The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bị bạo hành nhưng tôi không thể xa anh
nh nhiều lần đánh tôi, tay chân tôi thường bị bầm tím vì bị anh đánh. Tôi đã nhiều lần bỏ qua vì nghĩ mình cũng có lỗi một phần, khi anh nổi nóng thì tôi càng chọc tức anh, thế là anh thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Chuyện tình của tôi kéo dài được 5 năm, chúng tôi quen nhau từ thời sinh viên. Khi ấy, tôi và anh ấy thường xưng hô là huynh và muội, đến giờ chúng tôi vẫn giữ cách xưng hô như thế, tôi và anh hay khắc khẩu, số lần chúng tôi cãi nhau đếm không xuể. Đến thời điểm bây giờ tôi và anh vẫn vậy, cả hai không ai nhường nhịn ai, chúng tôi nhận ra mình không hợp. Cả hai đều nhiều lần chia tay trong nước mắt, nhưng sau đó lại quay về, cứ thế đã được một năm, nhưng chúng tôi không chia tay được, nhiều lần con tim đã chiến thắng lý trí.
Nhưng do tác động của gia đình và nhiều lý do khác, anh đã rời xa tôi, tôi là người có lỗi khi không lấy được lòng gia đình anh. Một lần, tôi vô tình đọc được tin nhắn của anh trai anh, anh ấy nói: “Anh thấy nó không thật lòng thương mày, đừng mê muội phụ nữ, hãy yêu bằng lý trí”. Những lời nói đó cứ luôn trong đầu tôi, anh trai của anh gặp tôi không quá 5 lần, mỗi lần gặp nói chuyện không quá 3 câu, vậy mà đã vội vàng nhận xét về tôi.
Tôi là người con gái có ngoại hình, có học thức, nếu không thật lòng với anh, tôi quen anh vì gì chứ, trong khi gia đình anh không thuộc tầng lớp khá giả. Nhưng sau đó, anh vẫn quay về với tôi mặc cho gia đình nói ra nói vào, điều này giúp tôi bỏ qua rào cản gia đình mà tiếp tục yêu anh.
Trong thời gian quen nhau, anh nhiều lần đánh tôi, tay chân tôi thường bị bầm tím vì bị anh đánh. Nhưng tôi đã nhiều lần bỏ qua vì nghĩ mình cũng có lỗi một phần, khi anh nổi nóng thì tôi càng chọc tức anh, thế là anh thượng cẳng tay hạ cẳng chân với tôi. Tôi nhiều lần chia tay vì điều này nhưng cũng nhiều lần tha thứ.
Vết thương ngoài da do anh đánh tôi đã lành nhưng vết thương lòng không bao giờ lành được, tôi thường bị ám ảnh về điều này. Khi đi đường, thấy cảnh chồng đánh vợ, những ký ức anh đánh tôi chợt ùa về khiến tôi không kìm được nước mắt. Tôi và anh đều là dân tỉnh lên Sài Gòn làm việc, chúng tôi cũng mơ ước có một căn nhà trên này. Gia đình tôi cũng tương đối khó khăn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình lấy chồng Sài Gòn để thoát khỏi cảnh nhà trọ.
Một lần, khi cãi nhau, anh đề nghị chia tay, anh nói: “huynh và muội lấy nhau chẳng lẽ ở nhà trọ nữa sao”. Tôi bàng hoàng khi biết được sự thật, một trong những lý do anh chia tôi là vì tiền, anh muốn có một căn nhà trên đất Sài Gòn bằng cách lấy vợ Sài Gòn để dễ dàng cho công việc và cuộc sống. Khi biết được điều này, tôi đau lòng lắm, tôi đã chạy ngoài đường nhưng không biết chạy về đâu, tôi đã chạy trốn sự thật đau lòng này.
Tôi là con gái, nhưng vẫn tự lập, không nghĩ chia tay anh để lấy chồng giàu có, sao anh lại có ý nghĩ này? Tôi cảm thấy anh không xứng đáng với mình nữa, anh còn thua người con gái như tôi. Anh nói: “ Làm vậy vì thế hệ sau”. Đó là lý do sao? Hai người anh của anh đã chọn vợ Sài Gòn và ở rể nhà vợ, điều này vô tình hay cố ý tôi không quan tâm nhưng bấy lâu nay tôi nghĩ anh khác với 2 người anh kia. Nào ngờ sự thật quá phũ phàng với tôi.
Tôi không cần người đàn ông giàu có, nhưng cần người đàn ông có bản lĩnh, tự tin, tự lập về tài chính. Tôi đã lầm, nhưng tôi lại mù quáng trong tình yêu và quay về với anh. Chúng tôi cãi nhau như cơm bữa, một lần tôi qua chỗ anh lúc 11h đêm vì phát hiện anh nói dối, anh tức giận vì mệt và đang ngủ. Anh nói tôi không tôn trọng anh, đã nói đang mệt mà vẫn qua.
Tôi và anh lại cãi nhau rất dữ dội, tôi đã đập điện thoại anh tặng trước mặt anh. Anh tức giận và lại nói chia tay, tôi lại khóc và về, nhưng trước khi về tôi nói anh nói chuyện chướng tai gai mắt lắm. Thế là anh xô tôi và xe cùng ngã nhào, tôi đau lòng và bỏ chạy thật xa để lại xe ở đó, anh đuổi theo và nói: “đi lấy xe về”. Tôi bảo anh lấy xe lại cho tôi vì tôi ngại gặp người cùng phòng anh trong tình cảnh thế này, nhưng anh không đồng ý và lôi tôi về lấy xe.
Anh đã lôi tôi đi một quãng đường khá xa, anh nắm lấy cổ áo tôi đi như người cùng giới, tôi không đi nhưng anh cứ lôi tôi. Anh lôi tôi ngã nhào xuống đường, anh nắm cổ áo tôi dậy mặc cho tay chân tôi cọ xát dưới đường. Tôi van lạy anh đừng làm thế vì tôi xấu hổ với người đi đường, nhưng anh cứ lôi tôi đi. Tôi té anh lôi tôi dậy. Cứ thế, gần đến chỗ anh, tôi rất sợ người cùng phòng anh thấy được hình ảnh đó.
Tôi ngại ngùng trước họ, tôi không bao giờ dám gặp họ nữa vì hành động của anh. Anh là người thầy giáo nhưng hành động như vậy, nước mắt tôi rơi vì anh rất nhiều, nước mắt tôi rơi cùng những tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng. Tôi quá mệt mỏi và đau khổ vì cuộc tình này, tôi và anh không rời xa được nhưng quay lại thì không thể nào hòa hợp. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên, cám ơn tất cả.
Mai
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)