Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Anh trai bênh vực khi mẹ ngoại tình
M
ẹ bắt đầu biết sử dụng điện thoại, rồi biết nhắn tin, hẹn hò. Tuy sai nhưng mẹ tôi cũng không chịu thua, bố nói một thì mẹ cũng nói hai. Anh trai lúc nào cũng cho là mẹ đúng, anh cũng biết rõ chuyện của mẹ nhưng không ngăn cản mà còn “giúp” mẹ.
Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, bắt đầu câu chuyện như thế nào, chưa viết mà nước mắt của tôi đã rơi rồi. Trong lòng tôi bây giờ xen lẫn rất nhiều những cảm giác khác nhau: căm hận thì bất hiếu, không dám căm hận thì ấm ức; nói ra với mẹ thì bị mắng, không nói ra thì có lỗi với bố. Tôi đau lòng lắm mà không biết phải làm gì.
Tôi năm nay 27 tuổi, sinh ra trong một gia đình nghèo có 4 anh em. Ngày chúng tôi còn bé, gia đình nghèo lắm nhưng rất hạnh phúc. Bố mẹ làm lụng vất vả để cố gắng cho chúng tôi ăn học đàng hoàng, ai cũng được học hết lớp 12, trong khi những đứa trẻ khác chỉ học hết cấp 1 hoặc 2, hoặc không được đi học. Ngày ấy mẹ tôi phải thức dậy từ 2 – 3 giờ sáng để mang hàng đi chợ bán, tới khuya vẫn còn chuẩn bị hàng cho ngày mai. Vất vả là thế nhưng lúc nào mẹ cũng vui vẻ và yêu thương chồng con, không một lời kêu than.
Bố tôi là người rất hiền lành, chịu khó, thương vợ con hết mực, làm ra đồng nào bố cũng đưa hết cho mẹ chi tiêu, không bao giờ hỏi han hay đòi hỏi điều gì. Chưa bao giờ bố đánh anh em chúng tôi, chỉ có mẹ đánh. Lúc tôi vừa học xong lớp 12 cũng là lúc gia đình khá giả hơn khi có một doanh nghiệp về quê tôi xây dựng nhà máy. Nhà tôi được đền bù một số tiền kha khá, đủ để xây được một căn nhà to đẹp, mua được xe máy đi lại và vẫn còn một ít vốn. Đây cũng là thời điểm cuộc sống gia đình tôi dần thay đổi. Bố vẫn hiền như thế, tất cả tiền đền bù bố để mẹ nắm giữ và chi tiêu vì bố rất tin tưởng mẹ, bố nói vì mẹ lo hết mọi thứ cho mấy bố con rồi nên bố cần tiền làm gì.
Chúng tôi cũng không đua đòi hay thấy nhà có tiền mà đòi cái này cái kia, rất ngoan hiền và giản dị. Nhưng mọi chuyện không như người ta mong muốn: Làng tôi số hộ được đền bù tiền khá nhiều và số gia đình giàu lên cũng không ít, dường như không khi yên tĩnh của một làng quê nghèo đã thay đổi hoàn toàn. Lúc này, người ta có thời gian nhiều hơn để thực hiện những việc mình thích, những người đàn ông bắt đầu ngồi lại nhậu nhẹt với nhau. Họ nói bố tôi hiền quá, không biết uống rượu, không biết tiêu tiền, sợ vợ, không dám xin tiền vợ, ra đây ngồi với bọn này đã xin phép vợ chưa?
Bố tôi buồn nhiều lắm, bố cũng không dám nói với mẹ, chỉ khi nào uống chút rượu bố mới dám nói: “Mẹ nó cho tôi ít tiền tiêu vặt”. Nói mãi mẹ tôi mới đưa vài đồng cho bố, cũng vì mỗi lần đưa bố tôi lại dùng để uống rượu với người ta nên mẹ không đưa tiền nữa, cứ như thế bố mẹ dần xa nhau. Bố uống nhiều hơn, tiều tụy hơn, mới ngoài 40 tuổi nhìn bố rất già. Mẹ nóng tính hơn và không quan tâm tới bố nhiều như trước nữa. Mẹ cũng chăm chút cho mình hơn, rồi mẹ phải lòng một người làm việc trên ủy ban xã.
Mẹ bắt đầu biết sử dụng điện thoại, rồi biết nhắn tin, hẹn hò. Bố biết chuyện càng uống nhiều hơn, mỗi lần uống say bố lại chửi mẹ. Tuy sai nhưng mẹ tôi cũng không chịu thua, bố nói một thì mẹ cũng nói hai. Cứ thế sóng gió gia đình ngày càng nguy hiểm, kéo dài tới tận ngày hôm nay. Gần đây, có lẽ vì giận quá nên bố đã đánh mẹ, sau đó bố rất hối hận. Bố nói không cố tình làm như vậy, bố không muốn đánh mẹ đâu. Mẹ luôn cho rằng: “Bố mày lúc nào cũng say xỉn về chửi bới rồi đánh mẹ, như thế thì ai chịu nổi mà không cãi”?
Khi chúng tôi góp ý chuyện mẹ ngoại tình, mẹ nói: “Chúng nó đặt điều chứ làm gì có chuyện ấy” hay “Người ta giúp đỡ nhà mình như thế giờ lại quay mặt với người ta à”? “Người ta thấy bố mày suốt ngày chửi bới mẹ, thấy mẹ khổ quá nên động viên thôi, nếu không có người ta thì mẹ mày chắc không sống tới ngày hôm nay”, “Chúng mày lo cho chúng mày đi, biết gì mà nói”. Cứ cho là như vậy nhưng thiếu gì cách để ơn người ta mà mẹ cứ phải nói dối hết chuyện này tới chuyện khác để đi gặp người ta, bỏ bố tôi ở nhà một mình.
Buồn, bố tôi lại uống. Giờ bố bệnh tật đầy người, bố đau mắt mẹ cũng không quan tâm, đau bụng cả tháng mẹ cũng chẳng có một viên thuốc cho bố. Giờ mới ngoài 50 mà nhìn bố rất già, tay chân run cầm cập, không hiểu tại sao mỗi buổi tối mẹ đều cho bố uống hai viên thuốc ngủ.
Chuyện này xảy ra gần 2 năm rồi nhưng giờ chúng tôi mới biết. Chúng tôi đều lấy chồng xa và cả năm mới về thăm nhà, chỉ có anh trai và chị dâu sống cùng với bố mẹ. Tại sao anh trai biết chuyện như vậy mà không ngăn cản mẹ tôi? Tại sao lại để mẹ cho bố uống thuốc ngủ trong vòng 2 năm trời? Hỏi thì mẹ nói “Chỉ là thuốc ngủ liều nhẹ thôi, vì bố mày khó ngủ nên mẹ mới cho uống, không cho uống thì bố mày thức lại chửi mẹ, mẹ không chịu được”.
Chúng tôi đều biết và rất thương bố, duy nhất có anh trai lúc nào cũng cho là mẹ đúng, anh ấy luôn cho rằng: “Chúng mày không ở nhà không biết đâu”. Anh cũng biết rất rõ chuyện của mẹ nhưng không ngăn cản mà còn “giúp” cho mẹ, giờ đây mẹ cũng chẳng quan tâm người ta nói gì, nghĩ gì, thấy gì nữa. Góp ý với mẹ thì bị mẹ mắng, nói với người tình của mẹ thì ông ta tỏ ra mình “bị oan”. Rồi mẹ tôi còn bắt “phải xin lỗi chú ấy”, nhưng tôi không bao giờ làm thế cả.
Tôi cũng không xúc phạm ông ấy, không hỗn xược, tôi nói để ông ấy hiểu và để bảo vệ cho cả hai gia đình, vậy tại sao tôi phải xin lỗi? Rồi mẹ nóng giận, cáu gắt, nói chúng tôi không hiểu mẹ, bất hiếu với mẹ. Bất hiếu gì khi 27 năm nay tôi chưa cãi mẹ một lời nào? Tôi rất cần một lời khuyên cho chuyện của gia đình mình, nói ra chuyện này tôi xấu hổ lắm nhưng hoàn toàn bế tắc. Không biết làm gì để khuyên mẹ, không biết làm gì để giúp cho bố. Chẳng biết bố còn sống được bao lâu nữa, chẳng biết mình có làm được gì cho bố không?
Thúy