A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Khiêu Vũ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 957
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7264 / 174
Cập nhật: 2020-05-22 19:37:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 539: Đỏ (đoạn 2)
ời hắn vào đây.
Cermi Ciro đi vào phòng, cúi đầu xuôi tay, bộ dáng thập phần cung kính nghiêm nghị, con mắt cũng không dám nhìn Nhiếp Chính vương liếc mắt lấy một cái. Vội vàng khom người thi lễ.
- Đỗ Duy trong học viện quân sự thế nào?
Không có nửa câu khách sáo, Thần hoàng tử liền trực tiếp đưa ra vấn đề của chính mình.
- Rất tốt.
Thanh âm của Carmi Ciro có chút cứng nhắc, nhưng lại trả lời rất rõ ràng:
- Công tước hoa Tulip đại nhân tựa hồ tâm trạng rất tốt, trong học viện quân sự quan sát những sĩ quan đệ tử này bộ dáng rất nhiệt tình phong phú.
Thần hoàng tử gật đầu, hắn suy tư một lát, sau đó trên mặt lộ vẻ mỉm cười:
- Đỗ Duy là một người thông minh.
Sau đó nét tươi cười của hắn trở nên ôn hòa hơn một chút:
- Xem ra hắn cũng hiểu dụng ý của ta, ta biết hắn sẽ có lựa chọn chính xác. Nhưng... vô luận thế nào, bị tước quyền cũng không phải là một chuyện tình khoái trá gì. Về phương diện học viện quân sự, hắn có chuyện gì yêu cầu ngươi đều tận lực thõa mãn cho hắn đi, nghe nói hắn từ sở Trị An điều động ra hơn một ngàn binh lính, xem ra hắn thật sự là muốn làm ầm ĩ một phen a.
Điện hạ, công tước hoa Tulip lại đưa ra yêu cầu mới, hắn muốn ta điều cho hắn năm trăm... vương thành cận vệ quân! Hắn nói sở Trị An tố chất binh lính không đủ, phải tinh nhuệ hơn mới phù hợp với việc tôi luyện sĩ quan chỉ huy.
- Cho hắn.
Nhiếp Chính vương không chút do dự liền gật đầu:
- Từ sư đoàn đóng taij đế đô giao một doanh đội cho hắn, quân lương cấp thêm gấp đôi.
Carmi Ciro do dự một chút, ngẩng đầu lên lấy hết dũng khí ra mỉm cười nói:
- Điện hạ, trái lại ta có cảm giác được vị công tước hoa Tulip này càng không ngừng đưa ra yêu cầu lại là một chuyện tốt.
- Ha ha...
Thần hoàng tử cười cười, nhìn cái tên tâm phúc này, thản nhiên nói:
- Ngươi cũng rất thông minh, xem ra ngươi từ lão Tể tướng đó học hỏi được không ít thứ.
Dừng một cái, hắn vuốt vuốt hốc mắt, mặc dù đau đến mức khiến hắn phải nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không vơi bớt:
- Đỗ Duy giở trò giận hờn cáu kỉnh với ta, hắn càng làm như vậy nói lên hắn đối với ta càng trung tâm. Nếu như hắn yêu cầu gì cũng không thèm đưa ra, đó mới là một người khó chịu tức giận ấm ức trong lòng, đối với ta có lòng oán hận, bây giờ thì sao? Nhưng chỉ là dùng những chuyện nhỏ nhặt này để biểu lộ sự bất mãn khi thu hồi quyền lực của hắn mà thôi, rất bình thường. Đối với ta mà nói, ngược lại chính là một tín hiệu tốt.
- Điện hạ rất tín nhiệm công tước hoa Tulip, ta cũng biết.
Carmi Ciro cười khổ nói:
- Nhưng, công tước đại nhân đem những sĩ quan này huấn luyện có chút độc ác. Mấy tháng quá, những tên gia hỏa này ăn không ít đau khổ, còn có vài người bị thương. Mặc dù có y sư và mục sư đợi mệnh, công tước đại nhân cũng có bản lĩnh siêu phàm. Nhưng những tên gia hỏa này đều là những người có bối cảnh trong đại gia tộc, sau khi nếm đủ quá nhiều đau khổ lặng lẽ kêu người trong gia tộc tới tìm ta, thỉnh cầu được chuyển khỏi học viện quân sự.
- Hừ, phế vật.
Thần hoàng tử cau mày:
- Ngươi nói cho bọn họ, nếu muốn rời khỏi thì cứ việc. Nhưng sau khi rời khỏi học viện quân sự thì bọn họ cứ chờ cả đời nhàn rỗi đi! Quân đội đế quốc không chứa những tên phế vật này, nếu như ngay cả khổ sở trong học viện cũng chịu không nổi, tương lai làm sao có thể dẫn quân đội đế quốc ra sa trường đánh giặc? Ngươi nói cho bọn họ, muốn đi thì không cản! Sau khi lập hồ sơ xong, toàn bộ cút về nhà làm ruộng cho ta!
Carmi Ciro trong lòng thở dài, miệng lại vội vàng cung kính gật đầu:
- Vâng!
Thần hoàng tử vừa thả lỏng một chút, lại đột nhiên chau mày, sắc mặt tựa hồ có chút biến hóa. Phất phất tay, thầm hít một hơi thật sâu:
- Ngươi trở về đi.
Carmi Ciro không dám nói dư nửa lời, vội vàng hành lễ rồi ra ngoài.
Sau khi Carmi Ciro đóng kỹ cửa phòng rời đi. Áp lực của cơn ho khan trên người Thần hoàng tử rốt cục cũng bạo phát ra.
Hắn dùng lực ho khan một hồi, rốt cục từ trong lòng ngực lấy ra một cái khăn lụa che miệng, trên hai gò má một tầng hồng trông rất không ổn. Hắn tiện tay cầm cái chén trên bàn, đang muốn uống một ngụm trà nóng để làm ấm lòng ngực lạnh băng của mình, nhưng chén trà cũng đã nguội.
Thần hoàng tử lập tức lôi một cái dây kéo bên cạnh. Sau một hồi chuông bên ngoài lập tức có một người đi vào, khom người đứng trước mặt.
Thần hoàng tử cũng không nói nửa lời, chỉ chỉ vào cái chén trước mặt.
Tên kia vội vàng khom lưng đi tới, đang muốn đem cái chén đi đổi lại thì đột nhiên khóe mắt vô tình đảo qua mặt bàn!
Trên bàn, đúng là cái khăn lụa mà thần hoàng tử vừa dùng để che miệng. Trong ánh mắt tên hầu đột nhiên chấn động. Nhìn chăm chú cái khăn lụa, trong nháy mắt tựa hồ có chút khác thường.
Thần hoàng tử chau mày, lập tức phát hiện trạng thái dị thường của tên người hầu, cũng nhất thời tỉnh ngộ, nhận ra nơi mà ánh mắt đối phương rơi vào!
Trong mắt hắn lóe lên một tia hàn quang lạnh lẽo, nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
Tên hầu kia nhất thời thân thể rung lên, phịch một tiếng, cái chén trong tay cũng rơi trên mặt đất, nằm mọp trên mặt đất run giọng nói:
- Điện hạ, ta cái gì cũng không thấy! Cái gì cũng đều không thấy!
Thần hoàng tử trầm mặc một lát, hai mắt nhìn vào tên người hầu này, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu nói:
- Không trách ngươi được. Tại ta không cẩn thận, hôm nay quá mệt mỏi vừa rồi nhất thời ngất đi một lát. Mới không cẩn thận để ngươi thấy được... là lỗi của ta, rất thành thật xin lỗi ngươi.
Tên người hầu nhất thời toàn thân lạnh lẽo, thân thể run run giống như bị lên cơn sốt rét mà phải ở trần trong cơn bão!
- Pháp sư.
Thần hoàng tử thở dài, cùng với tiếng gọi của hắn, từ không khí ở bức tường trong góc phòng, đột nhiên có một người đi ra. Toàn thân mặc áo choàng màu đỏ chính là một tên ma pháp sư cung đình.
- Mang ra ngoài... chôn đi.
Thần hoàng thử cũng không thèm nhìn đến tên người hầu đang cầu xin tha thứ trước mặt, chỉ thở dài:
- Là ta không cẩn thận, hại hắn một cái mạng. Lần sau lúc ta phạm sai lầm ngươi nhớ nhắc nhở ta, giúp ta cẩn thận một tí. Ta không muốn lại phạm phải sai lầm chết người này.
Tên pháp sư cung đình lạnh lùng gật đầu, sau đó đi tới trước mặt tên hầu, nhẹ nhàng điểm vào trên đầu của hắn một cái. Người này liền hôn mê bất tỉnh, tiếp đó tên hầu dưới sự khống chế của pháp sư liền giống như cương thi, đờ đẫn cùng tên pháp sư cung đình này đi ra ngoài.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, ánh mắt Thần hoàng tử lại nhìn vào cái khăn lụa trên bàn kia.
Trên chiếc khăn lụa trắng noãn như tuyết, ở giữa không ngờ lại có một vệt đỏ tươi!
Ác Ma Pháp Tắc Ác Ma Pháp Tắc - Khiêu Vũ Ác Ma Pháp Tắc