Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bố mẹ chồng thường xuyên chửi bới tôi
ù tôi có cố gắng nhẹ nhàng tới đâu thì những lời bố mẹ chồng tôi nói với tôi cũng chỉ là: cái gì, làm sao. Có hôm nào tôi đi làm về muộn mấy phút là y như rằng: chúng mày đầy đọa bọn tao hả? Tao không phải con hầu nhà mày. (Anh)
Từ: Anh
Đã gửi: 18 Tháng Năm 2012 11:59 SA
Tôi đang ngồi và chẳng muốn làm việc gì. Tự nhiên muốn viết ra để trong lòng đỡ buồn chán. Tôi lấy chồng được 3 năm, đã có một bé trai đáng yêu, ngộ nghĩnh và rất yêu mẹ. Tôi phải sống cùng bố mẹ chồng vì không đủ kinh tế để sống riêng. Bố mẹ chồng tôi bình thường cũng là những người dễ sống, ít để bụng, nhưng càng sống nhiều với ông bà tôi càng không thể chịu đựng được. Tôi thấy cuộc sống của mình ngột ngạt và không có ngày nào tôi không cảm thấy stress.
Từ ngày tôi có con, không ngày nào bố mẹ chồng tôi không cáu kỉnh, gắt gỏng với tôi, đơn giản có khi chỉ là ở nhà con tôi tè, ông phải giặt hộ cái quần cái áo. Mặc dù ngày nào tôi cũng dặn ông bà là ông bà ở nhà vất vả rồi, cứ để quần áo của cháu cho con giặt buổi tối. Cháu còn bé tý đã suốt ngày bị mắng mỏ. Bà không bao giờ bế cháu ra ngoài chơi, chỉ suốt ngày cho ăn rồi bắt ngủ, để bà còn được ngủ.
Trộm vía mẹ chồng tôi ngủ rất tốt. Tối 9 giờ bà ngủ một mạch tới sáng, ăn sáng xong, lại ngủ một mạch tới trưa, ăn trưa xong lại ngủ tới 5h chiều. Đó là trước khi tôi có con, còn khi tôi có con, bắt đầu đi làm lại, thì bà tranh thủ cháu ngủ là lăn ra ngủ. Có hôm con tôi quấy, sợ bà không kiên nhẫn nổi với con, tôi xin nghỉ buổi sáng chăm cu tý.
Bà biết tôi nghỉ một cái là leo lên giường ngủ một mạch đến 1h kém. Tôi thì bận con vì cháu bắt mẹ bế, nên không nấu nướng được, bố chồng tôi gọi bà dậy thì bà cáu nhặng lên, chắc là ngủ chưa đủ giấc. Bà dậy, rán lại miếng bánh chưng cho bà ăn, rồi bảo tôi và bố chồng tôi là thích ăn gì thức ăn trong tủ tự nấu. Thế là tôi cố ru con ngủ, nấu tạm bát mì tôm ăn, rồi lại phải đi làm.
Giờ cháu đã lớn, đỡ phải bế ẵm nhiều, chỉ vất vả chuyện chuẩn bị bữa ăn cho cháu thôi. Sáng tôi chuẩn bị hết đồ ăn cả ngày cho con, chia thành 3 bữa, để sẵn trong tủ cho bà chỉ việc bắc lên bếp nấu lại là có thể cho cháu ăn. Nhưng ngày nào tôi về, bà cũng kêu là bà quá vất vả, không có thời gian nghỉ ngơi.
Không có ngày nào bà không than thở là quá mệt, chửi chồng mắng con. Sáng nào mà tôi không kịp làm thức ăn 3 bữa cho cháu là y như rằng bà mặt nặng mày nhẹ với tôi, cáu kỉnh rồi lẩm bẩm với tôi. Bố chồng tôi thì khỏi nói, thường xuyên chửi tôi là con nọ, con kia, loại nọ loại kia. Ông nói với tôi là: Mày chỉ là loại đàn bà, con dâu, đây không phải nhà mày chỉ vì tôi thuê cô trông trẻ về, ông sợ cô bé ăn trộm đồ nhà ông, mặc dù tôi thuê là để đỡ đần cho bà. Trước đó, tôi đã xin phép rồi.
Quá chán nản, tôi nhờ mẹ đẻ tôi lên chăm hộ tôi một thời gian. Nói thật cháu 2 tuổi mà nửa thời gian đó mẹ tôi lên chăm cháu hộ tôi. Cứ mẹ tôi lên, là mẹ chồng tôi rảnh rang, đi tham gia hết cái nọ cái kia. Tuyệt nhiên không bao giờ cùng mẹ đẻ tôi chăm cháu. Bà nội phó mặc mọi thứ cho bà ngoại, thậm chí bà ngoại vẫn một tay cắp cháu một tay nấu ăn vì mẹ chồng tôi bận đi chơi.
Bà ít có tình cảm, tôi mà ở nhà thì một ngón tay bà cũng không đụng vào cháu. Tôi vừa ăn, vừa trông con, vừa rửa bát, vừa trông con dù nhà có cả ông và bà nhưng không ai giúp tôi chơi với cháu dù chỉ một phút. Có hôm tôi vừa dọn dẹp, rửa bát đũa, vừa chơi với con, nên bị xao nhãng, cháu leo cầu thang và bị ngã, khóc ré lên, vậy mà bà ngồi ngay đấy không thèm quay đầu lại hỏi han, hay chạy ra xem cháu ngã thế nào. Bà không bao giờ gọi bé là cháu, suốt ngày xưng tao mày, thường xuyên quát cháu là: mày tránh ra đằng kia, vướng chân, không làm được gì. Thật buồn khi nghe ông bà nói chuyện với cháu.
Việc trầm trọng hơn khi chồng tôi buộc phải chuyển việc kinh doanh về nhà. Cả ông và bà ngày ngày chửi mắng vợ chồng tôi. Biết vợ chồng tôi vất vả, chưa bao giờ ông bà bảo có cần vốn kinh doanh không để ông bà giúp. Nhưng khi người yêu em chồng tôi hỏi thì lại chạy vạy đi vay, bán đất để định mua nhà, và cho chúng nó tiền kinh doanh.
Ông đòi vợ chồng tôi phải nhường cái phòng 2 vợ chồng và cháu ở để ông được nghỉ ngơi vì tầng một anh ấy kinh doanh bị ồn. Ông văng tục khi nhà có khách, đuổi thợ, chửi tôi mặt trơ vì không cút ra khỏi nhà ông. Nếu tôi bảo vệ chồng, bảo ông là thư thả vợ chồng con tìm nhà thuê thì lập tức bị chửi là mất dạy, to mồm, chỉ được cái nói lắm.
Tối về vừa bước vào cửa lại phải nghe những lời đay nghiến của bố mẹ tôi. Dù tôi có cố gắng nhẹ nhàng tới đâu thì những lời bố mẹ chồng tôi nói với tôi cũng chỉ là: cái gì, làm sao. Có hôm nào tôi đi làm về muộn mấy phút là y như rằng: chúng mày đầy đọa bọn tao hả? Tao không phải con hầu nhà mày.
Ông coi thường tôi lắm vì tôi không làm nhà nước, cuối năm không được thưởng vàng, mặc dù tiền thưởng cuối năm của tôi đổi ra cao gấp mấy lần cái mẩu vàng của con gái ông. Ông bà chửi mắng con cháu nhưng ra ngoài lại thơn thớt nói cười, đến mức hồi đầu khi tôi tâm sự với bố mẹ đẻ tôi, bố mẹ đẻ tôi còn mắng tôi vì trẻ con, hay chấp.
Nhưng sau thời gian lên chăm cháu, giờ mẹ tôi còn không muốn nói chuyện với ông bà nội. Bố chồng tôi sống là phải lá trái. Ông nói chuyện với hàng xóm như sau: anh thực sự khâm phục em, anh xin quỳ dưới chân em vì em quá thấu đáo. Nghe thật kinh khủng!
Những gì tôi kể mới chỉ là một phần cực nhỏ trong những gì tôi đang phải chịu đựng hàng ngày. Sao tôi chán thế này? Tôi chỉ ước đủ tiền thuê một ngôi nhà nhỏ, được sống cuộc sống của chính mình.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)