Số lần đọc/download: 1976 / 55
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:31 +0700
Chương 633: Cơ Hội Trong Lòng (2)
N
hìn thoáng qua Trịnh Minh đang cố ra vẻ bình tĩnh, lão Quan hiểu ý cười nói:
- Hai hôm nay tôi bận trên tỉnh, lo tiểu bối làm việc không tốt nên phải nhờ Trịnh Minh nói giúp.
Vương Quốc Hoa cười ha hả đứng lên chủ động đưa tay ra.
- Tôi mới tới, chủ tịch Quan nhất định phải giúp đỡ mới được.
Bữa này ăn gì không quan trọng, quan trọng là ăn với ai. Văn hóa trên quan trường chính là ăn uống, lời này có điểm không công bằng nhưng cũng đã nói ra một hiện tượng phổ biến.
Sau khi khai tiệc, chủ tịch Quan lấy cớ vào toilet, Dư Mậu Hoa cũng đi theo.
Hai người ra ngoài một lát, quay lại càng thêm nhiệt tình hơn. Sau khi ăn xong Dư Mậu Hoa còn an bài vài hoạt động, Vương Quốc Hoa khéo léo từ chối nói mình còn có cuộc hẹn phải rời đi.
Hai bố con nhiệt tình tiễn Vương Quốc Hoa, thú vị chính là Quan Hiểu Linh từ lúc đi ra đến giờ vẫn không xuất hiện.
- Trịnh Minh trong lòng đang có lo lắng.
Chủ tịch Quan chắp tay sau lưng đi lên lầu đột nhiên nói một câu như vậy, Dư Mậu Hoa ngẩn ra nói:
- Sao bố lại nói như vậy?
chủ tịch Quan cười nói:
- Không có gì cả, cứ xem đã rồi nói. Chẳng qua nhân tình này đã nợ, con làm cho tốt vào. Bố chỉ có mình con là con vợ.
Y đi vài bước rồi dừng lại.
- Lát nữa bảo Tiểu Linh bán lại nhà hàng này.
Vương Quốc Hoa không uống nhiều nên vẫn tỉnh táo như thường. Từ Diệu Quốc cùng về với hắn, y ngồi ghế trên rồi nói:
- Bí thư, Trịnh Minh hình như có chút vấn đề.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Quan sát mà thôi, không có gì để lo lắng.
Vương Quốc Hoa thấy rõ như vậy, Từ Diệu Quốc cũng không cần phải nói thêm, nói nữa lại tạo thành hiểu lầm không cần thiết. Lúc xe đến khách sạn, Vương Quốc Hoa xuống xe nói với Từ Diệu Quốc.
- Bên phía Cao Khiết thì tiếp xúc một chút, nếu cô ta đã đưa ra ý tưởng thì tôi nghĩ chắc là có suy nghĩ gì đó.
Từ Diệu Quốc gật đầu thầm nghĩ Vương Quốc Hoa đây là định thò tay vào công việc bên ủy ban. Nhưng sao Vương Quốc Hoa lại không nhận lời mời của Hàn Hạo mà lại chủ động tìm Cao Khiết? Vừa suy nghĩ, Từ Diệu Quốc một bên đưa Vương Quốc Hoa vào khách sạn. Lúc tới thang máy, Vương Quốc Hoa dừng lại nói:
- Đến đây thôi.
Lưu Linh và Hoàng Nhàn đang ở trong phòng xem Tv, hai người phụ nữ mỗi người ngồi trên một ghế sopha dài, cùng tự duy trì khoảng cách với nhau.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Hoàng Nhàn nháy nháy mắt nói:
- Ai đi?
Lưu Linh miễn cưỡng đứng lên nói:
- Đây là phòng tôi, cô nói ai đi?
Hoàng Nhàn nói:
- Thôi để tôi, cô chắc mệt rồi.
Lưu Linh nói:
- Tôi sao thấy mùi dấm chua, trưa cô sao lại bỏ chạy? Tôi còn không ngại mà.
Lưu Linh đứng lên với tư thế người thắng nhìn Hoàng Nhàn rồi ra mở cửa. Vương Quốc Hoa vừa vào đã nói:
- Đều ở đây à, vừa lúc có chuyện cần nói với hai người.
Hai người phụ nữ đều là người muốn làm ra sản nghiệp, nghe vậy cùng ngồi ngay ngắn.
- Anh nói đi.
- Hồ Hóa tử ở Thiết Châu thì chắc hai người đều thấy, anh dự định triển khai công việc bắt đầu từ cải tạo hồ Hóa tử này.
Vương Quốc Hoa nói làm Hoàng Nhàn có chút giật mình:
- Không phải chứ? Hồ lớn như vậy bao tiền bỏ vào cũng không đủ mà. Hơn nữa từ góc độ kinh doanh mà nói thì nhất định sẽ lỗ.
Vương Quốc Hoa không thể nào nói với cô là sau vài năm nữa vùng này sẽ là đất vàng, nhà đầu tư bất động sản sẽ không kiêng nể dựng trụ sở ở cạnh hồ Hóa tử, nâng giá nhà đất đến mức làm người ta sợ hãi chứ?
Lưu Linh thật ra lại rất bình tĩnh nói:
- Anh định đầu tư bao nhiêu? Cụ thể là làm như thế nào?
Cô đây là tuyệt đối tin tưởng vào tầm nhìn của Vương Quốc Hoa, điểm này Hoàng Nhàn không thể so được với Lưu Linh. Hoàng Nhàn cũng ý thức được mình nói hơi quá nên vội vàng bổ sung thêm.
- Anh có phải là cần suy nghĩ lại không? Cái này làm không tốt chính là chỉ đầu tư mà không có lợi ích,
Lưu Linh cười cười nhìn Vương Quốc Hoa.
- Anh thấy sao?
- Đầu tư phải phục vụ con đường làm quan, hơn nữa anh sẽ không làm hai người bị thiệt mà.
Vương Quốc Hoa nói như vậy khiến Hoàng Nhàn không khỏi bực mình, cô bĩu môi nói:
- Người ta đã là của anh, chuyện thua thiệt cũng đều làm cả rồi.
Lưu Linh cười nói:
- Nói như vậy thì em hiểu rồi. Trước khi đến em đã xem vị trí của Thiết Châu trên bản đồ. Đây là yết hầu đi về phía nam của tỉnh Đông Hải, nơi này có cả đường sắt, đường bộ đi qua, cách 300km là bến tàu Tân Châu, có thể nói là nơi rất có tiềm lực phát triển, chủ yếu là làm như thế nào.
Hoàng Nhàn nghe ra ý của Lưu Linh nên tiếp lời.
- Quốc Hoa, anh không phải định làm lâu ở đây đó chứ?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Ít nhất phải làm hết khóa.
Lưu Linh nói:
- Về mặt kinh doanh thì cải tạo hồ Hóa tử có thể tính tới việc đầu tư sẽ mang lại gì không anh?
Lưu Linh về lại điểm xuất phát, Hoàng Nhàn mở to mắt thầm nghĩ làm cái này mà đòi lợi ích sao?
- Từ góc độ tạo nghiệp mà nói thì giá thành nội địa thấp hơn nhiều so với tỉnh Nam Thiên.
Vương Quốc Hoa nói một câu rất kiên quyết, Hoàng Nhàn còn chưa rõ thì Lưu Linh đã gật đầu nói.
- Cái này không phải vấn đề, công ty nhà em bây giờ em nói một câu tính một câu, có thể cân nhắc xây dựng nhà máy ở Thiết Châu. Chẳng qua có công ty không thích hợp phát triển ở Thiết Châu, bởi vì hoàn cảnh không thích hợp.
Hoàng Nhàn cười tiếp lời.
- Em có thể đến đây mở nhà hàng, ừ, tiếp đón khách công vụ.
Vương Quốc Hoa nói:
- Vậy em mau cút, anh đang muốn bắt cái này đó.
Hoàng Nhàn nháy nháy mắt với hắn.
- Người ta đùa mà cũng nói. Chẳng qua nói thật ở đây không có việc gì thích hợp để em làm. Ngoài mở nhà hàng ra thì em không giỏi ngành khác.
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Có thể kinh doanh bất động sản, ngoài ra anh còn định xây dựng một công viên chủ đề ở hồ Hóa tử. Quyền kinh doanh công viên và đất đai xung quanh cũng có thể chuyển nhượng với giá thấp cho nhà đầu tư.
- Đương nhiên cụ thể làm như thế nào còn cần nhờ nhân viên chuyên môn đến điều tra, đưa ra quy hoạch đô thị tổng thể. Trung tâm chỉ có một đó là xây dựng xung quanh hồ Hóa tử làm một khu dân cư cao cấp, người trong tỉnh có tiền cũng sẽ muốn tới đây.
-Quyết định rồi ư?
Lưu Linh xác định lại, Vương Quốc Hoa lại lắc đầu nói:
- Chuyện hồ Hóa tử còn phải đợi xem đã. Phó thị trưởng Cao Khiết phụ trách thị chính, anh cần trao đổi với đối phương đã.
- Phì, anh nói thẳng ra là muốn kéo đối phương. Chẳng qua đầu tư lớn như vậy anh thấy có hợp lý không?
Hoàng Nhàn vẫn xuất phát từ góc độ lợi ích. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng nói:
- Trong mắt em chỉ có tiền, đây là việc tốt. Chẳng qua em nói cũng có lý, đầu tư không mang lại lợi ích không nên làm. Anh chỉ có thể nói như vậy với em, anh nếu như làm việc gì đó bình bình thì không có hy vọng tiến bộ.
- nghiêm trọng như vậy sao?
Hai người phụ nữ cùng đồng thanh.
Có nghiêm trọng như vậy hay không thì Vương Quốc Hoa cũng không thể nói rõ, nhưng hắn có thể khẳng định là có cặp mắt từ trên Bắc Kinh đang nhìn mình.
Có thể tới Thiết Châu là cơ hội cũng là gánh nặng đối với Vương Quốc Hoa. Thậm chí Vương Quốc Hoa cũng không ý thức được tâm trạng của mình mất cân bằng đến như thế nào.
Cao Khiết dù như thế nào cũng không ngờ được Vương Quốc Hoa sẽ chủ động mời mình tới. người truyền lời là Từ Diệu Quốc lại không nói nguyên nhân cụ thể gì. Cao Khiết tự nhủ mình phải cẩn thận đối phó.
Bí thư mời, Cao Khiết không dám chậm trễ, sáng sớm đến văn phòng thấy không có chuyện quan trọng liền đi tới thị ủy.
- Trưởng ban thư ký, bí thư tìm tôi có việc gì vậy?
Cao Khiết đầu tiên tìm Từ Diệu Quốc, gặp mặt liền hỏi một câu. Từ Diệu Quốc cười cười đầy thần bí.
- Gặp là biết mà.
Cao Khiết càng khó hiểu hơn. Trước đó Hàn Hạo chủ động liên lạc Vương Quốc Hoa còn muốn rụt rè một chút, hôm nay tìm mình chẳng lẽ là vì công việc?
Vương Quốc Hoa hôm nay dậy thật sớm, tối hôm qua hoạt động mặc dù khá kịch liệt nhưng trong lòng có chuyện nên Vương Quốc Hoa biết khống chế bản thân mình. Thang Tân Hoa đã đặt bản báo cáo lên bàn làm việc của hắn, đây là bản báo cáo mà Vương Quốc Hoa bảo Từ Diệu Quốc tìm cho mình.
Vương Quốc Hoa cầm báo cáo xem được lát thì Từ Diệu Quốc dẫn Cao Khiết tới. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Thị trưởng Cao đến, mời ngồi chờ một chút, tôi đọc xong ngay.