Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Xà Thôn Kình
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 1473
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2979 / 50
Cập nhật: 2015-11-08 03:04:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 591-593: Thất Phu Điên Cuồng. (1-3)
Ý nghĩa là Chấp chưởng giả của Phi La Tử Văn Đao có được nội khí gần như vô cùng vô tận, bọn hắn căn bản không sợ hao tổn.
Đương nhiên, cái này cũng chỉ là trên lý luận thôi.
Nếu thật sự có thể tùy ý thuyên chuyển Phi la tử khí trong Phi La Tử Văn Đao, vậy thì thanh thế của Vương gia khẳng định phải cường đại hơn giờ rất nhiều, người khác nhau cho dù tu luyện công pháp giống nhau, nhưng tính chất nội khí tu luyện ra cũng vì thế mà có khác biệt rất nhỏ, những khác biệt này bình thường thì nhìn không ra, nhưng khi quán chú nội khí của hai người vào cùng một chỗ, khác biệt liền hiện ra, ít người còn may, càng nhiều người thì khác biệt rất nhỏ này sẽ góp gió thành bão, khiến cho nội khí trở nên pha tạp, hỗn tạp không tinh khiết, mà Chưởng khống giả của Phi La Tử Văn Đao muốn sử dụng nội khí cơ hồ như vô cùng này, bản thân cần có được tu vị nội khí cực kì thâm hậu, chính là năng lực khống chế với nội khí, hơn nữa, dù cho có thành công dẫn ra nội khí vô cùng vô tận trong Phi La Tử Văn Đao thì nội khí bản thân cần hao tổn để khống chế nội khí trong Phi La Tử Văn đao cũng là một con số kinh ngươi, có thể nói, trừ phi tu vị đạt đến cửu phẩm, bằng không thì tối đa cũng chỉ có thể dẫn được một lần, thậm chí, tu vi của ngươi đạt đến cửu phẩm, trong chiến đấu thì số lần có thể dẫn cũng không quá ba lượt.
Vương Nguyệt Bạch cũng chưa từng nghĩ tới sẽ trong tranh đấu với Tiểu Báo Tử sử dụng chiêu này.
Bất quá, hết thảy mọi việc đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của hắn nữa rồi.
Thực lực của Tiểu Báo Tử hiển nhiên so với trong truyền thuyết còn cường đại hơn nhiều, hơn nữa, hắn cũng hoàn toàn thật không ngờ trong tay Tiểu Báo Tử vậy mà cũng có một kiện thần binh, một kiện như ý thần binh đủ để chống lại Phi La Tử Văn Đao, thoáng cái liền triệt để triệt tiêu mất ưu thế của Phi La Tử Văn Đao, mà bây giờ, tiểu tử này lại bỗng như sử ra côn pháp quái dị như thế, xuất kỳ bất ý hoàn toàn áp chế hắn, cây côn cổ quái kia thế đại lực trầm, thật sự nếu không vận dụng toàn bộ lực lượng của Phi La Tử Văn đao thì chỉ sợ mặt mũi của mình sẽ mất sạch toàn bộ mất thôi.
- Đây là do ngươi bức ta đấy!
Vương Nguyệt Bạch dưới sự ép sát của Tiểu Báo Tử, liên tiếp lui về sau, Như Ý Kim Lân Côn mang theo tiếng gió vù vù như thực chết, xoáy toàn bộ cát bụi trong phạm vi mười dặm lên, bên trong một mảnh mây vàng ẩn ẩn chớp động lên tia chớp tím, trong lúc đó, ánh sáng tím kia mãnh liệt bạo ra.
Hô, hô, hô!
Khí lưu màu tím kia lập tức chiếm đoạt mây vàng, kích thích khí lưu vô biên, rất nhanh, một đầu Cự Long giống như lưu quang màu tím liền được tạo ra.
- Lực lượng rất mạnh, tên này sao lại có nội khí hùng hồn như vậy chứ! Tiểu Báo Tử không nghĩ tới phản kích của Vương Nguyệt Bạch lại nhanh như thế, hung mãnh như thế.
Cây côn trong tay cứng lại, trong chốc lát liền bị đao khí của đối phương phản kích.
Tiểu tử, đây là do ngươi tự tìm đấy, tử khí trùng thiên, đi chết đi a!
Khí lưu màu tím xoáy lên một đạo khí trụ màu tím trùng thiên, điên cuồng xoay tròn, từng sợi khí lưu như lưỡi đao thật nhỏ, cắt lấy hết thảy những thứ trong khí lưu.
Vụt vụt vụt!
Tiểu Báo Tử múa tròn Như Ý Kim Lân Côn, bảo vệ toàn thân, từng đạo mảnh nhận đánh vào trên Như Ý Kim Lân Côn, nổi lên trận trận kim mang.
- Chết cái đầu mẹ ngươi đấy!
Tiểu Báo Tử gầm thét. Tuy có Như Ý Kim Lân Côn hộ thân, nhưng nội khí vô cùng cường đại vẫn khiến khí huyết hắn cuồn cuộn từng hồi, Ngọc Hư Thông Thiên kình và Thiên Xà Liễm Tức Thuật dĩ nhiên đã vận đến cực điểm.
Rầm rầm rầm bang bang.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, một hồi nổ mạnh vang lên trong lốc xoáy màu tím, nhưng trong nháy mắt này, Ngọc Hư Thông Thiên kình và Thiên Xà Liễm Tức Thuật lại một lần nữa tương hợp khiến Tiểu Báo Tử đánh ra Bạo kích.
Lần này, đã hiện ra sự bất đồng giữa chùy và côn, Tiểu Báo Tử trước kia là dùng chùy hóa quyền, cho dù có thể đánh ra Bạo kích, thì một lần cũng chỉ có một kích, nhưng hiện giờ hắn dùng chính là côn pháp, dùng cũng là côn thuật được truyền thừa từ thời Thượng Cổ, trong một kích này, côn ảnh tung bay, Như Ý Kim Lân Côn của hắn dường như dưới sự ảnh hưởng của Bạo Kích, như biến thành vật còn sống, sinh sinh ở trong lốc xoáy màu tím này chọc ra một cái quật long sâu hoẵm, ngoài ra, vậy mà trong nháy mắt liền sinh ra lực lượng cường đại, hoàn toàn áp chế lực lượng của Tử Văn đao, lốc xoáy đang cấp tốc xoay chuyển cũng ngưng tụ lại.
- Không thể nào!
Cảm giác được một cổ lực lượng tựa núi phác thiên cái địa đè xuống, Vương Nguyệt Bạch hô lớn một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ cực kì không thể tưởng tượng nổi.
- Thiếu chút nữa bại rồi!
Tiểu Báo Tử lao ra lốc xoáy, thầm hô một tiếng may mắn, nhưng còn chưa đợi hắn lao tới, hiệu quả của Bạo kích liền biến mất, hắn lại lần nữa bị khí lưu khổng lồ kia hoàn toàn áp chế, một cổ hấp lực cường đại từ trong lốc xoáy truyền ra, dường như muốn lại lần nữa hút hắn vào trong vậy.
- Lớn cho ta!
Tiểu Báo Tử hú lên quái dị, Như Ý Kim Lân Côn trong tay mãnh liệt biến lớn, trước khi bị lốc xoáy hút vào Như Ý Kim Lân Côn lại lần nữa biến thành lớn hơn mười trượng, lập tức khi bị lốc xoáy màu tím hút vào, liền trực tiếp chọc tới Vương Nguyệt Bạch.
Trông thấy cây côn lớn chọc tới, Vương Nguyệt Bạch không dám lấy đao đón đỡ, chỉ biết né tránh, lần này, khí tức không khỏi loạn.
Tiểu Báo Tử nhạy cảm bắt được khí tức vừa loạn này, thân hình nghiêm lại, hai tay mở ra, thân hình giống như đại bàng chạy ra khỏi lốc xoáy màu tím.
Thiên Cầm Cửu Biến, Thiên Bằng tung hoành!
Lao ra lốc xoáy, thân hình Tiểu Báo Tử ở trên không trung làm một động tác quỷ dị, hoàn toàn không phù hợp nguyên lý cơ học mà lướt đi, Như Ý Kim Lân Côn trong nháy mắt liền biến lại chỉ lớn bằng Tề Mi Côn.
Trông thấy Tiểu Báo Tử chạy ra khỏi lốc xoáy màu tím, Vương Nguyệt Bạch lại lần nữa hoành đao mà lên, lốc xoáy màu tím tản ra, hóa thành khí lưu vô biên, giống như cự hải nộ nghệ cuồn về phía Tiểu Báo Tử.
- Dưới Phi La Tử Văn Đao, ngươi là trốn cũng không thoát, xem Vô biến Tử hải của ta đây!
Vương Nguyệt Bạch đã sớm một bụng phát hỏa, không tiếp tục cố kỵ nữa, uy năng của Phi La Tử Văn Đao được triển khai toàn bộ, phác thiên cái địa quét tới Tiểu Báo Tử.
- Vô Biên Tử Hải, lão tử cho ngươi một cái Phiên giang đảo hải!
Một loại cực cảm giác quỷ dị đột nhiên nổi lên trong lòng, Ngọc Hư Thục thiên kình và Thiên xà niễm tức thuật tựa hồ lại lần nữa tương hợp, bất quá lúc này cũng không phải giống như lúc trước, tương hợp trong Mạch động chi phong mà là tương hợp ở dưới đáy của tâm pháp mạch động.
Đây là một loại cảm giác chưa từng có qua, đang trong hải dương màu tím nhìn như vô biên kia, Tiểu Báo Tử chuẩn bị dùng Như Ý Kim Lân Côn trong tay mình quấy lên sóng gió vô biên, trong chớp mắt kia, hắn cảm thấy nội khí của mình bị tháo nước, sau đó, lực lượng bị tháo nước của mình lại lan tràn ra bốn phía.
- May mắn ca thiên phú dị bẩm, nói cách khác, hôm nay không chừng đã bị lật thuyền rồi!
Tiểu Báo Tử trong nội tâm âm thầm cười khổ, hắn chưa từng nghĩ tới sau khi hai loại Thất Bảo Diệu Thuật hợp tại một chỗ, trước khi phát ra được công dụng đã khiến nội khí của hắn hoàn toàn tháo nước rồi, mà hắn hiện giờ vẫn còn bị hãm trong biển khí lưu của Phi La Tử Văn Đao, nếu như không phải hắn còn có một khỏa ngoại đan thì cho dù có thi triển ra một chiêu này, hắn cũng sẽ phải táng thân trong tư hải vô biên này, đồng quy vu tận mất thôi.
Bất quá, hắn có ngoại đan, khỏa ngoại đan Hỏa Hồng Tình vận chuyển nơi mi tâm, cũng là Cửu Long Thần Hỏa Công, quan trọng nhất là, hắn đã tìm được phương pháp khiến ngoại đan tiếp tục vận chuyển, nói cách khác, ngoại đan của hắn một ngày 24h chưa từng có chút nào đình chỉ tu luyện, cho nên, nội khí tu luyện ra so với bản thân hắn thì hùng hậu hơn nhiều, Tiểu Báo Tử đã từng tính toán qua, nội khí tồn trữ trong Hỏa Hồng Tinh, ít nhất gấp mười mấy lần bản thể hắn. Cho nên hiện giờ nội khí trong cơ thể hắn bị rút hết sạch sẽ, nhưng hắn cũng không kinh hoảng, cơ hồ đồng thời một cổ nội khí hùng hậu liền từ nội đan tràn ra, lập tức bổ sung toàn thân hắn.
Sau khi nội khí toàn thân được bổ sung đầy đủ, trong lòng hắn mới hơi chút yên tâm, mà lúc này nội khí bị tháo nước ra của hắn cũng bắt đầu có tác dụng.
Hắn cảm thấy sau khi nội khí của mình bị rút ra, dọc theo côn thế của hắn, hoàn toàn quấy ra ngoài.
- Đây là lực lượng gì?!
Tiểu Báo Tử và Vương Nguyệt Bạch cơ hồ đồng thời lắp bắp kinh hãi, nội khí của Tiểu Báo Tử ẩn mà không phát, nhưng tốc độ của Như Ý Kim Lân Côn cũng đột nhiên gia tăng vô số lần, Như Ý Kim Lân Côn hơn tám nghìn cân trong thời khắc này, đã hoàn toàn mất đi sức nặng.
Đúng vậy, đã mất đi sức nặng, Tiểu Báo Tử chỉ cảm thấy trong tay không còn gì, tuy rằng vẫn nắm thật chặt Như Ý Kim Lân Côn, nhưng sức nặng gì cũng không cảm nhận được, mà cùng lúc đó, khí lưu màu tím tràn ngập xung quanh rốt cục cũng không cách nào sinh ra ảnh hưởng tới côn của hắn nữa.
Rất nhẹ nhàng, đơn giản, thập phần quỷ dị, một côn vô cùng đơn giản lại phảng phất như hoàn toàn không có hạn chế không gian, dùng một tốc độ cực kì nhanh chóng xuất hiện trước mắt Vương Nguyệt Bạch.
- Không tốt!
Nỗi sợ hãi vô biên lập tức bao trùm nội tâm Vương Nguyệt Bạch. Trong vô thức, hắn nâng tay lên đỡ, động tác này đã cứu được hắn một mạng, bất quá, vẫn không cách nào ngăn cản Như Ý Kim Lân Côn của hung hăng nện lên đại đao của hắn.
- Oanh!
Côn cùng đao tấn công, một côn này của Tiểu Báo Tử súc thế mà làm, đao của Vương Nguyệt Bạch chỉ là vô thức che chắn, lực đạo chưa đủ, một kích này, tuy rằng cũng không sinh ra lực lượng bạo kích, bất quá lực lượng của Tiểu Báo Tử trải qua sự tăng phúc của Ngọc Hư Thông Thiên kình, tăng thêm cây côn tám ngàn cân, hơn nữa lại tăng thêm lực lượng cực đoan được đánh ra, cũng không kém hơn bạo kích bao nhiêu, Vương Nguyệt Bạch gấp rút giơ lên đỡ, cứu được bản thân một mạng, thực sự khiến hắn nhận lấy trọng thương.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, Phi La Tử Văn Đao trước tiên bị đánh rời khỏi tay bay đi, hóa thành một đạo ánh sáng tím, trong chớp mắt liền biến mất trước mắt tất cả mọi người, đồng thời bị bay theo Phi La Tử Văn Đao còn có thân thể của Vương Nguyệt Bạch nữa, hắn mang theo tiếng xương cốt vỡ vụn bay ra ngoài hơn trăm mét, trùng trùng điệp điệp đập vào vách tường Thương Long Quan, tạo nên trên tường một hình quật long.
- Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy đâu!
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đã đến mức phảng phất thời gian như ngừng trệ.
Thẳng đến khi hết thảy kết thúc, người của Vương gia mới phản ứng lại, gia chủ Vương gia mãnh liệt đứng lên, cơ hồ cùng lúc đó, bốn gã thất phẩm cường giả cùng đi với bọn họ cũng đều phóng người lên, hai người đánh về phía Tiểu Báo Tử, một ngươi bay về phía Phi La Tử Văn Đao biến mất, một người khác thì nhảy đến trước người Vương Nguyệt Bạch đã mất đi ý thức, bế vị Đại trưởng lão cốt cách toàn thân đã nát vụn hơn phân nửa này lên.
- Trở về!
Trông thấy hai đạo cương khí đánh về phía mình, Tiểu Báo Tử chỉ nhếch miệng cười cười, Như Ý Kim Lân Côn trong tay điểm về phía trước.
PHỐC, PHỐC hai tiếng, cương khí của hai người liền lập tức bị đánh bại, bắn ngược về phía sau.
Như Ý Kim Lân Côn quấy một cái xua tan toàn bộ khí lưu màu tím xung quanh, Tiểu Báo Tử liền chống cây gậy trong tay lên đất, con mắt bắt đầu có chút híp lại.
Ngọc Hư Thông Thiên kình và Thiên Xà Liễm Tức Thuật đồng thời vận dụng, hai loại tâm pháp quấn tại một chỗ còn ẩn ẩn có dấu hiệu muốn hợp lại nữa.
- Thất Bảo Diệu Thuật, ta tựa hồ đã tìm được một chút bí quyết, bất quá hiện giờ không phải là thời điểm tốt!
Đồng thời khi hắn đánh lui hai gã cường giả, trong trận doanh của Vương gia bắn ra mười mấy đạo nhân ảnh, vây hắn lại.
- Phụng Châu Vương thị. Ha ha!
Tiểu Báo Tử quét mắt liếc mười mấy người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người gia chủ Vương gia.
- Ngàn năm môn phiệt, tựa hồ đều là người thua không chấp nhận a!
- Chu Báo, đừng tưởng rằng ngươi có một thân tu vị tuyệt đỉnh là có thể hoành hành trên giang hồ, nước trên giang hồ nhiều bao nhiêu, ngươi còn chưa đủ tư cách thăm dò đâu, ngươi căn bản không biết chuyện mình gây ra hôm nay có ý vị thế nào đâu nhỉ?!
- Ngươi nói không sai, ta xác thực không biết sự sâu cạn của nước trong giang hồ, cũng không biết đắc tội với Phụng Châu Vương thị các ngươi đến tột cùng ý vị như thế nào, nhưng ta biết rõ, vừa rồi cũng không chỉ một người lao về phương hướng Phi La Tử Văn Đao, nói không chừng qua hôm nay thì thần binh trấn tộc Phi La Tử Văn Đao của Phụng Châu Vương thị phải thay chủ rồi!
- Hừ!
Gia chủ Vương gia hừ lạnh một tiếng.
- Đồ vật của Vương gia ta, không người nào dám tham, dám đoạt cả!
- Gia chủ, xảy ra chuyện rồi, việc lớn không tốt rồi!
Lời còn chưa dứt, một thanh âm vội vàng liền truyền ra từ trong đám người.
- Chuyện gì?!
Gia chủ Vương gia sắc mặt trầm xuống, âm trầm như muốn nhỏ ra trước
- Là ai ở đây hô to gọi nhỏ?!
- Gia chủ, là thuộc hạ, là thuộc hạ!
Một bóng người liền lách ra, vọt tới quỳ rạp trước mặt gia chủ Vương gia.
- Vương Thụy, tại sao là ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này?!
Chứng kiến người này, gia chủ Vương gia thần sắc khẽ động
- Tổn thương trên người ngươi là xảy ra chuyện gì?!
- Lạc, Lạc Hải Vân, Lạc Hải Vân, hắn...
- Lạc Hải Vân có chuyện gì hả?!
Vừa nghe đến ba chữ Lạc Biển Vân, gia chủ Vương gia thần sắc biến đổi, nắm lấy cổ áo Vương Thụy nhấc hắn lên.
- Hắn vọt vào tổng bộ thương hội, gặp người liền giết, một tuần trà, chỉ sau thời gian uống cạn một tuần trà, hắn, hắn. Hắn, hắn đã giết sạch tất cả mọi người, hắn, hắn,!
Tinh thần của Vương Thụy tựa hồ đã đến biên giới chuẩn bị sụp đỏ, ánh mắt tan rả, lời nói không thông thuận.
- Hắn còn nói gì nữa?!
Gia chủ Vương gia quát nhẹ lên một tiếng, khiến Vương Thụy tỉnh táo lại một chút.
- Để cho ta chuyển lời cho gia, gia chủ, nói, nói, nói hắn và Vương gia chúng ta không chết không ngớt!
- Hỗn đãn!
Gia chủ Vương gia giận dữ quát to một tiếng, ném Vương Thụy ra ngoài rất xa, trong mắt lệ quang chớp động, hung dữ nhìm chằm chằm về phía Tiểu Báo Tử.
- Ngươi, các ngươi thông đồng mới nhau!
- Cái gì mà các ngươi chúng ta, cái gì mà thông đồng chứ?!
Tiểu Báo Tử khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.
- Ta vì sao chọn chiến Vương Nguyệt Bạch trong lòng ngươi minh bạch, ngươi để Tứ hải thương hội áp chế An Viễn Đường của ta, lại còn âm thầm sai khiến đạo phỉ đoạt hàng của An Viễn Đường, cho nên ta tìm các ngươi gây phiên phức!
- Hỗn trướng, ta lúc nào để Tứ hải thương hội áp chế An Viễn Đường của ngươi, ta lúc nào sai sử đạo phỉ, ngươi có chứng cớ không?!
- Ta không cần chứng cớ, ta nói là được!
Tiểu Báo Tử nhấc Như Ý Kim Lân Côn lên, gánh trên vai
- Nghe đây, ta mặc kệ ngươi cái gì Vương gia hay không Vương gia, là các ngươi trêu chọc ta trước, cho nên ta liền phản kích, đã trêu chọc ta, thì phải gánh chịu lấy hậu quả, về phần vừa rồi ngươi nói cái gì mà Lạc Hải Vân, ta căn bản không biết!
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?!
- Ta cần ngươi tin sao? Ngươi bây giờ có thể làm gì ta? Chỉ bằng mấy phế vật xung quanh ngươi, ngay cả thất phẩm cũng chưa tới, còn muốn đối phó ta?!
Tiểu Báo Tử chỉ cười lạnh.
- Ta cho ngươi biết, họ Vương kia, người khác sợ Vương gia các ngươi, lão tử không sợ, hôm nay chỉ là cho các ngươi một giáo huấn thôi, chuyện trước kia dừng ở đây, nếu như ngươi còn dám ở sau lưng ta làm trò gì mờ ám thì trả thù của ta tuyệt đối sẽ không như lúc này đâu, tuy rằng không muốn thừa nhận, bất quá, ta vẫn phải nói cho các ngươi biết, lão tử chính là một tên hỗn đản có thù tất báo!
- Ngươi...!
Bị Tiểu Báo Tử nói đến nổi một câu cũng không thốt lên được, muốn đương trường trở mặt, nhưng trong lòng hắn lại rõ, chỉ dựa vào Vương gia đệ tử ở đây, căn bản không cách nào chống lại Tiểu Báo Tử cả.
Hung hăng hít một hơi, cưỡng chế lại lửa giận đã xông lên đầu.
- Chu Báo, ta nhắc nhở ngươi, ngươi sẽ vì hành vi của ngươi mà trả giá thật nhiều đấy!
- Ta mỏi mắt mong chờ!
Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng nói
- Bất quá ta nghĩ, hiện tại có phiền toái chính là bọn ngươi!
- Hừ!
Gia chủ Vương gia đồng tử co lại, phất mạnh ống tay áo.
- Chúng ta đi!
Ra lệnh một tiếng, mọi người Vương gia đi theo sau hắn, nối đuôi nhau mà ra, mang theo một cổ oán khí đậm đặc, biến mất trong tầm mắt đám người giang hồ.
- Mặt mũi của Vương gia này có thể ném đi được rồi!
- Lạc Hải Vân, chẳng lẽ là gia chủ của Manh Sơn quận Lạc gia sao, Manh Sơn quận Lạc gia không phải không lâu trước đã bị diệt môn một cách thần bí sao? Chẳng lẽ là Vương gia làm hay sao?!
- Hừ, đương nhiên là Vương gia làm, tại Phụng châu, ngoại trừ Vương gia ra còn ai có thực lực mạnh như vậy. Bất quá, ta nghĩ bọn hắn cũng thật không ngờ là còn lưu lại một người còn sống!
- Đúng vậy a đúng vậy a, Lạc Hải Sơn là thất phẩm cường giả, Vương gia vậy mà lại để hắn thoát đi. Phen này, Vương gia gặp nạn rồi!
Thanh âm có chút ha hê truyền ra từ trong đám người.
- Chẳng qua chỉ là một thất phẩm cường giả thôi, có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió chứ?!
Có người khó hiểu mà nói.
- Thất phẩm cường giả ah, lão huynh, ngươi cho rằng mỗi ngày đều giống như hôm nay, trông thấy nhiều cường giả như vậy sao? Đánh bại một thất phẩm cường giả dễ dàng nhưng muốn giết chết thì lại không phải là chuyện dễ nữa, hơn nữa, Vương gia ở ngoài sáng chỉ có mỗi Vương Nguyệt Bạch, bát phẩm cường giả, Lạc Hải Sơn là gia chủ Lạc gia, một thế gia mấy trăm năm, có thể có một ít của cải, Chu Báo này ngu ngốc lớn mật, nhưng Lạc Hải Sơn kia hiện giờ cũng đã mất đi, cái gọi là chân trần hán chính thức, thiên hạ lớn như vậy, một thất phẩm cường giả muốn ẩn nấp sao mà dễ dàng như vậy? Mà Vương gia, gia đại nghiệp đại, ngàn năm thế gia, muốn giấu cũng không thể nào giấu được, việc này, Vương gia thật có khó khăn!
Vương gia gặp nạn rồi!
Nhìn mọi người Vương gia biến mất trước mặt, khóe miệng Tiểu Báo Tử hiện lên một vòng cười lạnh, trải qua chuyện này thì mấy thế gia không hòa hảo lắm với hắn, cũng sẽ không dễ dàng hạ độc thủ với hắn rồi, dù sao ai cũng không muốn đơn giản kết làm địch với một thất phu hoàn toàn không để ý đến gì như hắn.
Thất phu, một tên thất phu chết tiệt, một tên thất phu có được chiến lực bát phẩm đỉnh phong, tay cầm như ý thần binh, hơn nữa còn có bối cảnh cực kì thần bí!
Việc này có ý vị thế nào?
Việc này có nghĩa là trước khi không hoàn toàn nắm chắc, đây là một tên khiến người khác đau đầu nhưng không thể nào đụng vao!
Nhưng lấy tốc độ phát triển của hắn, đợi đến lúc ngươi nắm chắc vạn toàn, người ta có lẽ đã trưởng thành đến một tình trạng khác rồi, huống chi, từ lúc xuất đạo đến bây giờ, vẫn chưa người nào biết được át chủ bài của thất phu này là gì.
Tiểu Báo Tử xuất đạo rất sớm, lần đầu tiên bộc lộ bản thân chính là trong một chiến dịch của Trung Hòa quận thành, trong chiến dịch này, hắn dùng một đôi Lưu Tinh Chùy nện mở Trung Hòa quận thành, lập được công lao, sơ bộ thể hiện ra tiềm lực. Sau đó, ở trong hỏa mạch dưới lòng đất Trung Hòa quận thành, gác hỏa mạch mấy ngày, dùng tu vị Tam phẩm đánh bại mấy cao thủ của các thế gia luyện thép, thanh danh lên cao, lại kết giao với một trong tam đại tọa của Thiên Long Thần Sơn - Vương Xà, lúc này mới theo thời gian có chút danh vọng trong võ lâm, sau đó ở thủy quân Giang Thành nhận lấy chức tổng quản, lĩnh quân diệt trừ thủy phỉ, giành được quyền khống chế Giang Tâm đảo, khiến thanh danh của hắn theo thời gian dần truyền ra.
Thông Thiên Đại Thánh Thông Thiên Đại Thánh - Xà Thôn Kình Thông Thiên Đại Thánh