Số lần đọc/download: 10797 / 422
Cập nhật: 2015-11-21 20:49:45 +0700
Chương 57: Tàng Khố
T
rong tân vũ trụ, Tần Vũ là vô địch. Cho dù cứng cỏi như Hồng đồng cổ thụ thì hắn cũng chỉ vung tay là chặt đứt, nhưng nếu là ở trong thần giới Tần Vũ có lẽ phải mất không ít khí lực.
Khương Lan nhìn Hồng đồng cổ thụ ngã xuống, gật đầu nói:
- Thụ tâm (lõi cây) Hồng đồng này đúng là cực phẩm nguyên liệu luyện khí, nhưng chỉ dựa vào nó thì cũng chỉ luyện ra nhị lưu Hồng Mông linh bảo. Tiểu Vũ, dựa vào kiện nhị lưu Hồng Mông linh bảo ngươi có nắm chắc phần thắng không?
Tần Vũ mỉm cười:
- Lan thúc, hết thảy mọi việc để cho con, thúc không cần lo đâu!
Thực ra Tần Vũ không có tự tin hoàn toàn, hắn biết rõ chính mình. Nếu ở trạng thái tuyệt đỉnh, dùng thụ tâm Hồng đồng cổ thụ này chỉ có thể luyện chế ra một kiện nhị lưu Hồng Mông linh bảo đỉnh cao.
Nhưng trạng thái luyện vũ khí lại rất khó nói trước, chỉ một lỗi rất nhỏ cũng làm cấp bậc giảm đi một chút.
- Tiểu Vũ, đừng lừa ta!
Khương Lan mỉm cười:
- Ta đối với luyện khí cũng có nghiên cứu qua, tuy không bằng ngươi nhưng nhìn xem Khương Lan giới đó, ngươi hẳn là biết ta cũng có trình độ về luyện khí.
Tần Vũ không khỏi ngẩn ra.
Khương Lan chậm rãi:
- Hồng đồng cổ thụ này chính là tạo hóa của thiên địa, là thần thụ do thiên địa đản sanh ra. Trong thụ tâm ẩn chứa Hồng Mông linh khí. Nhưng lượng Hồng Mông linh khí cũng chỉ đủ luyện chế ra nhị lưu Hồng Mông linh bảo. Nếu muốn luyện chế ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo thì phải có nhiều Hồng Mông linh khí. Tiểu Vũ, ngươi xem ta nói đúng không?
Tần Vũ gượng cười, chỉ có thể thành thực gật đầu.
Hắn biết mình không thể lừa được Lan thúc. Lan thúc cũng rất tinh thông luyện khí.
Khương Lan nói tiếp:
- Lúc trước Tượng Thần Xa Hầu Viên, để luyện được nhất lưu Hồng Mông linh bảo đã phải dùng lại ba kiện nhị lưu Hồng Mông linh bảo, sáu kiện tam lưu Hồng Mông linh bảo mới có đủ Hồng Mông linh khí, sau đó cùng với tài liệu trân quý và kỹ nghệ tuyệt đỉnh mới luyện chế được nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
Tần Vũ cẩn thận lắng nghe.
Hắn biết Tượng Thần Xa Hầu Viên đã thành công luyện chế ra nhất lưu Hồng Mông linh bảo, nhưng quá trình tường tận thế nào thì không rõ.
- Hồng Mông linh khí là khí tức phi thường thần kỳ trong thiên địa, bản thân nó không có lực công kích, nhưng nếu dung nhập vào vũ khí thì sẽ khiến cho vũ khí có linh tính, hơn nữa còn có rất nhiều thần thông...
Khương Lan cảm thán nói.
- Dù cho ngươi kỹ nghệ luyện khí cao đến đâu, cũng phải có đủ Hồng Mông linh khí cùng với nhiều tài liệu trân quý. Tài liệu tốt thì chỗ ta không thiếu, thêm vào thụ tâm Hồng đồng cổ thụ thì có lẽ so với Tượng Thần Xa Hầu Viên lúc luyện chế nhất lưu Hồng Mông linh bảo cũng không kém bao nhiêu. Hiện giờ chỉ thiếu duy nhất chính là Hồng Mông linh khí, thụ tâm Hồng đồng cổ thụ có quá ít.
Tần Vũ gật đầu.
Trong lòng hắn cũng rõ, thụ tâm Hồng đồng cổ thụ không thể sánh với thụ tâm Cổ Thiết mộc thụ, Hồng Mông linh khí ít hơn rất nhiều.
Khương Lan cười nhẹ.
- Tiểu Vũ, ngươi yên tâm. Ta biết ngươi phỏng chừng tìm không ra vài món Hồng Mông linh bảo. Nếu có thì cũng chỉ là kiện Bích Tuyền hồ lô.
Tần Vũ gượng cười.
Đúng vậy!
Hồng Mông linh bảo của hắn chỉ có vài thứ như luyện hỏa thủ hoàn, nhưng luyện hoả thủ hoàn rất quan trọng đối với quá trình luyện khí, Tần Vũ sao có thể bỏ đi được?
Còn Toả Thần tháp? Nhưng Toả Thần tháp lại là bảo bối để trói buộc Thu Trọng Phục, Hắc Long Đàm Cửu và đám yêu thú.
Còn Bích Tuyền Hồ Lô do Tiêu Dao thiên tôn ban tặng? Cũng không được vì đã cho Hầu Phí và Hắc Vũ.
Hoả Nguyên Linh Châu và Tử Lâm Vũ Y? Đó là hai kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Tần Vũ trừ phi đầu óc có vấn đề mới hủy đi hai kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo này.
Nhìn vẻ mặt của Tần Vũ, Khương Lan trong lòng tự nhiên hiểu được.
- Tiểu Vũ, ngươi thấy chưa? Chín viên linh châu trên Cửu phượng quan của Chu Hiển đều là tam lưu Hồng Mông linh bảo, thực ra thì linh khí của chín Hồng Mông linh bảo này, thêm lõi cây Hồng đồng nữa là đủ!
Khương Lan mỉm cười nói.
Tần Vũ bất đắc dĩ nói:
- Lan thúc, nhắc Cửu phượng quan làm gì? Chẳng lẽ muốn đem Cửu phượng quan nấu chảy?
- Không, không!
Khương Lan bật cười lớn:
- Ta không có ý đó, chỉ là muốn cho ngươi hiểu được, trong số Hồng Mông linh bảo thì Hồng Mông linh bảo dùng để trang trí chiếm đa số, Hồng Mông linh bảo có tính công kích thật sự rất ít. Bởi vậy Chu Hiển mới dám một lúc đưa ra chín viên linh châu trang sức...
Tần Vũ gật đầu.
Nhưng dù là Hồng Mông linh bảo để trang trí thì hắn cũng không có.
- Ta biết, năm tháng tu luyện của ngươi quá ngắn. Tự nhiên sẽ không có vài món Hồng Mông linh bảo. Bất quá lan thúc ta...
Khương Lan trên mặt nở nụ cười:
- Từ khi Thần giới xuất hiện thì ta đã sinh ra, thời gian là thần vương cũng rất dài. Ngươi xem, ngay cả Cổ Thiết mộc thụ ta cũng có, sá gì mấy thứ Hồng Mông linh bảo trang trí tầm thường đó?
Khương Lan mỉm cười nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ bây giờ đã hoàn toàn hiểu ra.
Ý của Lan thúc là đem Hồng Mông linh bảo cấp cho mình luyện chế.
- Đừng để ý nhiều, những Hồng Mông linh bảo đó toàn là đồ vô dụng, ta cũng chỉ để xem chơi. Ta có không ít, ta sẽ cấp cho ngươi sáu kiện tam lưu Hồng Mông linh bảo, và một kiện nhị lưu Hồng Mông linh bảo.
Ngữ điệu của Khương Lan ẩn chứa khí thế không thể phản kháng lại.
Tần Vũ nhìn Lan thúc một chút, cuối cùng gật đầu.
- Ta đã nợ Lan thúc nhiều ít bao nhiêu rồi?
Tần Vũ không thể tính được.
Khi ở phàm nhân giới đã nhiều lần cứu hắn. Khi từ Tiên Ma Yêu giới đến Thần giới, Lan thúc cũng ngầm giúp nhiều lần, Tần Vũ cũng không cách nào nhớ hết được.
Tón lại.
Trong lòng Tần Vũ, địa vị của Lan thúc không kém gì phụ thân.
- Đi, theo ta về Mộc phủ một chuyến. Mấy thứ Hồng Mông linh bảo không tác dụng đó ta đều cất trong tàng khố Mộc phủ.
Tần Vũ gật đầu.
Trong Mộc Phủ.
Đại tiệc trong Thánh Hoàng điện đã kết thúc, Khương Lan đến chỗ Tần Vũ, còn Khương Nghiên thì đến Mộc Phủ. Vì Khương Lập là nhân vật chính trong buổi cầu thân nên ngoài lần đầu tiên, ngoài ra hai lần bình chọn sau đều không ra mặt.
Ở sâu trong Mộc phủ, trong đình viện an tĩnh, dưới Cổ Thiết mộc thụ, hai tỉ muội Khương Nghiên, Khương Lập ngồi cạnh nhau.
- Muội muội, tần Vũ đại ca thua?
Khương Lập khẩn trương hẳn lên.
Khương Nghiên vội vàng nói:
- Tỷ tỷ, quá trình xảy ra tỷ vừa rồi đã được biết! Việc này không thể trách Tần Vũ đại ca được, muội thấy rõ ràng Tây Bắc Thánh Hoàng đã ngầm giở thủ đoạn, nếu không Chu Hiển sao có thể thắng được?
- Tỉ biết mà!
Khương Lập gượng cười:
- Chỉ là, tỷ lo cho tâm trạng lúc đó của Tần Vũ đại ca. Tỷ vẫn nhớ khi ở phàm nhân giới, Tần Vũ đại ca không thể chịu được nhục mạ. Nếu có người nhục mạ, Tần Vũ đại ca nhất định sẽ phản kháng, thậm chí chém giết lẫn nhau.
Khương Lập và Tần Vũ ở chung với nhau thời gian quá ngắn. Nàng cũng không biết, từ nhân giới đến thần giới, sau bao năm tu luyện Tần Vũ đã không còn dễ nóng giận như trước.
- Muội muội, có thật là mẫu thân đã thiên vị Chu Hiển không?
Khương Lập trong lúc hỏi, trên hàng mi cũng có chút sầu ý.
Khương Nghiên khe khẽ gật đầu.
Thuần Vu Nhu đối với các tỷ muội rất yêu quý, nhưng trong việc này lại khiến cho Khương Lập đau lòng.
- Ta biết quan hệ giữa mẫu thân và a di, nhưng...
Khương Lập định nói nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.
- Tần Vũ đại ca nhất định rất buồn, huynh ấy vì không muốn ta khó xử nên mới tranh đấu như vậy, Tử Huyền phủ đó...
Khương Lập trong mắt lệ châu tuôn rơi.
Tất cả trong Tử Huyền phủ, Khương Nghiên đều miêu tả lại với nàng. Người khác không biết nhưng Khương Lập thì rất rõ, các bố trí trong Tử Huyền phủ đều ẩn chứa một chút chuyện xưa.
Từ mỗi một chỗ, Khương Lập đều rõ dụng tâm của Tần Vũ:
- Bọn họ nói Tần Vũ đại ca không dụng tâm?
Khương Lập trong lòng có chút không cam lòng.
- Không!
Ánh mắt Khương Lập đột nhiên kiên định trở lại:
- Muội muội, chúng ta đến Phiêu Vân phủ!
Khương Nghiên giật mình:
- Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?
Khương Lập là nhân vật chính của buổi chiêu thân, nếu để bị phát hiện đến Phiêu Vân phủ thì không biết sẽ có bao nhiêu người bàn tán.
Khương Lập nhắc lại:
- Đến Phiêu Vân phủ!
- Tỷ tỷ.
Khương Nhiên kéo tay Khương Lập.
Khương Lập chỉ khẽ cười:
- Ta yêu mẫu thân, nhưng mẫu thân còn có muội, có các ca ca, đệ đệ. Không có ta đối với mẫu thân cũng không sao. Nhưng Tần Vũ đại ca từ nhân giới đến thần giới đã trải qua bao nguy hiểm? Những năm ấy ta làm gì? Chỉ ngồi trong Mộc phủ, chỉ biết đợi mà thôi.
Khương Lập trên mặt có một tia cười khổ.
- Mưa gió gì Tần Vũ đại ca đều hứng chịu, ta chỉ có thể đợi. Huynh ấy vì không muốn ta khó xử nên mới nỗ lực hết sức mình. Đệ nhất kiện lễ vật: nhất lưu Hồng Mông linh bảo, đệ nhị kiện lễ vật: Tử Huyền phủ... ta không hiểu các thần vương đó đều không nhìn thấy sao? Tấm lòng của Tần Vũ đại ca lẽ nào là giả? Ta không chấp nhận như vậy nữa, ta chỉ muốn vì Tần Vũ đại ca mà làm gì đó!
Khương Lập mỉm cười nhìn về phía muội muội.
Khương Nghiên đứng lặng người.
Đây có còn là nữ tử hiền lành ngoan ngoãn, luôn nghe lời song thân hay không?
Trước giờ Khương Nghiên chưa bao giờ thấy tỷ tỷ lại kiên quyết như vậy.
- Tần Vũ đại ca, nếu đình chỉ tu luyện thì đã yên ổn ở tiên ma yêu giới với phụ thân, huynh đệ rồi, nhưng Vũ ca trao trách nhiệm chăm sóc phụ thân cho huynh đệ, bản thân lại cam chịu rời xa phụ thân, huynh đệ đến thần giới xa lạ này, luôn phấn đấu vì ta...
Khương Lập trong mắt lệ tuôn rơi.
- Tần Vũ đại ca có thể làm như vậy, vì sao ta không thể? Hơn nữa cha và mẫu thân không chỉ có một mình ta là nữ nhi.
Bàn tay Khương Nghiên dần lơi ra...
Khương Lập quay về đối với Khương Nghiên cười, sau đó trực tiếp hướng cửa đình viện đi ra.
Tần Vũ cùng Khương Lan đã về đến Mộc phủ. Hai người dọc theo hành lang đi đến bê trong Mộc phủ. Ngay tại hành lang, Tần Vũ vui mừng khi nhìn thấy Khương Lập.
- Lập Nhi!
Tần Vũ trong lòng tràn đầy vui sướng.
Tất cả phiền não đau khổ đều trở thành hạnh phúc khi nhìn thấy Lập Nhi.
Khương Lập ngẩn người, một lúc sau mới lao vào trong lòng Tần Vũ, ôm chặt lấy hắn, trong mắt lệ tuôn ra.
- Lập Nhi, muội... muội sao vậy?
Tần Vũ cảm thấy ngực áo mình ướt đẫm. Nhìn về phía Khương Lan, Khương Lan cũng không hiểu.
Tần Vũ chỉ có thể an ủi Khương Lập.
Đang ở trong lòng Tần Vũ, Khương Lập bỗng ngẩng lên, nói một câu khiến Tần Vũ cũng kinh ngạc:
- Vũ ca, chúng ta bỏ tất cả đi được không? Không cần phiền não, không cần lo lắng về mọi việc nữa!
- Lập Nhi, đừng nghĩ lung tung!
Tần Vũ phút chốc hiểu ra, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động.
Những lo âu phiền não có là gì? Chỉ cần Lập nhi hiểu tất cả điều này thì Tần Vũ đã đủ hạnh phúc rồi.
- Muội chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi, sau mười năm ta sẽ đạt được danh ngạch thứ ba. Đến lúc đó muội sẽ gả cho ta!
Tần Vũ mỉm cười nói.
Khương Lập kinh ngạc nhìn Tần Vũ.
Nàng nhìn không ra trong mắt Tần Vũ có chút phiền não nào. Tất cả chỉ là niềm vui sướng khi gặp nàng.
- Tần Vũ đại ca, muội...
- Được rồi!
Tần Vũ cười, nhìn Khương Lập:
- Đừng bỏ dở giữa chừng được không? Huynh hy vọng muội có thể danh chính ngôn thuận trở thành tân nương của huynh.
Khương Lập muốn nói gì đó lại thôi, chỉ cảm thấy trong lòng mình ngập tràn hạnh phúc.
Sau khi Tần Vũ gặp Khương Nghiên. Mấy người nói chuyện một lúc, Khương Lập xem như hoàn toàn mở được nút thắt trong lòng. Bốn người cùng đi về tàng khố của Mộc phủ.
- Tàng khố, muội vẫn chưa vào bao giờ, không biết có những bảo bối gì nhỉ?
Khương Nghiên hưng phấn hai mắt tỏa sáng.
Khương Lập chỉ là đi theo Tần Vũ. Với nàng bây giờ, chỉ cần được ở bên cạnh Tần Vũ là đã quá đủ rồi.
- Tàng khố này là một vận dụng đơn giản của phép tắc không gian, hãy theo ta!
Khương Lan đến trước cửa thông đạo dưới đất, cánh cửa lớn tự động mở ra.
Bọn người Tần Vũ liền đi theo Khương Lan vào tàng khố của Mộc phủ.