Số lần đọc/download: 4703 / 84
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 599: Miễn Bàn (2)
N
gay khi Tên béo đang mê man, Trương Khắc Kỷ cười cười đi tới vỗ vỗ vai Tên béo mà nói:
- Tiểu Triệu, anh đi theo tôi một chút.
Vừa nói còn không quen gật đầu cười nói với Dương Phàm:
- Ngài chờ một chút, tôi đi làm công tác với người này.
Dương Phàm thấy thế cười nói:
- Vậy anh nhanh lên một chút.
Lúc này Dương Phàm đang có chút không hài lòng. Không vì gì khác, chỉ là vì tên Trương Khắc Kỷ này quá giảo hoạt, không dám đảm đương gì cả. Dương Phàm vốn muốn tìm một người nắm lấy bên công an, tìm vài người đáng tin cậy. Trương Khắc Kỷ vừa xuất hiện, Dương Phàm còn có suy nghĩ này.
Trương Khắc Kỷ đang một mực lén quan sát vẻ mặt Dương Phàm, lúc này cũng nhìn ra mánh khóe. Trên mặt Dương Phàm lúc này mặc dù đang cười, nhưng trong mắt hiện ra một tia khó chịu. Điều này làm cho Trương Khắc Kỷ lập tức biết mình sai rồi. Vì thế Trương Khắc Kỷ liền có phản ứng, nghiêm mặt, trầm giọng nói với Triệu Hữu Phúc:
- Tiểu Triệu, cậu còn như vậy nữa tôi nói cậu ảnh hưởng người thi hành công vụ. Mau đi làm việc của cậu đi.
- Hả? Không ngờ lại nói như vậy.
Triệu Hữu Phúc thầm nghĩ chuyện này khá rõ ràng, Trương Khắc Kỷ đang bị áp lực. Áp lực gì? Nhất định là áp lực trên cả chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh, hơn cả trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân tỉnh, điều này mới có thể làm cho Trương Khắc Kỷ thể hiện thái độ này.
Triệu Hữu Phúc lập tức lui bước. Triệu Hữu Phúc nhìn Trương Khắc Kỷ một chút, lại nhìn Dương Phàm. Trương Khắc Kỷ biết ý của Triệu Hữu Phúc, mọi người đều là người quen, hố này không thể cứ nhìn Triệu Hữu Phúc nhảy xuống. Vì thế Trương Khắc Kỷ khẽ gật đầu, Triệu Hữu Phúc đi vào bên trong nhìn thoáng qua. Triệu Hữu Phúc thấy ánh mắt cầu cứu của Bao Lực, Triệu Hữu Phúc lặng lẽ cúi đầu, trên mặt nở nụ cười mà nói:
- Nếu như vậy, nếu đã là công vụ thì mọi người đến cục Công an thành phố nói rõ ràng, có thể không ảnh hưởng đến hòa khí thì không ảnh hưởng.
Nói hết câu, Triệu Hữu Phúc liền xoay người rời đi, trong lòng có lửa mà không có chỗ phát tiết. Triệu Hữu Phúc nói với nhân viên phục vụ ở bên cạnh:
- Cút hết, có cái gì mà nhìn, có gì hay mà nhìn?
Đi ra ngoài, Triệu Hữu Phúc lập tức rút điện thoại di động ra, gọi một số rồi vội vàng nói:
- Chú, chỗ cháu xảy ra chút chuyện. Bao Lực – con trai chủ tịch Bao Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh coi trọng một nữ phóng viên của báo Tỉnh...
Triệu Hữu Phúc nói tình hình hiện trường ra. Triệu Húc – trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân tỉnh đầu bên kia có chút buồn bực. Một người đàn ông đeo kính râm khoảng 30 tuổi không cho chủ tịch Bao Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh và mình mặt mũi, rốt cuộc là ai cơ chứ? Tỉnh Giang Nam cũng không có nhân vật này mà. Phó cục trưởng thường trực cục Công an tỉnh thành còn hoàn toàn nghe lệnh người này. Nhân vật như vậy ở toàn tỉnh Giang Nam cũng chỉ có phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm là đủ tư cách mà.
- Anh gọi điện thoại thông báo chủ tịch Bao một chút, tôi đến cục Công an xem sao. Chuyện khác anh không cần quan tâm, đừng có mà uống nước đái ngựa rồi quan tâm đâu đâu.
Nói đi xem một chút, nhưng trưởng ban thư ký Triệu vừa bỏ điện thoại xuống liền hơi do dự, quyết định cẩn thận một chút. Vì thế Triệu Húc liền gọi điện cho Trương Khắc Kỷ.
Trương Khắc Kỷ mang theo cảnh sát vừa mới dẫn người về đến cục Công an thành phố, trên đường về cũng đã báo cáo vụ việc với cục trưởng. Cục trưởng Tống Lôi nghe thấy thần tiên đánh nhau liền cau mày nhỏ giọng nói:
- Khắc Kỷ, tôi hơi mệt một chút, cậu chịu khó xử lý việc này.
Tống Lôi đang tính toán thế nào, Trương Khắc Kỷ tự nhiên liếc mắt một cái là rõ ràng. Nhưng người ta đã ngồi trong cục mà, hơn nữa vụ án này là do Trương Khắc Kỷ tự mình quản đó chứ.
Trương Khắc Kỷ nghe thấy Tống Lôi nói như vậy, không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng. Chẳng qua lập tức nghĩ lại Trương Khắc Kỷ lại thấy việc này mình phải cố gắng không đắc tội bên nào, quan trọng là nếu có thể dựa vào Phó bí thư Dương thì tốt quá. Với kinh nghiệm làm quan nhiều năm của Trương Khắc Kỷ, chém tận giết tuyệt là rất khó xảy ra. Bởi vì chủ tịch Bao bây giờ đã xuống tuyến hai. Tống Lôi nói xong liền dập máy, nếu gọi tới nữa thì là tắt máy. Chiêu này Trương Khắc Kỷ rất quen thuộc. Tống Lôi chỉ cần có chuyện phiền phức một chút liền lấy cớ trong người không khỏe.
Quả nhiên xe vừa đến cục Công an thành phố thì thấy xe Việt dã của cục trưởng rời khỏi hiện trường. Trong lòng Trương Khắc Kỷ vô cùng tức giận, nhìn xe Hồng kỳ đi theo phía sau, Trương Khắc Kỷ vội vàng xuống xe chờ xe Hồng Kỳ dừng lại, rồi lập tức đi lên mở cửa xe.
- Phó bí thư Dương, mời ngài.
Trương Khắc Kỷ gọi rất chân thành, nguyên nhân không bởi vì gì khác. Năm đó Trương Khắc Kỷ có thể được đề bạt sử dụng là nhờ Dương Phàm và Chúc Vũ Hàm ban tặng. Nếu là người khác, mặc dù hôm nay Dương Phàm không có lý, Trương Khắc Kỷ cũng dám bẻ cong. Chẳng qua chủ tịch Bao cũng không phải bùn để nặn. “Làm công việc ở cơ sở thật khó khăn” Trương Khắc Kỷ thầm thở dài một tiếng trong lòng.
Dương Phàm xuống xe liền tháo kính râm xuống. Lần này cảnh sát hơi chú ý một chút chuyện trong tỉnh liền hiểu rõ hôm nay sao lại có việc đó. Khó trách phó cục trưởng Trương nói năng chính nghĩa như vậy, khó trách không cho ai mặt mũi, người ta có bản lĩnh này mà. Mấy cảnh sát đi theo Trương Khắc Kỷ đều thầm suy nghĩ, đang thầm phán đoán kết cuộc của chuyện hôm nay. Tóm lại hôm nay có kịch vui để xem. Bao Lực miệng rên rỉ, đau đến độ đầu đầy mồ hôi được đưa từ trên xe xuống.
Dương Phàm nhìn Lâm Chí Quốc rồi nói:
- Đi sửa cằm cho nó. Bảo nó nếu miệng không sạch sẽ nữa thì làm tiếp.
Lâm Chí Quốc nghe lệnh đi lên. Bao Lực nhìn tới với ánh mắt oán độc, gặp ngay phải ánh mắt đầy sát khí lạnh như băng của Lâm Chí Quốc, vội vàng thu lại. Bao Lực không khỏi sợ hãi, không dám kêu một tiếng, trong mắt lộ ra một tia khiếp sợ. Lâm Chí Quốc đi lên lạnh như băng mà nói:
- Thủ trưởng nhân từ bảo tao sửa cằm cho mày. Chẳng qua cảnh cáo mày, nếu còn nói bậy, tao đánh gãy răng mày.
Cả đời này Bao Lực chưa thấy nhân vật nào tàn nhẫn như vậy. Lúc này Bao Lực chỉ theo bản năng gật đầu, trán đầy mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng.
Trương Khắc Kỷ khi đang lên lầu với Dương Phàm thì điện thoại di động vang lên. Trương Khắc Kỷ rút ra thì thấy là số của ủy ban nhân dân tỉnh gọi tới. Trương Khắc Kỷ vội vàng cười nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, ngài đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút, tôi nghe điện.
- Trương Khắc Kỷ, tôi là Triệu Húc ủy ban nhân dân tỉnh, Phó bí thư Dương ở chỗ anh?
Trưởng ban thư ký Triệu Húc nói thẳng vào vấn đề. Trương Khắc Kỷ nghe xong quay đầu lại nhìn một chút thấy Dương Phàm đã đi xa. Nhưng Trương Khắc Kỷ vẫn cố nhỏ giọng nói:
- Ngài chờ một chút, lát nữa tôi gọi điện cho ngài.
- Ồ? Đã biết.
Triệu Húc lập tức dập máy, trong lòng bắt đầu suy nghĩ. Trương Khắc Kỷ nói như vậy chắc là có điểm không tiện, xem ra ở ngay bên cạnh Dương Phàm. Phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi này gần đây đi lại khá gần phía đối diện, điều này làm cho chủ tịch tỉnh Đỗ Trường Phong mấy lần muốn tranh thủ rất không hài lòng. Triệu Húc là thân tín số một của Đỗ Trường Phong, chuyện này tất nhiên là biết đến:
- Dương Phàm đang làm gì cơ chứ? Đây không phải đắc tội với Bao Minh Nghị sao? Lão Bao mặc dù nói là Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh, nhưng sức ảnh hưởng không hề nhỏ mà. Có phải nên báo cáo với lãnh đạo một chút không, xem có thể lợi dụng một chút hay không?
Triệu Húc suy nghĩ một chút, cảm thấy tốt nhất chờ chút. Chờ Trương Khắc Kỷ gọi điện nói rõ tình hình một chút, nếu không tùy tiện gọi điện báo cáo sẽ làm cho lãnh đạo có ấn tượng mình không bình tĩnh.
Không đầy 5 phút sau, điện thoại vang lên. Triệu Húc lập tức chuẩn bị đưa tay ra nhận, khi tay đặt lên máy điện thoại liền chờ vang đủ 6 lần, lúc này mới cầm lấy ra vẻ tùy ý:
- Xin chào, tôi là Triệu Húc.
- Trưởng ban thư ký Triệu, tôi là Trương Khắc Kỷ - cục Công an tỉnh thành, vừa nãy ngài gọi điện cho tôi.
GIọng nói của Trương Khắc Kỷ rất cung kính, điều này làm cho Triệu Húc khá thoải mái. Triệu Húc cảm thấy tên Trương Khắc Kỷ này đúng là biết đối nhân xử thế, còn chưa xuất hiện việc gnhieeng về một phía.
- Ừ, tôi nghe Triệu Hữu Phúc gọi điện thoại nhắc tới chuyện này một chút, tình hình cụ thể như thế nào?
Triệu Húc bình tĩnh hỏi. Trương Khắc Kỷ nói cụ thể tình hình ra. Triệu Húc hiểu rõ chuyện hôm nay đúng là không dễ nói chuyện.
Bao Minh Nghị lúc trước mới 55 tuổi đã đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, đây là lui về tuyến hai trước một khóa. Qua đó Bao Minh Nghị từ trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy trở thành chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh. Nói trắng ra lúc đầu Bao Minh Nghị là nhường lại vị trí cho Triệu Phong. Cho nên bên trong liên quan đến rất nhiều, tóm lại Bao Minh Nghị cũng có chỗ dựa ở Bắc Kinh. Nếu không từ trưởng ban Tổ chức cán bộ nhảy đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm chủ tịch, không dễ như vậy đâu.
- Đồng chí Khắc Kỷ, phải nghiêm khắc chấp hành pháp luật, nhưng phải thận trọng đối phó, cứ như vậy đi.
Triệu Húc nói bề ngoài như không tỏ thái độ gì, nhưng Trương Khắc Kỷ lại nghe ra rõ ràng. Tên Triệu Húc này là đang nhắc nhở mình, có tin tức gì phải báo cáo. Mấy chữ “Thận trọng đối phó”, Trương Khắc Kỷ nếu không hiểu được thì hắn đừng làm phó cục trưởng thường trực nữa. Chút hiểu biết không có cũng không xứng với vị trí này.
- Mẹ nó chớ.
Trương Khắc Kỷ nghe tiếng tút tút bên trong điện thoại di động, liền mắng một câu. Thầm nghĩ mấy nhân vật lớn đánh nhau cần gì kéo tao vào chứ. Trương Khắc Kỷ lúc đầu được đề bạt là chuyện từ khi Chúc Đông Phong làm. Nhiều năm như vậy vị trí dưới mông đừng nói là đi lên, giữ được cũng không dễ dàng gì mà.
Lâm Chí Quốc và ba người Hiểu Nguyệt là đối tượng được thẩm vấn. Dương Phàm ngồi trong phòng làm việc của Trương Khắc Kỷ mà chờ. Một nữ cảnh sát xinh đẹp tiến vào ân cần thăm hỏi và rót trà, sau đó ra vẻ lau bàn, chết sống không chịu rời đi, chiếc mông to không ngừng lắc qua lắc lại trước mặt Dương Phàm.
Trương Khắc Kỷ đi vào không khỏi nhướng mày, nghiêm túc nói với nữ cảnh sát kia:
- Tiểu Mao, cô ra ngoài.
Nữ cảnh sát vừa nãy lắc lư một lát mà lãnh đạo không nhìn lấy một lần, bây giờ liền quay lưng lại với Dương Phàm, nhìn Trương Khắc Kỷ đầy quyến rũ mà nói:
- Vâng, có chuyện ngài gọi tôi.
- Phó bí thư Dương, ngài có chỉ thị gì không?
Trương Khắc Kỷ chờ nữ cảnh sát đi ra, lập tức đổi mặt thành tươi cười.
Dương Phàm vừa nãy đang tính toán một chuyện, Tư Mã – phó giám đốc thường trực sở Công an đã bị bắt, có nên chuyển Trầm Ninh về hay không. Sở Công an nếu không có người tin cậy thì không thể được.
- Ngồi xuống rồi nói chuyện.
Dương Phàm đưa tay chỉ vị trí đối diện. Trương Khắc Kỷ cẩn thận ngồi xuống, ánh mắt vẫn dừng lại trên người lãnh đạo, ra vẻ rất chăm chú chờ chỉ thị.
- Anh để các đồng chí bên dưới làm nhanh một chút, theo trình tự bình thường đi. Tôi chưa ăn cơm, anh không định mời tôi nổi một bữa sao?
Dương Phàm cười ha hả mà nói. Hôm nay biểu hiện của Trương Khắc Kỷ mặc dù không kiên quyết, nhưng người này rất giỏi quan sát. Bên phía cục Công an thành phố này, Dương Phàm cảm thấy lúc trước có qua lại với Trương Khắc Kỷ, mà người này cũng là người hiểu biết, thức thời thì không bằng suy nghĩ cho hắn tiến bộ một chút.
Thái độ này của Dương Phàm, Trương Khắc Kỷ còn tưởng mình nghe lầm chứ. Ồ, lãnh đạo chủ động bảo mày mời cơm, còn chờ cái gì nữa. Trương Khắc Kỷ thò lưỡi xuống dưới răng mà cắn, đâu, không phải mình đang nằm mơ. Trương Khắc Kỷ cố gắng kìm nén kích động, bình tĩnh đứng lên nói:
- Theo lời ngài nói, địa điểm ngài chọn, có thể mời ngài dùng cơm là vinh dự của tôi.