Số lần đọc/download: 1052 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:46:24 +0700
Chương 669: Hai Người Chỉ Bảo Lãnh Một Người (9)
"T
úi xách của em." Cố Lan San chỉ chỉ túi xách của mình ở trên cái bàn bên cạnh.
Thịnh Thế vội vàng bước tới lấy.
Cố Lan San thừa cơ, quay sang Tô Kiều Kiều không quên cảnh cáo nói: "Nhớ, về sau có thể cách xa Thịnh Thế bao nhiêu thì cách
xa bấy nhiêu cho tôi!"
"Hả?" Thịnh Thế lấy túi, loáng thoáng nghe được giọng nói của Cố Lan San, liền đáp lại một tiếng, xoay người, nhìn Cố Lan San hỏi: "Sở Sở, em nói cái gì?"
Cố Lan San mím môi cười cười, bộ dạng muốn có bao
nhiêu nhu thuận thì có bấy nhiêu nhu thuận, không có chút ngoan tâm
quyết đoán nào như vừa mới đối mặt với Tô Kiều Kiều, cô lắc đầu, nói:
"Không có gì!"
"À." Thịnh Thế nhíu nhíu mày, vừa rồi anh rõ ràng nghe thấy giọng nói của Sở Sở mà, chẳng lẽ anh bị ảo giác?
Cố Lan San rất không muốn để cho Thịnh Thế biết
chuyện mình cảnh cáo uy hiếp Tô Kiều Kiều, cho nên lập tức nói sang
chuyện khác: "Chúng ta đi thôi."
Ngay lập tức Thịnh Thế không có suy nghĩ nhiều, cùng Cố Lan San đi ra ngoài.
Cục trưởng cục công an một đường đưa Thịnh Thế và Cố
Lan San đến trong xe dưới lầu, lại nhìn bọn họ lái xe ra khỏi cục công
an, đứng ở ven đường nhìn xe đã chạy khuất, mới xoay người rời đi.
...
...
Ở trong xe, Thịnh Thế và Cố Lan San rất là an tĩnh.
Cố Lan San cắn răng nghĩ, từ giờ trở đi Tô Kiều Kiều sẽ hoàn toàn thành thật thôi.
Thịnh Thế cũng cảm thấy nhiệt độ trên người mình nghiêm trọng hơn, hình như đầu đã bắt đầu nhức lên.
Trước khi đi bệnh viện anh đều cố nén khó chịu, lúc
ôm Cố Lan San, đã có chút không khống chế được sức lực, chỉ gượng chống
đỡ duy trì mình ổn định, vừa rồi anh mời cục trưởng cục công an đi ra
ngoài, nói ông ta tận lực có thể ép chuyện này xuống, đừng lộ ra ngoài,
nhất là đừng để cho người nhà họ Thịnh biết, anh chỉ nói hai câu, đã cảm thấy cả người mình lảo đảo sắp ngã xuống.
Bây giờ lái xe, anh đều là cố hết sức duy trì tỉnh táo.
Cố Lan San ngồi ở một bên, nghĩ đi nghĩ lại về Tô
Kiều Kiều, cảm thấy trong bụng có chút đói rồi, cô nhìn trời ngoài cửa
sổ, đã tối sầm, cô lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thịnh Thế, không nhịn được liền nhớ đến khuya ngày hôm trước mình và anh ấy ở trong xe này,
dừng ở trên đường cái làm mấy chuyện đó, mặt của cô lập tức đỏ lên, da
thịt giống như bị thiêu đốt, nóng hầm hập, hai mắt của cô vội vàng
chuyển ra khỏi người của Thịnh Thế, nhìn ngoài cửa sổ, muốn cho trong
đầu mình quên đi những suy nghĩ kia, nhưng không biết chuyện gì xảy ra,
cô lại cảm thấy mình càng thêm nghĩ đến, thậm chí cô còn nhớ đến cảm
giác tay của anh ở trên người mình dao động, còn có những hình ảnh giới
hạn anh và cô cởi quần áo xuống triền miên......
Cố Lan San không nhịn được dùng sức lắc đầu một cái, muốn ném hết những suy nghĩ trong đầu đó ra ngoài.
Mặc dù tinh thần của Thịnh Thế không được tốt, nhưng
vẫn chú ý tới động tác lắc đầu giống như là trống lắc của người phụ nữ
bên cạnh, anh nhìn không hiểu ra sao, không nhịn được lên tiếng hỏi:
"Làm sao vậy?"
Bỗng nhiên Cố Lan San nghe Thịnh Thế nói chuyện, lập
tức dừng động tác của mình lại, cô mới vừa có những suy nghĩ không bình
thường đầy trong đầu, mặc dù biết Thịnh Thế không biết, nhưng vẫn giống
như đứa trẻ làm bậy bị bắt ngay tại chỗ, bỗng thấy băn khoăn lo lắng
lên.
Cô len lén nâng mắt nhìn Thịnh Thế một chút, tiếp xúc với ánh mắt của anh, cô có cảm giác giống như là cô bị anh nhìn thấu, lập tức chớp mắt, ấp
úng nói: "Không có gì!"