Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 701: Mỹ Nữ Ký Giả
ần đầu tiên tham gia đại hội đảng toàn quốc, đồng chí Lưu Vĩ Hồng dĩ nhiên hết sức quy củ. Lúc cần nghe báo cáo thì nghe báo cáo, lúc cần xem văn kiện thì xem văn kiện, lúc tham gia thảo luận thì tham gia thảo luận, lúc nên vỗ tay thì vỗ tay, cần giơ tay thì giơ tay, hết thảy đều không lộn xộn, rất có khí độ cán bộ lãnh đạo.
Tương đối mà nói, thời gian tiến hành đại hội đảng ngắn hơn đại hội đại biểu nhân dân và hội nghị hiệp thương chính trị, quy mô của năm chín hai cũng không thể so sánh như đời sau, nhưng chuyện phỏng vấn đưa tin nhất định phải có. Một số lượng lớn ký giả mang theo trường thương pháo ngắn xông xáo qua các đại biểu để tìm kiếm tin tức.
Lưu Vĩ Hồng cũng không quá chú ý đến chuyện này. Nói như vậy vì để cho những đại biểu nào trả lời phỏng vấn đều đã có sắp xếp. Phó đoàn trưởng đoàn đại biểu Sở Nam, Chủ tịch tỉnh Lý Dật Phong đã từng hỏi ý kiến của hắn, có muốn trả lời phỏng vấn hay không. Dù sao cán bộ cơ sở trẻ tuổi kiệt xuất như Lưu Vĩ Hồng cũng là ít thấy trong cả nước, để trả lời truyền thông có thể nâng cao danh tiếng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười từ chối nhã nhặn hảo ý của Lý Chủ tịch tỉnh.
Hắn cảm thấy điều này không cần thiết.
Hắn bây giờ cũng không quá nổi tiếng, bởi vì so với các cán bộ khác mà nói, hắn đã rất khác người. Đừng bảo là năm chín hai, cho dù là sau này thì một Chủ tịch thành phố trẻ như hắn một khi bước ra ánh mặt trời sẽ dẫn đến vô số chất vấn, hiệu ứng mặt trái còn vượt xa hiệu ứng chính diện.
Lưu Vĩ Hồng không cần phải dựa vào lăng xê để có danh, càng không cần lăng xê để đạt được lãnh đạo coi trọng và đề bạt.
Hắn vốn đã được chú ý đủ nhiều rồi.
Vào một ngày hội nghị vừa kết thúc, Lưu Vĩ Hồng cùng một đại biểu vừa cười nói vừa đi ra Đại lễ đường chuẩn bị đi dùng cơm. Mới vừa bước ra cửa lớn mấy bước thì bỗng nhiên có một ký giả ôm một “đại pháo” nhào tới rồi một trận đèn flash lóe lên liên hồi.
Lưu Vĩ Hồng không kịp tránh né, chỉ theo phản xạ có điều kiện hơi bước sang một bên.
Ngay sau đó, một Microphone đã đưa tới trước mặt hắn.
- Đại biểu Lưu Vĩ Hồng, có thể tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi không?
Vừa nghe giọng nói này, đầu của Lưu Chủ tịch nhất thời như to ra nhưng ngay sau đó ra vẻ “Thẹn quá thành giận”, cả giận nói:
- Tình Nhân, lại quậy phá nữa rồi!
Vị ký giả vừa tấn công Lưu Chủ tịch hóa ra lại là Tiêu Du Tình.
Tiêu Du Tình mặc bộ đồ ký giả màu vàng nhạt, mái tóc buông xõa, vóc người bắt đầu nảy nở,, trên cổ treo máy chụp hình, nhìn qua là một mỹ nữ ký giả tiêu chuẩn, không ai có thể đánh đồng nàng với một cô bé đang học bậc thứ hai trung học. Đây cũng là nguyên nhân mà vừa rồi Lưu Vĩ Hồng không nhận ra nàng.
Ai có thể nghĩ đến Tiêu Du Tình bỗng nhiên hóa thân trở thành ký giả, còn công khai đi phỏng vấn trong đại hội đảng.
Tiêu Du Tình mỉm cười, rất có bộ dạng nghề nghiệp:
- Đại biểu Lưu Vĩ Hồng, mời chú ý tìm từ, tôi bây giờ đại diện cho nhật báo Quang Minh chính thức tiến hành phỏng vấn anh!
Lưu Vĩ Hồng đần mặt ra, trợn mắt nhìn nàng một cái.
Tiêu Du Tình ngay sau đó đem tấm thẻ treo trước ngực đưa tới trước mặt hắn, tiếp tục mỉm cười nói:
- Đại biểu Lưu Vĩ Hồng, thấy rõ ràng chưa, đây là chứng minh của tôi, tôi không quậy phá.
Trên tấm thẻ kia rõ ràng có viết viết Tiêu Du Tình là phóng viên thực tập của nhật báo Quang Minh, dường như không giống như là giả.
Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không để ý, lắc đầu, nói:
- Tình Nhân, đừng làm rộn.
Cho dù giấy chứng nhận này có thể là thật Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy không có gì. Tiêu Du Tình nếu muốn làm ký giả thực tập ở nhật báo Quang Minh thì cũng không phải là việc khó gì. Mấy cô chiêu cậu ấm của thủ đô, năng lực cũng không nhỏ. Cho dù là tổng biên tập tòa soạn cũng phải cho bọn họ mặt mũi. Dù sao phỏng vấn ai hay không, ký giả có thể tự mình làm chủ, nhưng in lên cái gì thì lại do lão đại tòa soạn làm chủ, cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.
- Quậy quậy quậy, em quậy chỗ nào? Anh luôn xem thường anh! Em đang cố gắng làm một ký giả tốt thì trong mắt anh không đáng giá một đồng......
Tiêu Du Tình dẩu miệng làu bàu, khuôn mặt ra vẻ oan ức.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi sửng sốt.
Quả thật, Tiêu Du Tình trong mắt hắn chỉ là một cô gái nhỏ thích quậy phá, có một thứ sùng bái ở “giai đoạn sơ cấp” với Lưu Vĩ Hồng hắn, luôn muốn làm chút gì đó để được hắn chú ý. Một năm qua, Lưu Vĩ Hồng cũng rất ít khi liên lạc với Tiêu Du Tình. Lưu Vĩ Hồng dĩ nhiên sẽ không chủ động liên lạc, trước kia vẫn là Tiêu Du Tình chủ động liên lạc với hắn, hoặc là viết thư, hoặc là điện thoại, tương đối chăm chỉ. Nhưng gần một năm qua, Tiêu Du Tình liên lạc với hắn khá thưa thớt, chỉ thỉnh thoảng một hai tháng mới gọi điện thoại, căn bản không viết thư. Ở trong điện thoại, Tiêu Du Tình cũng chủ yếu là nói chuyện với hắn về tình hình học tập, thỉnh thoảng là vài chuyện linh tinh, hầu như không liên quan đến chủ đề tình ái.
Lưu Vĩ Hồng vì vậy âm thầm thở phào, xem ra hắn nghĩ đúng, theo thời gian trôi qua, Tiêu Du Tình dần lớn lên thì tình cảm yêu đương hời hợt sẽ từ từ giảm đi, tìm được tình yêu đích thực. Nếu như nói như vậy thì Lưu Vĩ Hồng không ngần ngại nhận thêm một cô em gái.
Không ngờ Tiêu Du Tình lúc này lại nói như thế, tựa hồ những cố gắng của nàng là để chứng minh cho Lưu Vĩ Hồng chứng minh cái gì.
Bất quá đang đứng ở của Đại lễ đường, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể dây dưa để dẫn đến hiểu lầm không tốt. Phải biết Lưu Chủ tịch bây giờ chính là đại biểu đại hội đảng toàn quốc, thân phận không tầm thường.
- Đi thôi, đừng có trề môi ra đó nữa, anh mời em ăn cơm.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
- Thật sao?
Tiêu Du Tình dù sao vẫn còn tâm tính trẻ con, lập tức cao hứng trở lại.
- Đương nhiên là thật rồi, anh đã bao giờ gạt em chưa, muốn đi chỗ nơi nào ăn cơm?
Lưu Vĩ Hồng cười nói, mang theo một chút cưng chiều. Thật ra thì trong lòng hắn rất thích Tiêu Du Tình. Tiêu Du Tình ngây thơ khả ái, chỉ cần không nâng lên quan hệ “tình cảm”, Lưu Vĩ Hồng rất thích ở một chỗ với nàng.
- Ừ, để em suy nghĩ. Em muốn ăn ngon, ăn hải sản, ăn tôm hùm!
Thật ra thì Tiêu Du Tình thường xuyên ăn ngon, cha nàng là người giàu có, rất cưng chiều hai chị em nên Tiêu Du Tình sớm có thói quen hưởng thụ món ngon.
- Được, thì ăn tôm hùm. Đi, chúng ta đi đến chỗ khách sạn Tùng Đào của Tam Nhân đi, chỗ đó không tệ.
Lưu Vĩ Hồng vừa nói vừa khoát tay đi về phía trước.
Tiêu Du Tình cười tươi tắn, nhét Microphone cùng cameras vào cặp công tác rồi nhảy chân sáo lên bên cạnh. Nàng mặc đồ ký giả, nghiễm nhiên trở thành một người đẹp trí thức, ngay cả động tác nhảy chân sáo cũng rất yêu kiều làm rất nhiều ánh mắt nhìn vào.
Mắt thấy Tiêu Du Tình cực nhanh theo sát, Lưu Vĩ Hồng hơi dấn bước. Quả thật hắn sợ tiểu nha đầu này khoác tay, đây không phải chỗ để đùa. Cũng may Tiêu Du Tình tựa hồ hiểu nặng nhẹ, không có động tác gì khác thường.
Tham gia đại hội đảng toàn quốc, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên không thể nào tự mình lái xe tới đây, thậm chí cũng ở cùng đoàn mà chưa về nhà.
Ở Đại lễ đường thậm chí còn không dễ gọi taxi.
Nhìn lại đã đi khá xa các đại biểu khác, Tiêu Du Tình liền thấp giọng nói:
- Em có xe.
- Tốt, ngồi xe của em đi.
Xe của Tiêu Du Tình không phải là xe của tòa soạn mà là xe nhà, là một chiếc BMW nhỏ màu hồng, từ hình dáng đến màu sắc đều chói mắt như Tiêu Du Tình.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Xe này tốt, rất xứng với em.
- Phải không? Cha em cũng nói vậy. Bất quá anh đừng nói với mẹ nhé, mẹ em không biết đâu.
Tiêu Du Tình được khích lệ liền rất vui mừng.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười. Trong lòng tự nhủ chú Nhâm đúng là chiều hai con gái. Tiêu Du Tình còn đang học trung học đã lén mua cho nàng BMW nhập khẩu, còn dấu giếm Tiêu Huệ Quân.
- Vậy bình thường em để xe ở đâu, cũng không thể lái đến trường học sao?
Lưu Vĩ Hồng ngồi lên xe, hỏi vẻ tò mò.
- Để ở chỗ Khoái Hoạt lâm, em còn không đến nỗi ngu ngốc chạy BMW đi trường học. Đây chẳng phải là chưa đánh đã khai sao, còn liên lụy đến cha em, quá không nói nghĩa khí rồi.
Tiêu Du Tình cười hì hì nói, thuần thục khởi động xe.
Nếu nói khoái hoạt lâm, chính là tên lóng của khách sạn Tùng Đào. Nghe lời của Tiêu Du Tình thì quan hệ của tiểu nha đầu và Trình Tam Nhân không tệ, Trình Tam Nhân nhất định xem Tiêu Du Tình như là bạn gái của nhị ca nên rất chiếu cố.
- Ai, em có bằng lái không? Cũng đừng làm cho cảnh sát giao thông bắt được!
Lưu Vĩ Hồng chợt nhớ tới một vấn đề trọng yếu, liền vội vàng hỏi.
- Yên tâm đi, em đã thi lấy bằng rồi.
Tiêu Du Tình cười hì hì một tiếng, dẫm ga rồi đáng tay lái, chiếc xem trầm ổn vòng ra ngoài, động tác lưu loát, tốc độ xe cũng khống chế rất tốt.
Lưu Vĩ Hồng liền khích lệ nói:
- Không tệ, Tình Nhân, ngày càng chững chạc rồi, có tiến bộ!
Không ngờ Tiêu Du Tình liền thở dài thật sâu, ra vẻ oan ức:
- Không có biện pháp, không trầm ổn là không xong, cũng là bị bắt buộc đấy!
Lưu Vĩ Hồng nhất thời rất kinh ngạc, hỏi:
- Bị bắt buộc, người nào ép em?
Đương nhiên là anh!
Chính là anh làm cho em phải thế!
Còn không phải là bởi vì anh thích con gái thành thục chững chạc nên em không thể không chững chạc, phải tiến bộ!
Bất quá lời này, Tiêu Du Tình cũng không nói ra miệng. Mặc dù nàng rất muốn giận dỗi vài câu nhưng cũng nhịn được. Nếu cứ ấm ức như vậy thì lại phá hỏng hình tượng thục nữ mất.
Ngươi đã thích thục nữ, ta đây liền làm thục nữ!
Tiêu Du Tình khẽ cắn đôi môi hồng, chăm chú lái xe.
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia