Số lần đọc/download: 1976 / 55
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:31 +0700
Chương 714-715: Đột Nhiên Thay Đổi
- C
ó chuyện này con không biết thích hợp hay không nên con muốn hỏi ý kiến bố.
Nghe giọng điệu hỏi ý kiến của Vương Quốc Hoa, Sở Giang Thu vui vẻ cười ha hả nói:
- Có vấn đề gì cứ hỏi, cần bố giúp cũng có thể nói.
- Là chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã đã để trống được nửa năm mà tỉnh mãi không có quyết định cuối cùng. Con muốn hỏi một chút là nếu con muốn tranh thủ chức này thì có thể ảnh hưởng đến quy củ gì không?
- Ha ha, thằng này tham quá. Cái này không phải không được nhưng phải xem ý của tỉnh. Kiêm chức đó có lợi rất rõ mà chỗ hỏng cũng rất rõ. Ý của bố là con mới tới thì không nên nắm quyền quá lớn.
Vương Quốc Hoa hiểu ý đáp.
- Con biết rồi, con sẽ cẩn thận suy nghĩ.
- Còn có một điểm, người làm chức đó con không ngại trưng cầu ý kiến của Quách Khánh Hạo.
Sở Giang Thu đề nghị thêm.
Vương Quốc Hoa vẫn có chút do dự, hấp dẫn quá lớn làm hắn khó chống lại. Nhất là khi bí thư tỉnh ủy sắp thay đổi, Vương Quốc Hoa nếu được Quách Khánh Hạo ủng hộ thì tỷ lệ thành công là không nhỏ.
Bỏ đi, chuyện này tạm để đó đã. Mặc dù không muốn nhưng Vương Quốc Hoa biết căn cơ của mình còn yếu, kiêm chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân chẳng khác nào chiếm thêm một suất giám đốc sở, quyền lực lớn sẽ tạo thành ghen ghét, đố kỵ, phiền phức vào người.
Vương Quốc Hoa đi ra ngoài văn phòng, Cung Hữu Mẫn đang uể oải chờ ở hành lang. Thấy Vương Quốc Hoa đi ra, y đến gần hơi khom lưng nói.
- Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa dừng chân nhìn y rồi thở dài một tiếng.
- Cung Hữu Mẫn, sai là sai, trách nhiệm là trách nhiệm, thành tích là thành tích. Thị ủy luôn nhìn nhận cán bộ bên dưới theo cả mặt tốt và xấu. Anh không cần phải suy nghĩ quánhiều, anh cứ yên tâm chờ bên ngoài phòng hội nghị đi.
Cung Hữu Mẫn gượng cười nói:
- Là trách nhiệm của tôi, tôi nhất định sẽ gánh vác.
Tuy nói vậy nhưng Cung Hữu Mẫn biết rõ chức bí thư huyện ủy của mình coi như tới cuối. kết quả bình thường là điều tới một chức vụ ở rìa nền chính trị. Cung Hữu Mẫn lo là mình mà đi thì một số chuyện không thể che đậy được.
Cung Hữu Mẫn muốn nhất là Vương Quốc Hoa gọi mình vào văn phòng rồi hai người nói chuyện, muốn mắng muốn chửi gì cũng được.
….
Không khí trong phòng hội nghị khá nghiêm túc nhưng nhìn kỹ lại thấy vẻ mặt các thường vụ khá dễ dàng, chỉ có mình Mẫn Tự Hùng là âm trầm. Trước đó Việt Phong đến nói chuyện với y, nói thị ủy muốn điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà, chuyện lớn như vậy mà chỉ trao đổi với mình trước nửa tiếng sao?
Là mấy tháng trước Mẫn Tự Hùng nhất định muốn ném chén trà vào mặt Việt Phong. Nhưng bây giờ Mẫn Tự Hùng chỉ có thể đợi đối phương đi xa mới tiện trút giận. Mẫn Tự Hùng không cam lòng nhưng không có biện pháp đành phải nhịn chờ cơ hội hoặc sáng tạo cơ hội.
Vương Quốc Hoa lên gần tới cửa phòng hội nghị, Thang Tân Hoa đuổi theo nói.
- Bí thư, có điện.
Vương Quốc Hoa dừng chân nhìn thoáng qua, Thang Tân Hoa bưng ống nghe nhỏ giọng nói:
- Là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
Cung Hữu Mẫn vẫn theo sát ba bước nghe vậy không khỏi nở nụ cười đắc ý.
- Trưởng ban Quách, tôi là Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa rất tôn trọng nói.
- Đồng chí Quốc Hoa, là như thế này, đồng chí Cung Hữu Mẫn ở huyện Thượng Hà có chút sai lầm trong công việc, một đồng chí gọi điện đến chỗ tôi. Anh yên tâm, tôi không muốn can thiệp vào công việc của thị ủy thị xã Thiết Châu mà chỉ muốn hỏi chút tình hình.
Vương Quốc Hoa nhìn lại, Cung Hữu Mẫn vội vàng cúi đầu. Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng đi tới trước sáu bảy bước mới nói.
- Trưởng ban Quách, huyện Thượng Hà đúng là đa xảy ra chuyện, thị ủy cũng cân nhắc tình hình thực tế của huyện Thượng Hà nên muốn tiến hành điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà.
Vương Quốc Hoa nói với giọng điệu khá bình thường làm Quách Nguyệt Mẫn đầu kia sa sầm mặt lại. Vương Quốc Hoa này tuy là báo cáo nhưng giọng điệu khá cứng.
- Ồ, là như vậy à, ha ha, tôi biết rồi.
Quách Nguyệt Mẫn nói xong dập máy ngay, ngực thở dồn dập. Ả đứng lên đi vài bước mới bình thường trở lại. Với thân phận của Quách Nguyệt Mẫn, ả bình thường sẽ không gọi điện nói chuyện giúp một bí thư huyện ủy làm gì. Vấn đề là Quách Nguyệt Mẫn nếu đã gọi tới, Vương Quốc Hoa là bí thư thị ủy cũng phải ”Cân nhắc chứ”. Kết quả hắn lại nói như vậy thì Quách Nguyệt Mẫn sao không tức cho được.
Lấy lại bình tĩnh, Vương Quốc Hoa cầm máy gọi điện.
- Lão lãnh đạo, vừa nãy tôi gọi điện cho đồng chí Vương Quốc Hoa nhưng có tác dụng hay không thì tôi không dám cam đoan.
Quách Nguyệt Mẫn không nói chi tiết, ả cung không rõ sao lão lãnh đạo của mình lại ra mặt vì tên Cung Hữu Mẫn kia chứ. Tên Vương Quốc Hoa đáng ghê tởm này không nể mặt mình, hừ hừ, cứ đợi đó.
Vương Quốc Hoa cũng đang khá bực tức, Quách Nguyệt Mẫn này khinh người quá đáng. Đương nhiên hắn cũng không rõ sao Quách Nguyệt Mẫn lại gọi điện vì Cung Hữu Mẫn.
Chờ Vương Quốc Hoa tiến vào, đóng cửa lại, Cung Hữu Mẫn cười lạnh một tiếng. Đừng nhìn mặt Vương Quốc Hoa không đổi nhưng Cung Hữu Mẫn biết ai vừa gọi tới. Đây là tấm vương bài lớn nhất của y, không đến lúc sống chết sẽ không lấy ra.
Tâm trạng Vương Quốc Hoa đang khá phức tạp. Quách Nguyệt Mẫn là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, ả không khó để gây phiền phức cho hắn. Nếu là bình thường Quách Nguyệt Mẫn gọi như vậy, Vương Quốc Hoa sẽ buông tay, chống lại lãnh đạo luôn là tối kỵ. Vấn đề là Vương Quốc Hoa biết rõ nếu như lần này mình nhún thì về sau chuyện sẽ không ngừng xảy ra.
Vương Quốc Hoa không muốn để Quách Nguyệt Mẫn thấy mình là kẻ ngang ngược nhưng không muốn đối phương nghĩ mình mềm yếu muốn nắn muốn bóp gì cũng được.
- Mọi người đã đến đông đủ họp thôi. Ở huyện Thượng Hà xảy ra việc nhà đầu tư bị đánh, đồng chí Hàn Hạo đã đến xử lý. Mời đồng chí Hàn Hạo nói qua tình hình cho mọi người biết.
Vương Quốc Hoa vừa đi lên đã nói thẳng vào vấn đề, giọng điệu cũng rất nghiêm túc khác hẳn các hội nghị khác.
Hàn Hạo tuy khá bất ngờ vì nhanh như vậy đã bị gọi, y vẫn đứng lên nói qua việc ở huyện Thượng Hà. Hàn Hạo nói khá ngắn gọn, năm phút là xong. Trong đó trọng điểm nói nhà đầu tư ở bệnh viện huyện Thượng Hà mà còn bị người vào uy hiếp.
Chờ Hàn Hạo nói xong, Vương Quốc Hoa lên tiếng ngay.
- Tôi cũng nói một việc mà tận mắt tôi thấy. Lúc tôi qua huyện thành huyện Thượng Hà thì có mấy chục tên côn đồ, lưu manh cầm vũ khí đánh người trên đường nhưn cảnh sát nhân dân của chúng ta đâu. Suốt nửa tiếng sau bọn họ mới xuất hiện ở hiện trường.
Đây là bất ngờ nho nhỏ, kịch bản vốn không phải như vậy. Nói cách khác Vương Quốc Hoa muốn ra tay tàn nhẫn hơn, vậy nguyên nhân là gì? Cái này các vị thường vụ không rõ. Nếu Vương Quốc Hoa đã nói thế thì mọi người sẽ chờ kết luận tiếp theo của hắn.
- Đây là hiện tượng gì chứ?
Vương Quốc Hoa dừng một chút rồi nhấn giọng, hắn dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn quanh một vòng sau đó đứng dậy đập bàn.
- Đây là lãnh đạo chủ yếu của huyện ủy, lãnh đạo chủ yếu đảng ủy chính pháp huyện Thượng Hà không làm tốt công việc. Tôi đề nghị tạm thời đình chỉ công tác của bí thư huyện ủy Cung Hữu Mẫn, bí thư đảng ủy chính pháp Hồ Thuận Phong từ ngày hôm nay, chờ thị ủy điều tra rồi tiến hành phân công.
Kết quả này hoàn toàn khác so với trao đổi trước đó, tại sao lại như vậy chứ? Không ai biết nhưng các thường vụ đều khẳng định nhất định có việc gì đó động chạm vào dây thần kinh nào đó của Vương Quốc Hoa. Nếu Vương Quốc Hoa không nói lý do thì nói rõ hắn không tiện nói với người ngoài.
Ai cũng thầm tính toán, trong lòng có suy nghĩ khác nhau. Từ vẻ mặt mà thấy thì biểu hiện của hầu hết các thường vụ là có chút nghi hoặc, trong đó biểu hiện của Hác Long Quang là bất ngờ. Phó bí thư Mẫn Tự Hùng lại mỉm cười với vẻ vui mừng, Từ Diệu Quốc là bất ngờ.
- Tôi đồng ý với đề nghị của bí thư.
Từ Diệu Quốc đứng ra lên tiếng đầu tiên.
- Tôi đồng ý với đề nghị của bí thư.
Người thứ hai là Hàn Hạo. y bây giờ cũng đứng về phía Vương Quốc Hoa, không có Vương Quốc Hoa ủng hộ thì y muốn làm việc gì cũng khó.
- Tôi cũng đồng ý với đề nghị của bí thư.
Cao Khiến cắn răng tỏ thái độ.
- Tôi cũng đồng ý với đề nghị của bí thư.
Việt Phong biết nhất định có biến cố gì đó nhưng y không có lựa chọn. Vương Quốc Hoa đã nói, y phải kiên trì ủng hộ nếu không lời hứa hẹn mà y đưa ra sẽ không còn. Đối với trưởng ban tổ chức cán bộ mà nói việc này sẽ ảnh hưởng lớn đến uy tín của y. Nhưng Việt Phong vẫn có chút bất mãn, sao lại đột nhiên thay đổi như vậy? Đây là không tôn trọng đồng chí khác.
- Tôi xin nói vài câu. Đề nghị của đồng chí Quốc Hoa vừa nãy nói thật là làm tôi có vài suy nghĩ.
Hác Long Quang cũng lên tiếng.
Mẫn Tự Hùng vẫn đang mỉm cười đột nhiên ngồi thẳng dậy, y có chút kinh ngạc há mồm định nói gì đó.
Điều Mẫn Tự Hùng hy vọng nhất rất có thể sẽ xảy ra, nó làm y có chút khẩn trương. Hác Long Quang nếu phản đối hành vi của Vương Quốc Hoa, mình đâu cần phải giả câm giả điếc chứ.
Hác Long Quang nói tiếp.
- Làm thị trưởng thì việc đảm bảo tốt cuộc sống dân chúng địa phương là chức trách của tôi. Việc đảm bảo hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp, hoàn cảnh an ninh trật tự tốt đẹp cũng là một phần trong cuộc sống dân sinh. Có một số đồng chí trong chúng ta quen mình ngồi ở trên cao, không nghe không hỏi gì đến nỗi khổ của dân chúng, đồng chí như vậy còn thích hợp tiếp tục đứng trên cương vị lãnh đạo không? Tôi cho rằng không thích hợp.
Hác Long Quang dừng lại nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Y thầm nghĩ Vương Quốc Hoa có đột nhiên thay đổi như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến thỏa thuận của đôi bên, mình tỏ thái độ sẽ có lợi hơn.
Hác Long Quang mặc dù không nói rõ nhưng đã đưa thái độ ra. Chút hy vọng trong mắt Mẫn Tự Hùng lập tức biến mất thay vào đó là hoảng hốt. Hác Long Quang cũng ngã ư? Không hợp lý …
Trong nhà nước mâu thuẫn giữa người đứng đầu Đảng ủy và chính quyền là tất nhiên, không thể hào giải. Khi thực lực hai bên khác nhau quá nhiều, bên chiếm ưu thế mà chủ động chọn hợp tác thì mâu thuẫn sẽ tạm thời được che dấu, khi thực lực đôi bên có biến hoá thì mâu thuẫn sẽ một lần nữa có khả năng kích phát trở lại.
Tình hình bây giờ là như vậy, khi thực lực mình thua thiệt nhiều, Hác Long Quang đã có lựa chọn sáng suốt.
Hác Long Quang lên tiếng ngoài mang chút giật mình ra thì hoàn toàn ủng hộ đề nghị của Vương Quốc Hoa.
- Tôi đồng ý với đề nghị của Bí thư Vương.
Các thường vụ khác đều đưa ý kiến, ngay cả Mẫn Tự Hùng cũng phải đồng ý.
Đề nghị được thông qua, kết thúc hội nghị văn phòng thị ủy sẽ đưa ra văn bản.
Trong nháy mắt khi cửa phòng mở cửa, Cung Hữu Mẫn vẫn nghĩ mình sẽ thoát thân. Mặc dù y biết phải nhận sai nhưng không vấn đề gì cả. Có trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gọi điện tới, Cung Hữu Mẫn đủ tự tin mình không thể gặp việc gì, cùng lắm chỉ là phê bình miệng, ghi gì đó vào hồ sơ mà thôi.
Cung Hữu Mẫn rất tự tin, y không cho rằng mình bị xử lý nghiêm. Khi cửa mở ra Cung Hữu Mẫn vẫn có thể cười được nhưng ai ngờ Vương Quốc Hoa là người đầu tiên đi ra lại lạnh lùng nhìn hắn.
Người thứ hai đi ra là Hác Long Quang, y coi Cung Hữu Mẫn đứng ngoài như không khí, cứ thế đi thẳng. Các thường vụ khác cũng coi Cung Hữu Mẫn như không khí. Đợi Từ Diệu Quốc là người cuối cùng đi ra, Cung Hữu Mẫn cảm thấy không ổn vội vàng đi lên một bước nói.
- Trưởng ban thư ký, tôi..
Từ Diệu Quốc nhìn y nói.
- Vẫn chưa đi y, hội nghị đã có quyết định, đi, anh đến văn phòng tôi nói chuyện.
Nói xong Từ Diệu Quốc chắp tay sau lưng bước đi, Cung Hữu Mẫn đứng đó lảo đảo phải chống tay vào tường. Vương Quốc Hoa lạnh nhạt thì Cung Hữu Mẫn biết lý do, nhưng các thường vụ khác là sao? Ngu cũng biết có chuyện không ổn xảy ra.
Cung Hữu Mẫn nhờ đến Quách Nguyệt Mẫn là y do mình mất chức bí thư huyện ủy sẽ có nhiều thứ lộ ra. Vì thế y mới dùng đến tấm vương bài kia. Theo y nghĩ Vương Quốc Hoa dù có bất mãn đến đâu cũng không ra tay quá tàn nhẫn với mình. Chỉ cần qua cửa này thì chuyện sau đây cứ từ từ tính, tìm cơ hội lén gặp Vương Quốc Hoa rồi đưa quà là xong mà.
Cung Hữu Mẫn không ngờ được Quách Nguyệt Mẫn gọi đến làm cho Vương Quốc Hoa thay đổi kế hoạch. Đây là xúc phạm quyền uy của hắn, Vương Quốc Hoa không thể nào tha thứ được.
Hắn vốn không định làm gì quá đáng với Cung Hữu Mẫn, trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đã dùng quyền lực đè người. Hắn còn tức cả Cung Hữu Mẫn, tên này nếu ngoan ngoãn nhận lầm trong hội nghị thường vụ, sau đó có lãnh đạo cấp trên gọi điện ám chỉ một chút thì xử lý nhẹ cũng không phải không được.
Nhưng Cung Hữu Mẫn lấy Quách Nguyệt Mẫn ra quá sớm coi như hoàn toàn chọc giận Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa về văn phòng nhìn Việt Phong đi theo sau, hắn sa sầm mặt lại mời đối phương ngồi xuống. Vẻ mặt Việt Phong cũng không được tốt, y muốn Vương Quốc Hoa cho mình lời giải thích.
- Lão Việt, trước khi tôi vào phòng hội nghị thì nhận được điện của trưởng ban Quách.
Vương Quốc Hoa nói xong nhếch miệng cười lạnh. Việt Phong thoáng giật mình, trong mắt hiện ra một tia khác lạ. Tin này vượt quá phạm vi thừa nhận của y. Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đủ sức đè bẹp y.
- Lão Việt, nội dung cuộc điện chỉ mình tôi được biết.
Vương Quốc Hoa nói tiếp, lần này Việt Phong thở dài một tiếng rồi lại lộ vẻ khổ sở.
- Bí thư, tôi …
Vương Quốc Hoa cười cười cắt ngang lời đối phương.
- Không cần giải thích, tôi hiểu. Anh coi như không biết gì là xong, chuyện khác đều là của tôi.
Việt Phong thật sự không biết nên nói gì cho tốt, y muốn có câu giải thích lại thành ra như thế này. Vương Quốc Hoa đúng là quá cứng rắn. Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gọi tới ám chỉ lại khiến phương án từ ôn hòa sang cứng rắn. Từ đó có thể thấy Vương Quốc Hoa không chấp nhận bị người uy hiếp.
Việt Phong biết nếu mình là bí thư thị ủy có nhận được điện thì dù có căm tức đến mấy cũng phải thỏa hiệp và nhượng bộ. Cách làm của Vương Quốc Hoa nằm ngoài suy đoán của y.
- Cái này, Bí thư Vương, tôi có thể giải thích với trưởng ban Quách một chút…
Việt Phong không biết sao lại nói như vậy, nói xong y muốn sửa cũng không kịp.
- trưởng ban Quách có ơn tri ngộ với tôi, tôi thật lòng không hy vọng hai người có hiểu lầm.
- Cảm ơn, chuyện này tôi đã có tính toán, trước hết chấp hành quyết định của thị ủy đã rồi nói tiếp.
Vương Quốc Hoa đưa đề nghị vẫn là còn để cửa mà lui. Thị ủy gbi chỉ quyết định tạm thời đình chỉ công tác kiểm tra chứ chưa nói là cách chức. Duy nhất có thể khẳng định là hắn đang rất tức giận. Bí thư thị ủy còn chưa làm gì mà trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đã đè tới với giọng quan tâm, cơn giận này khó mà nuốt trôi được.
Việt Phong cũng hiểu giờ nói nhiều cũng vô ích, còn khiến Vương Quốc Hoa bất mãn. Y định chờ khi Vương Quốc Hoa bình tĩnh lại rồi đứng ra hòa giải.
Ra khỏi văn phòng Vương Quốc Hoa, Việt Phong do dự khá lâu mới cầm máy gọi.
- Trưởng ban Quách, tôi là Tiểu Việt.
Việt Phong rất cung kính nói mặc dù lãnh đạo không ở trước mặt.
Việt Phong cẩn thận báo cáo qua quyết định của thị ủy rồi đầy khôn khéo nói.
- Đồng chí bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa vốn định điều Cung Hữu Mẫn sang Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã làm phó chủ tịch nhưng sự việc ở huyện Thượng Hà có ảnh hưởng quá xấu nên …
Quách Nguyệt Mẫn sao không hiểu ý của Việt Phong cơ chứ. Thị ủy quả thật là lấy việc luận việc, Vương Quốc Hoa không có ý chống đối lại lãnh đạo mà là do thái độ của Cung Hữu Mẫn có vấn đề. Thị ủy còn chưa tổ chức hội nghị mà lãnh đạo cấp trên đã gọi tới, vậy Vương Quốc Hoa để yên được sao?
Đương nhiên cái này phải xem ai làm bí thư thị ủy. Vương Quốc Hoa còn trẻ phản ứng mạnh như vậy là bình thường. Nếu là bí thư thị ủy lão thành một chút thì có thể sẽ uyển chuyển thỏa hiệp. Còn có một điểm đó là thị ủy đưa ra quyết định tạm thời đình chỉ công tác tức là vẫn có đường thay đổi.
Mặc kệ nói như thế nào thì thị ủy thị xã Thiết Châu đã quyết định điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà, ngay cả trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng không thể thay đổi được.
- Ừ, chuyện này thuộc phạm vi chức quyền của thị ủy, anh nói có phải không?
Quách Nguyệt Mẫn có chút bất mãn thầm nói mình chỉ gọi điện cho tên Vương Quốc Hoa, mà giờ …