Số lần đọc/download: 5643 / 135
Cập nhật: 2015-11-11 17:26:56 +0700
Q.8 - Chương 2: Gặp Lại Côn Ngô (thượng)
B
a ngày đêm trôi đi, lôi kiếp trên bầu trời rốt cuộc cũng có biến hóa.
Khuôn mặt đen kịt trên bầu trời đột nhiên trở nên linh động hơn rất nhiều, tựa hồ nhiều hơn một cố cảm giác tức giận, giống như tử thi hoàn hồn.
Đột nhiên, Cổ Thần cảm giác được, một cỗ uy áp cường đại không gì sánh được từ trên trời cao giáng xuống, cảm giác này rất giống khi đối mặt với Côn Ngô Tiên Đế, thế nhưng lực lượng của Côn Ngô Tiên Đế đều thu liễm vào trong cơ thể, Cổ Thần không thể cảm giác được lực lượng của Côn Ngô Tiên Đế đến tột cùng mạnh đến mức nào, chỉ biết là kinh khủng phi thường, căn bản không thể chịu đựng nổi uy áp của Côn Ngô Tiên Đế.
Mà khuôn mặt đen kịt trên bầu trời hiện tại đã ngoại phóng lực lượng cường đại, chỉ là một cỗ khí thế đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng, tầng tầng hư không nghiền nát, Cổ Thần nhất thời bị một cỗ lực lượng cường đại không gì sánh được ép tới mức rơi xuống đất, chỉ trong chốc lát, từ bốn vạn trượng trong hư không giảm xuống còn ba vạn trượng, hai vạn trượng, một vạn trượng…
Oanh!
Cổ Thần trực tiếp bị ép xuống dưới mặt đất, khiến đại địa bạo tạc một tiếng kinh thiên, vô số vết rách lấy dưới chân Cổ Thần làm điểm trung tâm, nứt nẻ giống như mạng nhện.
Trong lòng Cổ Thần đại chấn, khuôn mặt đen kịt trên bầu trời giống như một khôi lỗi không có tình cảm, không biết mệt mỏi, thế nhưng hiện tại lại nhiều hơn một phần “tức giận”, tựa hồ như “sống”, có linh tính.
Giống như một cỗ máy vốn hoạt động thầm lặng đột nhiên biến thành một sinh linh linh hoạt biết tức giận.
Đồng thời lực lượng của “người” này cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi, Cổ Thần có thể cảm giác được, lúc này lực lượng mà khuôn mặt đen kịt kia ngoại phóng ra thậm chí không hề thua kém so với Côn Ngô Tiên Đế.
Tu sĩ Đạo môn trong Hư Thiên Tông từng người từng người biến hẳn sắc mặt.
Cổ Thần trong lòng bọn họ hầu như là tồn tại vô địch, cho dù là lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng cũng không thể gây tổn thương mảy may đến Cổ Thần.
Thế nhưng lúc này lại bị một cỗ khí tức trấn áp đè xuống đất từ bốn vạn trượng trong hư không, lực lượng như vậy sợ rằng cường giả cái thế Hợp Đạo sơ kỳ cũng sẽ bị nhiền nát bấy trong nháy mắt.
Cho dù nói chúng tu sĩ Đạo môn đều đang ở trong Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được lực lượng kinh khủng từ khuôn mặt người đen kịt vô cùng khổng lồ trên vòm trời cao cao kia.
Rắc rắc rắc rắc rắc…
Cương tráo phòng ngự của Thiên Tinh Hóa Hư đại trận đối mặt với cỗ uy áp khí tức này lập tức vang lên tiếng rắc rắc, giống như một kiện vật phẩm không thể kham nổi gánh nặng, lúc nào cũng có thể bị phá hủy.
- Cái này là gì vậy?
- Lực lượng thực cường đại, cho dù là lĩnh tụ cũng bị ép rơi xuống hư không!
- Trời ạ… Thiên Tinh Hóa Hư đại trận tựa hồ không thể chống đỡ được cỗ uy áp này.
- Làm sao bây giờ? Nếu Thiên Tinh Hóa Hư đại trận bị phá hủy rồi, tất cả chúng ta, kể cả toàn bộ Hư Thiên Tông đều sẽ bị cỗ uy áp này nghiền nát bấy.
- A… Khuôn mặt người đen kịt trên bầu trời thay đổi.
…
…
Chúng tu sĩ Đạo môn trong Hư Thiên Tông kinh khủng vạn phần, uy áp từ trên bầu trời đánh xuống vô cùng khủng khiếp, khiến trong lòng bọn họ khiếp sợ.
Lực lượng như vậy, so với lực lượng Cổ Thần hiển lộ ra còn mạnh mẽ hơn gấp nghìn lần, vạn lần.
Khuôn mặt người đen kịt trên bầu trời đang biến hóa, cái miệng khổng lồ hợp lại, không còn lôi kiếp hạ xuống như trước, lôi kiếp hủy diệt đệ cửu trọng rốt cuộc cũng kết thúc.
Thế nhưng trong lòng Cổ Thần lại cảm giác không ổn, khuôn mặt người đen kịt trên bầu trời giống như đang kéo sát lại, hình thành một đoàn mây mù màu đen thuần khiết, sau đó lại chậm rãi mở rộng, theo sự biến hóa của khuôn mặt người đen kịt, cỗ uy thế từ trong hư không đè ép xuống càng lúc càng thêm cường đại, cho dù là Cổ Thần cũng cảm giác có một ngọn núi lớn không thể chịu đựng nổi ngăn chặn hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Rất nhanh, mây đen trên vòm trời đã không còn nửa phần bóng dáng khuôn mặt người, mà là hình thành một chữ lớn --- Thiên!
Một chữ Thiên!
Uy áp từ trên bầu trời giáng xuống chính là thiên uy cái thế.
Lực lượng thiên uy không biết to lớn tới mức nào, khó có thể đo lường được, vì vậy mới có câu nói thiên uy khó dò.
Lúc này thiên uy từ trên bầu trời đè xuống cho dù là Cổ Thần cũng bị ép tới mức không thể nhúc nhích, nếu không phải nhục thân của hắn đã đạt tới cảnh giới bất hủ, lúc này hẳn là đã bị nghiền nát bấy.
Cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công cũng không thể nhăn cản được cỗ uy áp kinh khủng này.
Uy áp do thiên uy tạo ra chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là Cổ Thần, vì vậy Cổ Thần phải đối mặt với thiên quy trực tiếp nhất, cường đại nhất.
Về phần Hư Thiên Tông cách nghìn dặm, bất quá là lực lượng tàn dư do thiên uy trấn áp xuống mà thôi, thế nhưng vẫn trấn áp Thiên Tinh Hóa Hư đại trận vang lên tiếng rắc rắc không ngừng nghỉ, tựa hồ sẽ tan biến, có một số địa phương cương tráo phòng ngự của Thiên Tinh Hóa Hư đại trận đã xuất hiện vết rách rất rõ ràng.
- Thiên… Đó là thiên!
- Xong, chúng ta đều xong, thiên đã nổi giận, chúng ta đều không sống được rồi!
- Dĩ nhiên là thiên uy, so với lôi kiếp biến thái vừa rồi, lực lượng còn cường đại hơn gấp trăm lần, thượng thiên giận dữ, vạn vật đều vong a, làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?
…
…
Chúng tu sĩ Đạo môn trong Hư Thiên Tông đều kinh khủng hô to lên.
Chính vào lúc này, khí tức của Côn Ngô Tiên Đế xuất hiện, lập tức tràn vào trong cảm nhận của Cổ Thần.
Cổ Thần có thể cảm nhận rất rõ ràng, trong lúc Côn Ngô Tiên Đế xuất hiện tại tiên giới Cổ Hoang, lúc này đây Côn Ngô Tiên Đế bắt trước bộ dạng kẹo hồ lô, muốn dẫn dụ “thiên” do khuôn mặt khổng lồ đen kịt trên bầu trời đi.
Thế nhưng tình huống lúc này hiển nhiên có điểm không giống nhau.
Trước kia mỗi lần lôi kiếp hủy diệt xuất hiện chỉ là khuôn mặt khổng lồ đen kịt giống như cỗ máy, mà lúc này đây lại biến thành chữ “thiên” hoàn toàn có khí tức sinh mệnh.
Khí tức của Côn Ngô Tiên Đế vừa hiện ra, chữ “thiên” kia rõ ràng lắc lư nhìn trái nhìn phải, tựa hồ có chút kinh ngạc và muốn di động đuổi theo.
Thế nhưng chữ “thiên” thủy chung không nhúc nhích, một thanh âm từ trong chữ “thiên” phát ra:
- Con kiến hôi hèn mọn, dám kháng nghịch lại ta, thực sự là đáng chết, một hoa khai một quả, một niệm một luân hồi, luân hồi tức chung, ngũ hành chi linh, để chứng con kiến hôi hèn mọn này đều biến thành hư vô!
Theo thiên âm mênh mông cuồn cuộn vang lên, năm đạo chưởng ấn trong nháy mắt từ trong chư “thiên” thật lớn bắt ra, trong sát na biến lớn, mỗi một chưởng ấn đều lớn nghìn dặm, từ trên trời giáng xuống, vỗ mạnh về phía Cổ Thần.
Chương 2: Gặp lại Côn Ngô (hạ).
Năm đạo chưởng ấn này có năm màu sắc trắng, xanh, bạc, đỏ, vàng, chính là màu sắc của năm bản nguyên ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, so với Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn của Cổ Thần hầu như không có gì khác nhau, giống nhau như đúc.
Thế nhưng Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn do chữ “thiên” phát ra so với Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn do Cổ Thần phát ra có lực lượng cường đại hơn không chỉ nghìn vạn lần, uy lực càng cường đại hơn nghìn vạn lần.
Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn vừa mới xuất hiện, toàn thân Cổ Thần liền chấn động mạnh mẽ, một ngụm máu tươi phun ra, toàn bộ thân thể tựa hồ đã bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng.
Oanh!
Thiên Tinh Hóa Hư đại trận bên ngoài Hư Thiên Tông dưới lực lượng tàn dư của Ngũ Hành Bản Nguyên Ấn do chữ “thiên” phát ra lập tức bị nghiền nát tầng tầng, cuối cùng bạo tạc một tiếng, bị chấn thành hư vô.
Đây chính là lực lượng của thiên uy, vừa ra tay, chỉ cần lực lượng tàn dư cũng có thể hủy diệt vạn vật, cho dù là chư tử đại tiên hợp đạo thành công cũng bị miểu sát trong nháy mắt.
- Không tốt!
Cổ Thần thất kinh, thầm nghĩ không ổn.
Lực lượng của thiên hầu như không thể suy đoán, chỉ biết là cường đại, rốt cuộc cường đại tới mức nào, hoàn toàn không thể biết được, chỉ dựa vào lực lượng tàn dư, Cổ Thần sẽ bị nghiền nát thành phấn mạt, nghiền thành hư vô, vạn vật thiên địa dều sẽ bị hủy diệt tan nát.
Đang lúc Cổ Thần có cảm giác không thể nghịch chuyển, đột nhiên một vết rách không gian vô cùng khổng lồ xuất hiện.
Đạo vết rách không gian này dài tới mấy vạn dặm, từ phía đông xa xôi kéo dài tới, từ mặt đất kéo lên hư không vô cùng vô tận.
Vèo…
Thanh âm bay qua giống như tốc độ ánh sáng đột ngột vang vọng, một đạo quang mang ánh sáng ngọc kéo dài vạn trượng từ trong vết rách không gian to lớn vô cùng bắn ra mãnh liệt.
Ầm ầm ầm ầm ầm…
Năm tiếng bạo tạc, năm đạo bản nguyên ấn do chữ “thiên” oanh kích ra bị một đạo quang mang ánh sáng ngọc kia đánh tan nát, đánh thành hư vô.
- Đó là --- Phá Thiên Chỉ!
Tại lúc thất khiếu Cổ Thần chảy máu, hầu như thân thể bổ tan thành phấn mạt, nháy mắt cuối cùng khi ý thức vẫn còn, nhận ra được đạo quang mang ánh sáng ngọc kia.
Kia chính là Phá Thiên chỉ, một bóng người theo sát quang mang ánh sáng ngọc từ trong vết rách không gian nhảy ra ngoài, trực tiếp thuấn di tới ngay bên cạnh cổ Thần, chụp lấy Cổ Thần vào tay, sau đó chợt lóe nhảy vào trong vết rách không gian, lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Nếu như Cổ Thần vẫn còn tỉnh táo, tự nhiên sẽ biết người cứu hắn từ trong tay chữ “thiên” chính là Côn Ngô Tiên Đế.
Mơ mơ màng màng!
Không biết Cổ Thần đã hôn mê bao lâu.
Đợi khi Cổ Thần tỉnh lại một lần nữa, phát hiện chính mình dang nằm trong một không gian bị phong bế, không gian này vô cùng nhỏ hẹp, chỉ rộng không tới một trăm trượng.
Đây là đâu?
Cổ Thần khẽ nhíu mày, hắn biết mình chưa từng tới địa phương này, nhất thời giãy dụa ngồi dậy.
Lúc này mới phát hiện thương thế của hắn không quá nặng, có lẽ là nói vốn rất nghiêm trọng, thế nhưng trải qua mộc chi bản nguyên liên tục chữa trị, hiện tại đã khôi phục bảy tám phần rồi. Cổ Thần có bản nguyên ngũ hành trong cơ thể, chỉ cần không bị trực tiếp giết chết tại chỗ, thương thế nghiêm trọng hơn nữa cũng không thể làm khó được hắn.
Lúc ngồi dậy Cổ Thần mới phát hiện, phía trước có một hắc ý nhân, bằng vào chỗ khí tức quen thuộc từ người này, tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Cổ Thần vẫn nhận ra được, chính là Côn Ngô Tiên Đế.
Thế nhưng, Cổ Thần lại cảm giác có chút xa lạ, người phía trước kia, đầu tóc bạc phơ, bóng lưng có chút gày gò, tang thương, tựa hồ, thậm chí nói là vô cùng suy yếu.
Điều này khiến Cổ Thần kinh ngạc, Côn Ngô Tiên Đế là nhân vật cấp độ nào? Sao có thể khiến người khác cảm giác suy yếu? Địa vị của Côn Ngô Tiên Đế trong mắt Cổ Thần không thùa gì thủy tổ tu chân, trong mắt Cổ Thần chính là tồn tại vô địch.
Tựa hồ cảm giác được Cổ Thần đã tỉnh lại, thanh âm của Côn Ngô Tiên Đế vang lên:
- Năng lực khôi phục của ngươi xác thực không tồi, chỉ hôn mê bảy ngày đã tỉnh lại rồi, nếu như là người khác, cho dù là tu sĩ Hợp Đạo hậu kỳ, bị thương thế nặng như vậy đã trực tiếp chết rồi, cho dù cứu trị được, không có mấy năm dài căn bản không thể thức tỉnh.
Nghe ngữ khí, Côn Ngô Tiên Đế đối với năng lực khôi phục thương thế của Cổ Thần rất thỏa mãn.
Cổ Thần rời khỏi giường đá, khom người ôm quyền về phía Côn Ngô Tiên Đế, cung kính nói:
- Tiểu tử đa tạ ân cứu mạng của Côn Ngô tiền bối, nếu không có tiền bối cứu giúp, lúc này căn bản không có hi vọng sống sót, trước trước sau sau, tiền bối tổng cộng đã cứu ta sáu lần rồi!
Từ lôi kiếp đệ ngũ trọng bắt đầu, lôi kiếp đệ cửu trọng kết thúc, tổng cộng năm lần, cộng thêm một lần kiếp trước tử vong trọng sinh, tổng cộng sáu lần.
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Ngươi không cần cảm tạ ta, thiên muốn tiêu diệt ngươi hơn phân nửa chính là nguyên nhân từ ta, nếu không có ta, ngươi căn bản không bị thiên chú ý, lại càng không bị thiên diệt sát.
Cổ Thần nói:
- Nếu không có Côn Ngô tiền bối, kiếp trước ta đã thân tử đạo tiêu rồi, nào còn có cái gì là sống lại một kiếp? Cho dù hậu quả như thế nào, tiểu tử nhất định ghi tạc ân tình cứu mạng của tiền bối trong lòng.
Côn Ngô Tiên Đế thoáng gật đầu, hiển nhiên phi thường thỏa mãn đối với Cổ Thần, nói:
- Nếu như ngươi thực sự muốn cảm tạ ta, vậy thì hãy giúp ta làm một chuyện.
Cổ Thần đáp lại:
- Tiền bối mời nói, tiểu tử nhất định dùng hết sức.
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Chuyện ngươi giúp ta phi thường khó khăn!
Cổ Thần nói:
- Ngay cả Thiên tiểu tử còn không sợ thì sợ gì khó khăn?
- Tốt!
Ngữ khí của Côn Ngô Tiên Đế nặng hơn vài phần, nói:
- Sau này nếu như ngươi có thể thực sự bước tới đỉnh cao tu đạo, như vậy ngươi giúp ta giết hai người, một là Hồng, một là tọa kỵ Thiên đế của ta trước kia, hai người này đã phản bội ta, thuận theo thiên đạo ám toán ta, khiến tất cả mọi thứ của ta đều hóa thành bọt nước, ta không thể tự mình tìm bọn chúng tính sổ, chỉ có thể nhờ ngươi!
Cổ Thần gật đầu nói:
- Tiểu tử nhất định không nhục mệnh, không giết chết Hồng và Kim Ô thề không bỏ qua.
Dừng lại một chút, Cổ Thần lại hỏi:
- Côn Ngô tiền bối, vì sao tiền bối không tự mình giết chết bọn họ? Ta nhất định dốc toàn lực tương trợ.
Côn Ngô Tiên Đế lắc đầu, thân thể càng thêm gày gò yếu đuối, nói:
- Sinh mệnh của ta đã tới đầu cùng, không còn hi vọng giết chết bọn chúng nữa rồi!
- Cái gì!
Cổ Thần thét lên một tiếng kinh hãi, trong mắt khiếp sợ, như sấm đánh vang trời.
Côn Ngô Tiên Đế là nhân vật thế nào? Là đại nhân vật đủ sống hơn mười vạn năm, là đệ nhất nhân thời đại thái cổ, cho dù là đạo tổ Hồng cũng không thể làm gì được hắn, chỉ có thể thông qua ám toán kích thương.
Hôm nay, dĩ nhiên tới đầu cùng sinh mệnh?