đầu bị đánh sập, tới ngay cả cư dân nơi đó cũng bị bắn cho chẳng còn lại được mấy mống.
Khu vực hải quân quân Lam Vũ trọng điểm pháo kích, chính là khu công nghiệp, khu thương nghiệp và bến tàu của Mạc Lạc Tạp.
Khu công nghiệp của Mạc Lạc Tạp là bị phá hủy triệt để trước tiên, vùng đất đó bị pháo hỏa của hạm pháo quân Lam Vũ dày vò qua lại nhiều lần, tận cức nhổ tận gốc rễ những công xưởng đó. Cho tới tận khi chòi canh gác ở trên cột buồm báo cáo, nơi đó đã không còn công trình kiến trúc thành quy mô nào nữa, hỏa pháo của quân Lam Vũ mới bắt đầu di chuyển tới bên trên bến tàu, đem thương thuyền neo đậu ở nơi đó bắn nát vụn toàn bộ, đám đông chạy thục mạng tứ phía thuận theo con để biển liề mạng chạy lên bên trên, lao thằng vào nội thành Mạc Lạc Tạp đã thành một biển lửa.
Một số tên binh sĩ nước Mã Toa dũng cảm lao lên trên tuyến bờ biển, nâng súng rãnh xoắn ở trong tay nhắm vào hạm đội quân Lam Vũ tiến hành xạ kích, thế nhưng, súng rãnh xoắn ở trong tay bọn chúng tầm bắn không quá hai ba trăm mét, thậm chí là còn ngắn hơn, những tiếc súng nổ lạch tạch chẳng những không ảnh hưởng tới quân Lam Vũ, ngược lại còn giống như là quân đội nước Mã Toa xếp đội pháo lễ hoan nghênh hải quân quân Lam Vũ tới vậy.
Ở trên mũi kỳ hạm, Dương Phảm lạnh nhạt nói :
- Ghi chép tin tức này lại, quân đội trong nội địa của nước Mã Toa, vẫn trang bị súng rãnh xoắn.
Phó quan theo sát ở đằng sau hắn ghi chép tin tức này theo lời Dương Phàm.
Bổng nhiên, tòa pháo đài cuối cùng của cửa cảng Mạc Lạc Tạp phát sinh ra vụ nổ kịch liệt, hẳn là kho thuốc nổ gì đó bị bắn trúng rồi, ánh lửa xông thẳng lên trời, làm cả thành Mạc Lạc Tạp tựa hồ đều rung chuyển, chấn động kịch liệt thậm chí còn khơi lên sóng biển, làm cho Long Nha chiến hạm của quân Lam Vũ theo sóng biển khe khe chao đảo một cái, kết quả là loạt đạn đó toàn bộ bắn ra xa, rơi vào tuyến bờ biển ở đằng sau cửa cảng, những cứ dân Mạc Lạc Tạp luống cuống chân tay tức thì bị ngã rạp cả một mảng lớn, những người nước Mã Toa khác thì phát ra tiếng gào thé, bất chấp mạng sống chạy vào trong nội địa, trong cơn kinh hoàng, ngay cả người thân của mình cũng vứt bỏ.
Bản thân người Mã Toa, hiển nhiên cũng bị cơn chấn động kịch liệt siêu cấp làm cho khiếp sợ, sinh ra khủng hoảng vô cùng.
Bọn chúng đã hoàn toàn không thể lý trí không chế hành vi của bản thân nữa, chỉ có thể dựa vào cảm giác trong tiềm thức để bỏ chạy, có một số người vô thức chạy vào trong đường phố đang lửa chảy mãnh liệt, ngọn lửa dữ thiêu đốt y phục của mình cũng hòan toàn không có cảm giác gì, cho tới tận khi bản thân bị thiêu chết.
Khủng hoảng lan truyền tới mỗi một người, bỏ chạy trởi thành lựa chọn bản năng của người dân Mạc Lạc Lạp ở trong biển lửa, bọn chúng bắt đầu không ngừng chạy theo tập thể về phia tây nam, trong quá trình bỏ chạy chen lấn tranh giành nhau, có rất nhiều cư dân tuổi cao sức yếu cùng với trẻ nhỏ bị dẫm chết tươi, nhưng không một ai thương xót bọn chúng, tới ngay cả mẹ của bọn chúng cũng quá nữa bị dẫm thành thịt nát trong lúc khóc lóc. K
hi vạn người một lòng muốn bỏ chạy thoát thân, thì bất kể là ngăn cản trước mặt bọn chúng là ai, những nạn dân đều không chút do dự dẫm bọn họ xuống dưới bàn chân.
Thế nhưng cũng có một số người Mã Toa dũng cảm xông lên trên đê biển, bọn chúng lũ lượt cởi giây thừng cho những con thuyền còn sót lại ở bên trên bến tàu, sau đó điều khiển con thuyền gần như hoàn toàn không được vũ trang đó, điên cuống xông về phía hải quân quân Lam Vũ. Rất hiển nhiên là bọn chúng ý đó dựa vào thân thể máu thịt của mình, để ngăn cản quân Lam Vũ pháo kích, cho dù không giết được quân Lam Vũ, thì bọn chúng cũng hi vọng cùng chiến hạm của quân Lam Vũ đồng quy vu tận.
Mắt thấy những con thuyền mang tính tự sát này xông tới, Dương Phàm biết nhưng vẫn nghiên túc cố tình hỏi :
- Đó là cái gì vậy?
Phó quan cũng nghiêm túc đáp lại :
- Đó là hạm đội hải quân do chính người Mã Toa tự mình tổ chức.
Dương Phàm khe khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói :
- Hạm đội hải quân của nước Mã Toa đúng là nhiều thật đấy! Nổ pháo! Bắn chìm bọn chúng!
Phó quan lại một lần nữa phất cờ lên.
Súng máy cà nông 20 ly bên trên Long Nha chiến hạm rít lên, pháo đạn lướt qua trên mặt biển, lần lượt phát nổ ở trên những chiếc thương thuyển kia, thương thuyền bị bắn cho thủng lỗ chỗ như tổ ong, giống như bị nước lũ ập qua, cuốn phăng tất cả, có một số thương thuyền tương đối nhỏ bị chìm ngay tại chỗ, còn những chiếc thương thuyền tương đối lớn thì xoay vòng vòng ở bên trên mặt biển. Pháo đạn 20 ly mặc dù không thể nào xé nát được cả chiếc thương thuyền, nhưng lại có thể xé nát toàn bộ cánh buồm.
Súng máy Bạo Phong Vũ có cỡ nóng 12.7 ly cũng rít lên, đạn cũng lướt qua trên mặt biển, mang theo những vết tích thật dài, khi những cái đường này kéo dài tới thương thuyền, liền biến thành từng chuỗi lỗ đạn và từng mảng mưa máu, từ bên trong kính viễn vọng nhìn tới, những “ hạm đội hải quân” của nước Mã Toa dựa vào dũng khí nhất thời liều mạng xông tới, cứ giống như đang khiêu vũ trong mưa bọn bão đạn, toàn thân trên dưới đều bị bắt cho thương tích đầy mình, rồi cuối cùng chầm chậm chìm xuống.
Sau khi có hơn mười chiếc thương thuyền bị đánh chìm, có một bộ phận trong bọn chúng không tiếp tục nổi nữa, bắt đầu quay lại, nhưng súng máy cà nông và súng máy Bạo Phong Vũ của quân Lam Vũ không hề có ý buông tha cho bọn chúng, vẫn cứ đuổi sát ở bên trong bọn chúng, cho tới khi bọn chúng hoàn toàn hoảng loạn chạy trờ về tuyến bờ biển, khi bọn chúng chuẩn bị cập bên lên bờ, thì đột nhiên bọn chúng phát hiện, bọn chúng không còn tìm ra được bến tàu của Mạc Lạc Tạp nữa.
Bến tàu của Mạc Lạc Tạp, đã hoàn toàn bị phá hủy rồi, trên bờ biển chỉ còn bập bềnh trôi nỏi mảnh vụn sót lại của cầu tàu.
Chòi quan sát phát ra tin tức, pháo đài đã bị bắn hủy toàn bộ.
Dương Phàm trầm tĩnh hạ mệnh lệnh :
- Mệnh lệnh cho các quân hạm, dựa theo phương thức xạ kích hình X, tiến hành oanh kích qua lại với mục tiêu, sau hai loạt oanh kích hình X, thì thay đổi đồi đội hình, sau đó lại một lần nữa biến đổi hình X, luân phiên với nhau.
Pháo kích tức thì trở nên càng thêm mãnh liệt, hai con hỏa long đan xen trái phải, điên cuồng múa máy trong nội thành Mạc Lạc Tạp, phàm là địa phương bị con mắt tràn ngập khí tức chết chóc và sát khí nhìn thấy, lập tức liền biến thành một vùng hải dương của khói bụi và ánh lửa.
Những tòa nhà cao tầng của Mạc Lạc Tạp nối nhau đổ xuống, trong khói bụi mùi mịt, người Mạc Lạc Tạp tuyệt vọng chỉ đành bỏ chạy, ý đồ tìm kiếm cơ hội sinh tồn cuối cùng. Sau hai tiếng đồng hồ pháo kích, đại bộ phận công xưởng, trường học, bệnh viện, chợ búa v..v.. của Mạc Lạc Tạp đều bị hóa thành tro bụi, chỉ còn những khu nhà ở lớn cuối cùng tạm thời còn may mắn thoát khỏi tai nạn.
Người Mạc Lạc Tạp may mắn còn sống sót ra sức chạy về phía tây, mục tiêu mà bọn chúng lựa chọn đầu tiên chính là tân thủ đô Mông Thái Kỳ, bọn chúng mang con dắt cái điên cuồng chạy về phía tây, thậm chí có một số người chẳng hề mặc chút y phục nào, cứ trần chuống như vậy bỏ chạy, vào lúc này, mỗi một người nước Mã Toa đều cảm thấy một cách mạnh mẽ, chỉ có ở cùng với hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên của bọn chúng ở cùng một chỗ, thì bọn chúng mới có khả năng tránh được tai họa.
Nhưng ai có thể đảm bảo được, Vũ Văn Chấn Thiên có thể bảo hộ an toàn cho bọn chúng chứ?
Mặt trời đã xuống núi, bóng đêm dần dần u tối, nhưng hạm đội hải quân quân Lam Vũ vẫn chưa ngừng pháo kích, mỗi một chiếc Long Nha chiến hạm, đều thỉnh thoảng thay đổi mạn thuyền xạ kích, luân phiên sử dụng hạm pháo ở hai bên, vì để tiết kiệm không gian, sau khi pháo đạn bắn xong, vỏ đạn được ném thẳng vào trong nước biển.
Trong màn đêm, thành Mạc Lạc Tạp trở thành một tòa thành thị bốc cháy, khắp mọi nơi đều là ánh mửa bùng bùng, ánh lửa chiếu đỏ nửa bầu trời, hồi lâu không tan.
Khi Dương Phàm đi ngủ, còn cứ cảm thấy có ánh lửa tiếp tục lay động trước mắt mình, mà bên tai hắn cũng là tiếng pháo nổ rầm rầm do quân Lam Vũ tiếp tục oanh kích.
Cả một ngày hôm sau, hải quân quân Lam Vũ vẫn tiếp tục pháo kích, dày vò qua lại trên Mạc Lạc Tạp đã tan hoang một nửa, cho tới khi đem nó hoàn toàn trở thành đống đổ nát.
Buổi trưa ngày thứ ba, Dương Phàm mới hạ lệnh đình chỉ pháo kích, trải qua trọn vẹn hải ngày pháo kích, Dương Phàm tin rằng, Mạc Lạc Tạp hẳn là phải biễn mất gần hết rồi.
Từ bên trong kính viễn vọng nhìn tới. Mạc Lạc Tạp cơ bản chỉ còn lại tường đổ nhà sập, không còn công trình nào nguyên vẹn nữa, cũng không nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào tồn tại, khói đen mịt mù hoàn toàn bao phủ lấy tòa thành thị từng hùng vĩ nhất tráng lệ nhất này.
Phó quan trèo lên bên trên lên trên đỉnh cao nhất của cột buồm, quan sát tới nửa tiếng đồng hồ mới đi xuống, đầy tiếc nuối nói :
- Tướng quân, tôi không còn nhìn thấy bất kỳ mục tiêu nào đáng pháo kích nữa …
Quan quân đi biển lặng lẽ đi tới trước mặt Dương Phàm, đứng nghiêm hành lễ, chờ đợi mệnh lệnh.
Dương Phàm chậm rãi nói :
- Hướng về phía nam, mục tiêu là Tắc Ban!
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu