Số lần đọc/download: 3480 / 71
Cập nhật: 2015-03-27 12:28:43 +0700
Chương 707 - 713 (4)
Đột nhiên, ánh mắt Dương Phàm chợt ngưng. Chi thấy hắn hít sâu một hơi. hai mắt hóa thành Thái cổ Kim ô, trong hư không tám ngàn dặm ngưng kết một mảnh lửa hồng.
- A a a...
Ba sát thủ Thiên cấp ẩn nấp dưới đất phát ra tiếng hét thảm thiết, thân thể bắt đầu bốc cháy từ trong ra ngoài, toàn thân bao trùm ngọn lừa độn ra hư không.
Chi thấy ba người lửa. ở hư không gào thét mấy trăm dặm, khoảng khắc hóa thành tro
tàn.
Trên Võ Hầu cổ Bảo, bọn người Hoàng Võ Dương liền cảm thấy không rét mà nin.
Ba sát thủ ẩn nấp vừa rồi, đều là Hóa Thần đại tu sĩ. Sát thủ như vậy. ở trong Thiên Sát Các được coi là Thiên cấp. phóng mắt khắp Đại Tân cũng là lông phượng sừng lân.
Mà người này chi tràng mắt. liền diệt sát ba Hóa Thần đại tu sĩ, coi như là cường giả Thần Hư bình thường cũng không làm được.
"Không ngờ tăng phúc cảnh giới, làm cho thực lục của ta tăng lên đến mức này. Nếu như tu vi của ta thật sự đạt tới trình độ này, không nói đến Thần Hư, coi như là Hoán Nha trang kỳ hậu kỳ, cũng có được thực lực tung hoành Đại Tần."
Dương Phàm không khỏi hưng phấn.
Khi đó ở trước mặt Hóa Thần đại tu sĩ, hắn bị đánh chật vật khó coi, bị buộc phải dùng Hoàng Long Quan giữ mạng.
- Vô Song, trạng thái thân thể của ngươi dường như không đúng.
Dương Phàm đặt tay lên vai Vô Song, lại sờ vào một mánh trống rỗng, không khỏi kinh hãi biến sắc.
Thân thể Vô Song dẩn biến thành nhạt, gần như nửa trong suốt.
Có thể tướng tượng, vừa rồi vượt cấp chém giết cường giả Thần Hu, hắn phải trá cái giá quá lớn.
- Taphải dẫn ngươi chạy về Tiên Đạo Tông, phục hỗi lại thân thểnguơi.
Dương Phàm lập tức bay về phía Võ Hầu cổ Bảo. hắn muốn dùng truyển tổng trận ở đó.
-Ạ...
Mấy chục vạn tu sĩ Võ Hầu cổ Bảo thấy Dương Phàm nhắm bên này "đánh tới", sợ đến hồn bay khòi xác.
Dương Phàm liếc mắt nhìn Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu trên cao. trong lòng thất kinh Xem ra Thiên Võ Châu phát sinh kịch biến, không biết Tiên Đạo Tông có bị liên lụv.
Nghĩ đến đây. Hoán Thiên Nha bỗng sinh ra cảm ứng, biết được Tiên Đạo Tông cũng có biến đổi.
- Ha ha, còn muốn chạy?
Lục Vân Hâu ánh mắt hiện ra ý cười, ý niệm vừa Chuyên. Vạn dặm hư không mua gió rung chuyển, uy năng tinh thần hùng hồn ở trên đầu hai người Dương Phàm hinh thành một thanh kiếm không lồ từ mây sáng trong suốt, dài chừng trăm trượng.
Trong lòng Dương Phàm phát lạnh, thực lực Vương hầu quả thực không phải chuyện đùa.
Khoảng khắc, Kỳ Uyên Hầu há miệng phun ra, thiên địa thoáng chốc đen kịt. Một mành vực sâu tối đen hư vô mờ rộng ra từbên dưới, tiếng nói âm lănh truyền ra:
- Muốn rời đi dễ dàng như vậy, không nhìn hai chúng ta sao?
Không nói đến dụ hoặc Chí Bảo Long Khí, Dương Phàm vỗ mông rời đi, hoàn toàn bò qua tồn tại hai đại Vương hầu.
Dương Phàm biến sắc, muốn rời khòi hai đại Vương hầu chặn dường, sợ rẳng không quá hiện thực.
- Hai đại Vương hầu. sợ rẳng ngươi ứng phó không được.
Thân ảnh Vô Song lại nhạt đi, hóa thành một mảnh những điểm sáng, dung nhập vào đoạn kiếm trong tay Dương Phàm:
- Hôm nay chi có thể liên thủ cùng ngươi, một kích liều minh, chém giết một Vương
hầu.
Thân ảnh Vô Song dẩn dẩn nhạt đi, trong suốt, hóa thành một mảnh đốm sáng, dung nhập vào trong đoạn kiếm.
Đồng thòi từ trong đoạn kiếm, truyển tới một tiếng nói vào đẩu Dương Phàm:
- Hòm nay chỉ có thể liên thủ cùng ngươi, một kích liều mình, lại chém giết một Vương
hầu.
- Lại chém giết Vương hầu?
Thần sắc Dương Phàm đột nhiên biến đổi. thất kinh:
- Ngươi muốn sử dụng một chiêu kia?
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới Ngư Dương Quốc khi xua, tay cẩm đoạn kiếm Vô Song, thi triển "Một Kiếm Chí Tử" kinh thiên địa khiếp quy thần.
Muốn phát ra một kiếm siêu việt áo nghĩa vô thượng thiên cổ, đẩu tiên phải đặt minh vào hoàn cảnh tự dồn vào chỗ chết, từ đó tiến vào ý cảnh tuyệt đối vượt ra khỏi trói buộc sinh tử.
Bời vì kiếm này vừa ra. nhất thiết phải giết chết kẻ địch, thần hồn diệt tuyệt, nếu không thì kè chết sẽ là chính mình.
Chém giết Vương hầu?
Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu nghe vậy, trước tiên ngẩng ra, tiếp đó cất tiếng cười to. trong mắt hiện ra vẻ thú vị.
- Thật là tiểu từ vô tri không biết trời cao đất rộng mà... Một tiểu tu sĩ Hóa Thần như ngươi, dù là băng vào bí thuật, mượn uy lực Hoàng Long Quan, đạt đến mức có thể chống lại cảnh giới Thần Hư trong thời gian ngắn, đó là vạn hạnh may mắn. Hiện giờ còn vọng tưởng chém giết Vương hầu? Hôm nay có sống sót rời đi hay không, cũng không biết được.
Kỳ Uyên Hầu tiếng nói trống rỗng lạnh lẽo, giống như truyền tới từ ma uyên. mang theo một ngữ khí buồn cười.
Hắn chỉ bằng ý niệm, tụ hội lực hư không vạn dặm, thiên địa rơi vào một mảnh tối đen, làm cảm quan Dương Phàm bị giới hạn mạnh, Ngay cả mô thức Thiên Nhân cũng bị suy yếu.
Càng đáng sợ hơn, Dương Phàm chân đặt trên vực sâu tối đen, đang lan tràn ở phía dưới hắn. Từ phạm vi mười dặm mở rộng ra trăm dặm, một cổ lực kéo hút khủng bố truyền ra từ vực sâu đen tối phía dưới.
Đồng thời vực sâu tối đen quy dị này, làm cho không gian khu vực hắn đứng hiện ra biến hóa rất nhỏ khó nắm bắt, muốn thi triển độn thuật rời đi cũng không thể.
Dương Phàm dốc toàn lực, mới miễn cưỡng chống lại được lực hút truyền ra từ vực sâu. sắc mặt khẽ biến.
Không hổ là Vương hầu truyền thừa xa xua, đều là cảnh giới Thần Hư, thần thông thực lực cùa bọn họ khó mà lường được.
Lục Vân Hầu thần sắc thoải mái. khí chất ưu nhã tự nhiên, khẽ cười:
- Nghe hai khuyển tử của ta nói. ngươi cao như thế này thế nọ. Hôm nay bản hầu muốn chứng thực một chút, ngươi có thể sáng tạo kỳ tích, chém giết Vương hầu hay không.
Lời vừa đứt. bầu trời trên đầu Dương Phàm, thanh kiếm ánh sáng trong suốt dài trăm trượng hội tụ lực hư không uy năng tinh thần hùng hồn. mang theo một cỗ khí tức Hủy diệt kinh thế. hung hăng đám xuống.
Dương Phàm muốn tránh cũng không được, Bởi vì Kỳ Uyên Hầu không dự tính ra tay, chi cười lạnh dùng bí thuật trói hắn lại.
Vực sâu tối đen duới chân lan tràn mớ rộng ra. lục hút Ngày càng khủngbố, thậm chí còn có một cỗ lực lượng kỳ dị dường nhu trói chặt thân thể Dương Phàm.
Dưới ánh mắt mấy chục vạn tu sĩ Võ Hầu cổ Bảo nhìn kỹ, thanh kiếm mây sáng trong suốt ngưng tụ lực lượng cường giả cảnh giới Thán Hư đáng sợ, hung hăng đâm xuống từ trên trời.
Khi thanh kiếm mây sáng cùng loại như hóa thân Thần Hư đâm tới, bầu trời phạm vi ngàn dặm không gian nang Chuyên, gây ra một cơn lốc cuôngbạo.
Vào lúc này, thiên địa một mảnh tối đen, gió bão ập tới, uy năng tinh thần bàng bạc vô tận, ngưng kết phạm vi ngàn dặm.
Tu sĩ trong Võ Hầu cổ Bảo hoảng sợ không thôi.
- Mớ ra đại trận!
Một tiếng quát khẽ phát ra từ Hoàng Võ Dương, tu sĩ tọa trấn các trận pháp mấu chốt trong cô bảo lập tức tinh ngộ.
Chi nửa khắc, bầu trời Võ Hầu cổ Bảo hình thành một đại trận phòng ngự hình tam giác nhọn lập thể nhanh chóng lưu chuyển, nhìn từ xa xa như một chiếc kim tự tháp.
Vào lúc này, thanh kiếm kinh thiên động địa như đâm xuống từ hư không, mắt thấy đã đâm tới đẩu Dương Phàm.
Hô
Dương Phàm hít sâu một hơi. đoạn kiếm Vô Song trong tay ngưng tụ mô thức Thiên Nhân dung hợp uy năng tự nhiên hùng hồn. dưới Hoàng Long Quan cúng cố, cực nhanh xé
rách hư không. Một tia chóp đò đậm phá không bắn ra, va chạm với thanh kiếm mây sáng lớn trăm trượng của Lục Vân Hâu.
Đinh-
Trong hư không chấn động, thần thức bắt được một tia sóng gợn không gian rất nhỏ, cũng chợt lóe liền mất.
Cùng lúc, cơn lốc bao phủ phạm vi ngàn dặm nháy mắt cuồng bạo gấp mười lần. làm cho đại trận phòng ngự Võ Hầu có Bảo lung lay không thôi.
Thậm chí, uy năng tinh thần tán ra xuyên thấu đại trận phòng ngự, làm rất nhiều tu sĩ trong Võ Hầu cổ Bảo đồng loạt hộc máu.
Tiếp được một kích của Lục Vân Hầu, thân hình Dương Phàm hạ xuống dưới, vực sâu dưới chân như hóa thành đầm lầy, làm cho hắn chìm xuống từng chút, khó mà giãy thoát.
- Thật đúng là ngoài dự liệu của bản hầu...
Trong ánh mắt đen kịt cùa Kỳ Uyên Hầu hiện ra dị sắc, nghiền ngẫm nói:
- Xem ngươi có thể kiên trìbao lâu?
"Tiểu tử này quả nhiên không đơn giản, dung hợp hoàn mỹ cùng Hoàng Long Quan, có thể đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đem uy năng tinh thần không thê chống đỡ dung nhập thiên địa. Còn Hoàng Long Quan, càng làm cho hắn thừa nhận được gần như tất cả công kích vật lý pháp thuật."
Lục Vân Hầu phát ra một kích, lập tức thăm dò vài phẩn nội tinh của Dương Phàm.
T rong lòng hắn càng cảm thấy khó ra tay.
Hoàng Long Quan phòng ngự tuyệt đổi quá mạnh mẽ. huống hỗ người này dung hợp hoàn mỹ, không biết thông qua thủ đoạn gi dung nhập thiên địa. Như thế, Ngay cả công kích pháp thuật vật lý của cảnh giới Thán Hư cũng cứng rắn đối đâu được.
Vốn trên mặt phòng ngự, kẽ hớ duy nhất của Dương Phàm là lực lượng linh hồn chênh lệch gấp trăm lần so với cường giả Thần Hư.
Thế nhưng, mô thức Thiên Nhân vẫn cứ giúp hắn chổng đỡ bảv tám phẩn mười, hôm nay lại thêm đoạn kiếm Vô Song, dung hợp cùng với ý cảnh kiếm đạo vô thượng nên không sợ nữa. Ngược lại, còn sinh ra lực công kích đủ có thể đối đầu với cường giả Thần Hư.
- Lục Vân Hầu, còn sững sờ làm gì, đánh hắn vào Tu Di Hắc Uyên Trạch của ta.
Kỳ Uyên Hâu hai tay chắp lưng, hừ lạnh nói.
Đến giờ, hai người cũng không ra tay. mà thi triển lục Thần Hư của cường giả cảnh giới Thần Hư.
Lục Thần Hư càng cao hơn một tầng so với lực Thông Huyền, không chi dung nhập lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa đặc biệt, càng ẩn chứa uy năng tinh thần hùng hồn thông thấu vạn dặm hư không.
Tồn tại duới Hóa Thần đại tu sĩ, đổi mặt lực Thần Hư, có thể diệt sát bằng một ý niệm, thần hồn câu diệt.
Lục Vân Hầu ý niệm vừa động, trong hư không lại hình thành mười thanh kiếm mây sáng dài bảv tám trượng, biến mất trong hư không, sau khoảng khắc tấn công từ bốn phương tám hướng.
Dương Phàm vung đoạn kiếm Vô Song, xé nát phần nửa kiếm mây sáng do lực Thần Hư ngưng kết. Nhưng thán hình hắn bị chế ngự. vẫn cứng đối cứng một bộ phận uy năng, may là do Hoàng Long Quan cùng với thiên địa dung hợp mở rộng tám ngàn dặm gánh chịu.