Số lần đọc/download: 1976 / 55
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:31 +0700
Chương 575-576: Tọa Đàm
P
hòng vip khách sạn Ân Châu chỉ có thể dùng hai chữ xa hoa mà hình dung. Vào phòng này, Vương Quốc Hoa không khỏi cảm thấy ngạ nhiên. Người đi theo sau hắn vào đây ngoài Trác Cường Quốc còn có một tên béo là tổng giám đốc khách sạn Ân Châu - Tả Hòa Sinh.
- Phòng này trước đây là dành riêng cho bí thư Nguyên, hay là đổi gian khác cho ngài?
Tả Hòa Sinh lúc nói chuyện cũng không nở nụ cười quá nịnh bợ mà lại có chút khẩn trương. Ở thị xã Ân Châu, Tả Hòa Sinh có thể nhận được công việc tiếp đón của thị ủy đương nhiên là có quan hệ. Lời nói của Bí thư Vương ở trong cuộc tọa đàm, Tả Hòa Sinh sớm biết. Bây giờ y rất cẩn thận ứng phó. Y biết đến tầm lãnh đạo như đối phương thì nịnh bợ chưa chắc có hiệu quả, thậm chí còn phản tác dụng.
- Không cần đổi lại, tôi ở đây.
Vương Quốc Hoa không quá kiêng kỵ. Nhà hắn ở tỉnh thành có điều kiện rất tốt, bây giờ không phải xuống xã, thị trấn thì sao không ở nơi tốt, sao phải tự làm khổ mình.
Vương Quốc Hoa vừa mới ngồi xuống, Tả Hòa Sinh liền bưng trà nóng đặt trước mặt. Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng:
- Anh đi làm việc của mình đi, có việc tôi sẽ gọi anh.
Tình hình bình thường người làm kinh doanh đều muốn ở lâu trước mặt lãnh đạo, chẳng qua mỗi lãnh đạo là khác nhau. có lãnh đạo không thích anh vòng vo trước mặt. Tả Hòa Sinh biết ý cười lui ra, ra ngoài cung dặn nhân viên phục vụ vài câu.
Trác Cường Quốc ngồi đối diện Vương Quốc Hoa, hắn cười khổ nói:
- Bí thư Vương, đây không phải do tôi an bài, tôi chỉ gọi điện thông báo một tiếng, ai biết Tả Hòa Sinh lại dùng đến phòng này.
Vương Quốc Hoa nghe ra ý của Trác Cường Quốc, hắn cười nói:
- Lão Trác, nói chuyện không nên giấu diếm như vậy.
Trác Cường Quốc nói:
- Phòng này không phải là do bí thư Nguyên ở mà là do con gái của y - Nguyên Ngọc Mai ở. Trừ khi có nhiệm vụ tiếp đón đặc thù thì bình thường bí thư Nguyên đều ở nhà.
Từ cách dùng từ của Trác Cường Quốc có thể thấy y khá tôn trọng Nguyên Chấn Thiên. Đây không quan hệ đến nhân phẩm, chỉ do Trác Cường Quốc có tâm trạng cảm kích với Nguyên Chấn Thiên.
- Ha ha, tôi biết rồi, anh về đi.
Vương Quốc Hoa cười cười, không tiếp tục dây dưa ở vde này nữa.
Sau khi Trác Cường Quốc đi ra, Vương Quốc Hoa lấy máy điện thoại đi tới bên cửa sổ gọi điện. Hắn cung kính nói:
- Bí thư Hứa, là cháu.
Hứa Nam Hạ nhận được Vương Quốc Hoa gọi tới cũng không bất ngờ, ngược lại có chút chờ mong hỏi:
- Sao, có việc gì ư?
Vương Quốc Hoa nói:
- Ngày nhận chức đầu tiên cháu báo cáo với ngài, tình hình quả thật phức tạp hơn cháu nghĩ nhiều.
Hứa Nam Hạ nhíu mày nói:
- Cháu nhìn ra gì?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Chính là một trực giác, cháu thấy chuyện của Cao Nguyên không đơn giản, có thể không liên quan gì đến Nguyên Chấn Thiên và qq.
Hứa Nam Hạ theo bản năng ngồi thẳng lên, giọng cũng tăng lên đôi chút:
- Sao cháu nói như vậy?
Vương Quốc Hoa nói qua những việc sau khi mình nhận chức tới nay, cuối cùng đưa ra kết luận:
- Từ phản ứng của qq thì cháu thấy y nhất định không phải kẻ giấu sau lưng, bởi vì không cần như vậy. Cao Nguyên tiếp nhận chuyện phiền phức tập đoàn điện tử chính là giúp y giải quyết vấn đề. Từ phản ứng của Nguyên Chấn Thiên thì cũng có thể thấy không phải kẻ chủ mưu, lý do cũng là không cần thiết. Hơn nữa Nguyên Chấn Thiên sớm lên Bắc Kinh dưỡng bệnh chính là để tỏ thái độ.
Hứa Nam Hạ nói:
- Vậy cháu có kết luận như thế nào?
Vương Quốc Hoa nói:
- Có hai kết luận, một là có người nằm vào ngài, một người chính là nhằm vào tập đoàn điện tử Ân Châu. Cháu khuynh hướng về vế sau hơn. Nếu là vế trước thì kẻ chủ mưu quá ngu xuẩn. Vế sau có khả năng cao hơn vì nguyên nhân rất đơn giản, ý của Cao Nguyên là phản đối việc tư hữu hóa tập đoàn điện tử Ân Châu.
Vương Quốc Hoa không phải nói vu vơ, đây là kết luận sau khi hắn uống rượu với Cao Nguyên. Tổng hợp biểu hiện của các nhân vật trong ngày hôm nay, hắn đã đưa ra kết luận này. Đó là có điểm mà Vương Quốc Hoa chưa nói đấy là sau khi hắn đến nhận chức ngoài qq ra thì các thường vụ khác không có ai chủ động tìm Vương Quốc Hoa để báo cáo công việc.
Hứa Nam Hạ trầm ngâm một chút mới nói:
- Vậy cũng tốt, chẳng qua không thể sơ sót. Bộ máy thị ủy Ân Châu quả thật không làm người ta hài lòng được, cháu không thể thả lỏng.
Vương Quốc Hoa nói:
- Bí thư Hứa, cháu đã chủ động nhận việc của tập đoàn điện tử Ân Châu, còn có chính là dự định ra tay từ hệ thống tài chính, giao thông để nhanh chóng tạo dựng uy tín.
Hứa Nam Hạ nói:
- Cháu tìm hai điểm này là rất chuẩn nhưng phải chú ý. Hai điểm này liên quan đến tranh cãi lợi ích lớn nhất, cụ thể chú không nói, chú tin cháu có thể làm tốt.
Dập máy, Vương Quốc Hoa rơi vào trầm tư. Loại trừ khả năng do các thành viên trong bộ máy thị ủy gây ra là có thể, nhưng ai là kẻ gài bẫy Cao Nguyên? Từ góc độ lợi ích nhìn vấn đề thì vị nữ quản lý kia cũng là người bị hại. Từ thủ đoạn xử lý của Diêu Bình có thể thấy y đang muốn nóng lòng thể hiện sự trong sạch của mình.
Vương Quốc Hoa nghĩ một chút rồi lại cầm máy điện thoại gọi cho Trác Cường Quốc:
- Lão Trác, trước đây do ai phụ trách quản lý công nghiệp?
Trác Cường Quốc nói:
- Là do phó thị trưởng Lý Hán, chẳng qua do Cao Nguyên nhận chức nên phó thị trưởng Lý điều sang làm phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, sớm lui về tuyến hai. Nghe nói lúc ấy Lý Hán rất không hài lòng. Có một chuyện tôi cảm thấy cần báo cáo với ngài một chút đó là tập đoàn điện tử Ân Châu gần như là do một tay Lý Hán làm ra.
Một thân hình xuất hiện ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc khách sạn Ân Châu, y gõ cửa tiến vào. Tả Hòa Sinh thấy là ai liền nhỏ giọng nói:
- Lão Diêu, 9h rồi, anh sao lại tới vào lúc này?
Diêu Bình nhìn vào trong một chút mới nói:
- Không có ai khác chứ?
Tả Hòa Sinh nhíu mày nói:
- Vào đi.
Trong phòng có một người phụ nữ quyến rũ ngực to mông mẩy đi ra. Tả Hòa Sinh nói với cô ả.
- Em xuống đi, anh có việc cần nói.
Người phụ nữ không hài lòng xoay xoay mông về phòng thay quần áo rồi mới đi. Diêu Bình đợi cửa đóng lại mới mệt mỏi ngồi xuống ghế, y thở dài một tiếng nói:
- Lão Tả, lần này tôi phiền to. Trong cuộc tọa đàm của các thường vụ thị ủy, Bí thư Vương mới tới đã nói rõ, anh nói tôi đây có thể làm gì chứ? Bên phía thị trưởng Cao tôi thật lòng muốn lấy lòng nịnh bợ, ai ngờ có thằng khốn nào thầm chơi xỏ tôi.
Tả Hòa Sinh cầm một chai rượu vang tới rót cho Diêu Bình:
- Việc này quá kỳ quái, tôi cũng thấy không hợp lý.
Diêu Bình nói:
- Mấu chốt là ở đám người đồn công an thành đông, nhưng tôi tìm người hỏi thăm qua thì quả thật là nhận được điện tố cáo. Đám người ở đồn công an thì anh cũng rõ, thích nhất là bắt đánh cờ bạc và bắt các vụ mại dâm. Hơn nữa tên phó trưởng đồn công an bắt người không ngờ đột nhiên lại bị đau dạ dày nên được đưa vào bệnh viện. Cũng vì nguyên nhân này nên thị trưởng Cao bị nhốt một ngày, việc quá quái lạ.
Tả Hòa Sinh cau mày không nói, Diêu Bình lại nói:
- Tôi thật ra là việc nhỏ, tôi chỉ sợ làm phiền bí thư Nguyên. Tôi muốn gặp mặt giải thích với bí thư Nguyên, cũng muốn gặp mặt Bí thư Vương để giải thích rõ việc này.
Tả Hòa Sinh thoáng đề cao giọng:
- Không được, giải thích lúc này cũng không rõ ràng gì cả.
Vương Quốc Hoa đêm qua ngủ rất ngon, sáng dậy lại thấy mặt trời rực rỡ. Bây giờ đã là tháng sáu, cây cối bên ngoài xanh biếc. Đứng ở ban công, Vương Quốc Hoa khá vui vẻ. Hắn không nhịn được hít sâu một hơi và tập thể dục. Vương Quốc Hoa về phòng rửa mặt xong thì có người gõ cửa.
Vương Quốc Hoa ra mở cửa, Giang Triều Sinh mỉm cười nói:
- Bí thư dậy sớm, có thể gọi bữa sáng không?
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng, xoay người trở lại phòng khách ngồi xuống ghế.
Giang Triều Sinh quay đầu lại bắt chuyện một tiếng, Tả Hòa Sinh tự mình tiến vào nói:
- Bí thư Vương, ngài muốn ăn gì?
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ nhìn y:
- Tổng giám đốc Tả vất vả rồi, cho tôi bát mỳ, nếu có lòng lợn thì cho một ít.
Vừa nói Vương Quốc Hoa nhìn Giang Triều Sinh:
- Triều Sinh đã ăn sáng chưa?
Giang Triều Sinh khẽ gật đầu nói:
- Tôi ăn ở nhà xong mới đi. Vợ tôi làm cơm rang trứng nhưng cho nhiều muối nên khát nước.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói gì nhưng trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng. Giang Triều Sinh thầm kêu may mắn vì được vợ nhắc nhở.
Cái gọi là bỏ nhiều muối vốn có thể không cần nói nhưng Giang Triều Sinh đưa ra lại có hiệu quả tốt, làm Vương Quốc Hoa hài lòng. Chi tiết quả nhiên rất quan trọng.
Rót cho mình cốc nước, Giang Triều Sinh cũng không nói nhiều, uống hết y lập tức lấy sổ ra chuẩn bị ghi chép:
- Tôi xin báo cáo lịch chủ yếu của bí thư ngày hôm nay, ngài xem có gì cần bổ sung không.
Vương Quốc Hoa gật đầu tiếp tục đọc báo, mắt không ngẩng lên.
- 9h30 sáng ….
Giang Triều Sinh đọc khá chậm, Vương Quốc Hoa vừa đọc báo vừa nghe. CHờ Giang Triều Sinh nói gần phút xong, hắn mới bỏ báo xuống:
- Không có gì cần bổ sung cả. Anh ghi một chút, 9h30 sáng mai lãnh đạo cục Tài chính, cục Giao thông đến văn phòng tôi ngồi nói chuyện, 3h chiều mai tổ chức hội nghị thường vụ.
Giang Triều Sinh ghi xong đọc lại một lần nữa, Vương Quốc Hoa gật đầu. Tả Hòa Sinh lúc này tự mình bê khay vào đặt lên bàn uống nước:
- Bí thư Vương, đồ ăn của ngài đã mang tới. Đây là muối, hạt tiêu, ớt, ngài có thể điều chỉnh theo khẩu vị cả mình.
- Cảm ơn, anh đi làm việc của mình đi.
Vương Quốc Hoa nhìn bát mì mà khá hài lòng, Tả Hòa Sinh này đúng là giỏi phục vụ.
- Bí thư Vương, có việc này tôi muốn báo cáo với ngài.
Tả Hòa Sinh không đi ngay mà nói một câu. Vương Quốc Hoa đang cầm đũa dừng một chút.
- Anh nói đi.
- Tối qua Diêu Bình – tập đoàn điện tử Ân Châu đến nói muốn gặp ngài nhưng tôi cản lại. Chuyện này tôi không biết mình xử lý có đúng không nên tới xin chỉ thị của ngài là nếu sau gặp việc như vậy sẽ ứng phó như thế nào?
Tả Hòa Sinh cẩn thận nói, nói xong còn có chút lo lắng.
Vương Quốc Hoa cầm đũa trầm ngâm một chút rồi mới nói:
- Hết giờ làm nếu không có việc quan trọng thì đó là thời gian riêng của tôi, tôi không thích bị người quấy rầy, anh làm coi như phù hợp. Chẳng qua lần sau nên thông báo một tiếng, không chừng có đồng chí có việc quan trọng đến thì sao?
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa ngẩng đầu lên:
- Tổng giám đốc Tả, anh nói có đúng không?
- Bí thư Vương, tôi sai rồi, lần sau…
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Tôi không có ý chỉ trích anh, anh có ý tốt, tôi hiểu. Đi làm việc đi, đừng suy nghĩ nhiều.
- Cảm ơn.
Ra khỏi phòng vẻ mặt Tả Hòa Sinh thoáng cái trở nên kỳ quái giống như gặp vấn đề rất khó khăn vậy.
Giang Triều Sinh chờ Tả Hòa Sinh đi ra ngoài liền nhỏ giọng nói:
- Tả Hòa Sinh kinh doanh khách sạn này đã được gần mười năm. Tôi là người địa phương nên biết rõ việc này.
- Một nhà kinh doanh mọi việc đều xuất phát từ lợi ích cá nhân, không có gì là lạ.
Vương Quốc Hoa mỉm cười, Giang Triều Sinh nghe ra ý của hắn nên cười nói:
- Cảm ơn bí thư đã chỉ điểm.
- Ha ha, anh đó, khách khí như vậy làm gì. Trên bàn có vài tài liệu, anh thu dọn, tôi ăn sáng đã.
Vương Quốc Hoa đuổi Giang Triều Sinh vào trong, kết qủa Giang Triều Sinh không thấy trên bàn làm việc có tài liệu gì, y đầu tiên là có chút khó hiểu nhưng sau đó lập tức hiểu ý của Vương Quốc Hoa. Đây là Vương Quốc Hoa không muốn để Giang Triều Sinh nhìn mình ăn. Chuyện này làm Giang Triều Sinh thầm nhớ kỹ để sau này biết nên làm như thế nào.
Phòng họp nhỏ đã khá đông đủ người, còn 10 phút nữa mới tới 9h30. Không khí trong phòng có chút nặng nề. Tổng cộng có sáu người, chủ tịch Diêu Bình còn có một phó chủ tịch, nguyên tổng giám đốc Triệu Đông Thăng, phó tổng giám đốc phụ trách tiêu tụ, phó tổng giám đốc phụ trách sản xuất, còn có giám đốc tài chính. Năm người ba nam một nữ. Nữ cán bộ là giám đốc tài chính.
Vị trí của Triệu Đông Thăng khá đặc biệt, y ngồi trong góc mà vẻ mặt có chút ngưng trọng như không ăn ý với hoàn cảnh xung quanh. Người khác như cũng biết hắn có bức xúc nên chỉ lén nói chuyện mà không để ý tới hắn.
- Đừng nói chuyện riêng như vậy, yên lặng cho tôi.
Mặc dù âm thanh không lớn nhưng Diêu Bình vẫn có chút khó chịu nói.
Mọi người lập tức nhìn tới y, Diêu Bình nhìn Triệu Đông Thăng nói:
- Lão Triệu, hôm nay anh không thể giả câm điếc được. Tập đoàn điện tử đi tới ngày hôm nay tôi có trách nhiệm nhưng anh xin nghỉ bệnh lâu như vậy thì không thể không có chút trách nhiệm nào chứ?
Triệu Đông Thăng khinh thường nhìn Diêu Bình rồi nhắm mắt khoanh tay. Diêu Bình hừ một tiếng tiếp tục hút thuốc. Nữ giám đốc tài chính bên cạnh đưa tay vuốt vuốt mũi nói:
- Chủ tịch Diêu, có nữ đồng chí ở đây anh hút thuốc ít thôi.
Diêu Bình lặng lẽ nhìn đối phương rồi từ từ dập thuốc. Lúc này cửa mở ra, mọi người nhìn tới, Vương Quốc Hoa vững vàng đi đằng trước, phía sau là trưởng ban thư ký Trác Cường Quốc cùng thư ký.
- Mọi người đến đông đủ rồi ư?
Thấy mọi người đứng lên chào, Vương Quốc Hoa rất trực tiếp hỏi.
- Đã đến đầy đủ.
Diêu Bình gật đầu cúi người trả lời, Vương Quốc Hoa rất tự nhiên liếc hắn một cái, trực tiếp ngồi xuống thản nhiên nói:
- Hôm nay mời mọi người tới là để tuyên bố một việc. Trưởng ban thư ký….
Vương Quốc Hoa quay đầu nhìn Trác Cường Quốc.
- Thực tế do năng lực bộ máy tập đoàn điện tử Ân Châu hiện nay không đủ để ứng phó với thị trường trước mắt, thị ủy quyết định toàn thể thành viên bộ máy Đảng ủy tập đoàn điện tử tạm thời đình chỉ công tác học tập, bộ máy mới do hội nghị công nhân toàn tập đoàn tiến hành bầu chọn.
Trác Cường Quốc mặt không chút thay đổi nói xong sau đó ngồi xuống. Vẻ mặt mỗi người ở đây đều khác nhau, trong đó rõ ràng nhất là ba người. Đầu tiên là Diêu Bình, vẻ mặt y không ngờ là đột nhiên trở nên dễ dàng. Thứ hai là ả nữ giám đốc tài chính, ả cắn môi cúi đầu đầy tức tối. Còn lại chính là Triệu Đông Thăng, vể mặt khiếp sợ, miệng mở ra nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.
Vương Quốc Hoa nhìn quanh một vòng mới nói:
- Mọi người không có gì để nói chứ? Không có thì tan họp, tôi rất bận, không có thời gian lãng phí.
- Hừ.
Có hai người cùng hừ. Đầu tiên là ả giám đốc tài chính, ả có chút không phục nói:
- Bí thư Vương, tôi có ý kiến, tôi quản lý tài chính, lãnh đạo ký tên thì tôi cấp tiền, dựa vào gì mà đình chỉ chức vụ của tôi?
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng nhìn ả, thấy ả né tránh ánh mắt mới tức giận nói:
- Cô nhìn tôi rồi dám nói mình vẫn kiên trì chế độ tài chính trong công việc không? Có dám trả lời tôi không?
- Nói…
Ả nữ giám đốc tài chính không trả lời được nên cúi đầu.
Vương Quốc Hoa lần nữa nhìn chung quanh một vòng:
- Có ai nói nữa không?
Hắn đợi một phút rồi đứng lên định đi.
Lúc này Triệu Đông Thăng đột nhiên đứng lên nói:
- Bí thư Vương, tôi muốn nói vài câu.
Vương Quốc Hoa nhìn hắn ngồi xuống.
- Anh nói đi.
Triệu Đông Thăng có chút kích động nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói qua giỏi làm kinh tế. tôi muốn hỏi ngài một vấn đề là ở thể chế quốc gia hiện nay không phải công ty nhà nước trong lĩnh vực lũng đoạn thì sao có thể làm tốt/ Làm như thế nào thoát khỏi trói buộc hành chính?
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên hỏi lại một câu:
- Tôi nghe nói tổng giám đốc Triệu rất giỏi tiếng anh, mời giải thích từ Lqin có nghĩa là gì giúp tôi?
Triệu Đông Thăng rất rõ ràng ngẩn ra một chút rồi kích động nói:
- Tín nhiệm để ủy thác.
Vương Quốc Hoa đưa tay ra hiệu đối phương ngồi xuống.
- Đừng kích động như vậy. Xem ra tiếng Anh của anh rất tốt, nếu anh có thể phiên dịch thì tôi sẽ không giải thích nghĩa từ này với anh. Không khách khí mà nói các vị đang ngồi đây thiếu chính là thứ này.
Mọi người đều im lặng cúi đầu bao gồm cả Triệu Đông Thăng. Vương Quốc Hoa một lần nữa nhìn quanh nói:
- Tập đoàn điện tử Ân Châu đi tới ngày hôm nay thì các vị có trách nhiệm gì chắc cũng hiểu. Sau khi về tôi hy vọng trong ba ngày thấy một bản báo cáo chi tiết. Tôi nói trước tất cả phải chân thật. Được rồi, các vị tự lo cho mình đi.
- Bí thư Vương chờ chút.
Triệu Đông Thăng đứng bật dậy nhăn nhó nhìn Vương Quốc Hoa:
- Bí thư Vương, vô dụng thôi, dù là tuyển bộ máy lãnh đạo mới, vứt bỏ có chuyên nghiệp hay không thì không có ước thúc về quyền lợi thì cũng không thể làm tập đoàn tốt lên được.
Vương Quốc Hoa nhìn hắn rồi lạnh nhạt nói:
- Anh nói rất đúng, điểm này tôi đồng ý.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Triệu Đông Thăng, Vương Quốc Hoa không khỏi thầm thở dài một tiếng. Trong những người này chắc chỉ có lẽ mỗi tên Triệu Đông Thăng là lo cho tiền đồ và vận mệnh của tập đoàn điện tử.
- Bí thư Vương, tôi …
Triệu Đông Thăng còn định nói nữa nhưng Vương Quốc Hoa đã xua tay chặn lại:
- Anh trước hết đừng nói vội.
Vương Quốc Hoa xoay sang nói với Trác Cường Quốc:
- Những người khác về hết, ngày mai tổ công tác thị ủy sẽ tiến vào tập đoàn điện tử, do trưởng ban thư ký phụ trách chung.
Trác Cường Quốc vâng một tiếng, người liên quan đứng dậy rì đi. Triệu Đông Thăng không biết nên đi hay ở thì Vương Quốc Hoa đã cười nói với hắn:
- Triệu Đông Thăng, có gì cần nói thì vào văn phòng của tôi.
Đãi ngộ này làm mọi người đều trợn tròn mắt, sao Vương Quốc Hoa lại coi trọng Triệu Đông Thăng?
Tiến vào văn phòng Vương Quốc Hoa, Triệu Đông Thăng cũng không quá khẩn trương, thậm chí vẻ mặt còn lộ vẻ khinh thường. Theo hắn thấy Vương Quốc Hoa không biết kinh doanh công ty. Ai cũng nói tên Vương Quốc Hoa này giỏi làm kinh tế nhưng từ góc độ quan chức mà muốn làm công ty sống dậy lại là vấn đề khác hẳn.
Vương Quốc Hoa bảo Giang Triều Sinh mang trà lên sau đó mới ngồi xuống đội diện Triệu Đông Thăng:
- Bây giờ anh có gì cần nói cũng có thể nói.
Triệu Đông Thăng ngược lại không nóng nảy, y cau mày suy nghĩ một lúc mới nói:
- Tôi nói có tác dụng sao? Thị ủy không phải đã đưa ra quyết định sao?
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Quyết định gì? Ồ, tạm thời đình chỉ công tác học tập, quyết định này là có. Bộ máy mới do tuyển cử mà sinh ra ư? Cái này cũng có.
Nhìn vẻ mặt Vương Quốc Hoa lúc nói chuyện, Triệu Đông Thăng không khỏi có chút mơ hồ.
- Ha ha, anh không nói thì để tôi nói.
Vương Quốc Hoa châm điếu thuốc, không nhanh không chậm mở miệng nói:
- Các nước phương tây cũng có không ít công ty nhà nước, hơn nữa làm rất thành công nhưng tình hình ở Trung Quốc chúng ta lại khác, anh có phải là muốn nói cái này không? Hôm nay tôi làm bí thư rồi tổ chức tuyển cử bầu bộ máy lãnh đạo. Nhưng mai đổi bí thư thì còn tiến hành theo cách này không?
Mấy điều Triệu Đông Thăng muốn nói đều bị Vương Quốc Hoa đoạt trước, hắn đành lặng lẽ gật đầu. Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng nói tiếp:
- Quốc gia trong quá trình cải cách công ty nhà nước đều là bắt lớn bỏ nhỏ. Công ty như tập đoàn điện tử Ân Châu khi gặp nền kinh tế thị trường cạnh tranh kịch liệt khiến hoạt động kinh doanh kém hiệu quả, khó sinh tồn được, trừ khi tiến hành trong lĩnh vực lũng đoạn, nhưng điều này lại không thực tế.
Triệu Đông Thăng lại một lần gật đầu, Vương Quốc Hoa nói đều đúng suy nghĩ trong lòng y. Là một nhà kinh doanh giỏi có suy nghĩ như vậy là rất bình thường.
- Cho nên anh mới muốn tiến hành MB.
Vương Quốc Hoa nhấn giọng hỏi một câu, Triệu Đông Thăng lại gật đầu.
- Công ty có phát triển tốt cũng là của quốc gia, không phải của cá nhân. Cho nên làm tốt và làm không tốt cũng không quan trọng phải không?
Vương Quốc Hoa vừa nói vẻ mặt cũng dần sa sầm lại, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn.
Triệu Đông Thăng không có gì để nói, bao thứ đã chuẩn bị đều bị Vương Quốc Hoa nói ra hết.
- Không phản đối ư? Vậy thì anh về đi.
Vương Quốc Hoa đứng lên về lại sau bàn làm việc, Triệu Đông Thăng cuối cùng đã mở miệng nói:
- Coi như là chính quyền không dùng lệnh hành chính can thiệp hoạt động của công ty, ngài nghĩ xem làm như thế nào để ước thúc quyền lợi của các người quản lý tập đoàn? Vấn đề này ở trong nhà nước ngài chắc biết rõ. Ngài là một bí thư thị ủy thì ai đến giám sát và ước thúc?
- Đúng thế, quyền lực mà mất đi sự chế ước thì hiện tượng hủ bại sẽ là tất nhiên. Tôi vẫn luôn cho rằng năng lực tự sửa của Đảng ta khá mạnh. Làm một bí thư thị ủy, tôi cũng chỉ có thể tiến hành một ít sửa đổi trong phạm vi quy định cho phép. Không biết tổng giám đốc Triệu có hứng thú thử một lần không?
Vương Quốc Hoa đứng lại xoay người quay đầu mỉm cười nhìn Triệu Đông Thăng.
- Bí thư Vương, ngài trước hết nói xem mình định sửa đổi như thế nào?
Triệu Đông Thăng đã không có ý định thuyết phục Vương Quốc Hoa, tên Vương Quốc Hoa này không giống cán bộ nhà nước bình thường, lý luận nhận thức về kinh doanh của tập đoàn không hề kém gì mình.
- Biện pháp của tôi rất đơn giản, thành lập chế độ công khai, công ty kinh doanh công khai trong suốt, do toàn thể công nhân viên giám sát người quản lý. Đương nhiên hồi báo của người quản lý cũng có liên quan trực tiếp đến nỗ lực, cố gắng của y. Phổ biến MB ở trong nước gặp vấn đề lớn nhất chính là phải đạt được nhiều hơn so với thứ mình bỏ ra.
Vương Quốc Hoa nói xong liền ngồi lại xuống ghế, nhấp ngụ trà rồi nói tiếp:
- Anh có thể về, suy nghĩ thật kỹ. Đương nhiên anh muốn làm người lãnh đạo tập đoàn còn phải có một điều kiện đó là được toàn thể công nhân viên bầu anh.
Triệu Đông Thăng đầy phức tạp nhìn Vương Quốc Hoa, y từ từ xoay người rời đi. Việc Vương Quốc Hoa muốn làm hắn cũng đã hiểu, dùng lệnh hành chính mạnh mẽ yêu cầu công ty nhà nước thực hiện chế độ công khai, hơn nữa cho lãnh đạo tập đoàn chế độ đãi ngộ thích hợp. Đây là điều mà Vương Quốc Hoa có thể làm tốt nhất ở thể chế hiện nay.
Triệu Đông Thăng ra ngoài thiếu chút nữa va vào Trác Cường Quốc. Trác Cường Quốc không để ý cái này còn cười cười với hắn. Sau khi vào cửa Trác Cường Quốc cười nói:
- Bí thư, mời ngài xem qua danh sách của tổ công tác thị ủy, tạm thời điều người từ các đơn vị, cuối cùng phải do ngài quyết định.
Vương Quốc Hoa cầm danh sách không nhìn mà ký tên ngay.
- Nếu là việc do anh phụ trách tôi sẽ tuyệt đối tin tưởng. Nhiệm vụ của tổ công tác anh cũng rõ đó, toàn diện tìm hiểu rõ hiện trạng của tập đoàn, tạo trụ cột cho quyết định cuối cùng của thị ủy.
Trác Cường Quốc như đã quen sự tín nhiệm của Vương Quốc Hoa dành cho mình, y cười cười rời đi. Sự tin tưởng của Vương Quốc Hoa là cơ hội đối với hắn, cũng là một thử thách.
Vương Quốc Hoa tạm thời không đi đối mặt với công nhân của tập đoàn. Theo Vương Quốc Hoa thấy một chế độ hữu hiệu có tác dụng rất quan trọng đối với sự thành bại của công ty, thậm chí là của chính quyền.
Trong quá trình không ngừng hoàn thiện chế độ, phát hiện vấn đề có thể sửa đổi, đây không phải là phương hướng phát triển của Đảng sao? Đương nhiên bởi vì sai lầm mà phải trả giá nhiều hay ít cũng là dựa vào quyết định của Đảng ủy, chính quyền. Cho nên mỗi một lần đưa ra quyết định, Vương Quốc Hoa đều suy nghĩ rất cẩn thận.
Quyết định của thị ủy tạo thành tiếng vang không nhỏ ở tập đoàn điện tử Ân Châu. Sau đó Trác Cường Quốc dẫn đoàn tiến vào bắt đầu tìm hiểu rõ công việc. Vương Quốc Hoa cũng đang ngồi tiếp hai vị cục trưởng.
Yy – cục Tài chính hôm nay đổi bộ váy màu xám nhạt, tinh thần cô nhìn không quá tốt. Mặc dù là bôi son màu sáng hơn nhưng cũng không giấu được vẻ mệt mỏi trên trán.
Vương Quốc Hoa sang bên ủy ban thị xã chưa về, hai người này tới sớm không thể làm gì khác hơn là vào văn phòng chờ, hai bên mắt to mắt nhỏ nhìn nhau đầy khó chịu. Cục trưởng cục Giao thông Hầu Kiến Thiết biết rõ mục đích của yy. ả này trước đây ỷ được Nguyên Chấn Thiên tín nhiệm nên không ít lần nhằm vào việc thu phí đường cao tốc. Đáng tiếc cô ả giống như không biết nội tình, hoặc là nói cô ta biết nội tình nhưng vẫn muốn chia bát canh. Bây giờ Vương Quốc Hoa gọi, Hầu Kiến Thiết cảm thấy không phải việc hay nhất là yy ở đây.
Hầu Kiến Thiết không rõ sao Vương Quốc Hoa lại chú tâm tới cục Giao thông như vậy, lúc này mới nhận chức đã điểm danh đòi gặp. Hầu Kiến Thiết biết rõ một điều một bí thư thị ủy hoàn toàn có thể quyết định vận mệnh của hắn. Đối với việc Vương Quốc Hoa không nắm rõ nội tình của cục Giao thông, Hầu Kiến Thiết không ôm ảo tưởng gì cả. Vương Quốc Hoa nếu muốn biết tin tức thì không sợ không ai báo cáo. Nếu muốn tiếp tục ngồi ở vị trí này thì Hầu Kiến Thiết nhất định phải được Vương Quốc Hoa tín nhiệm.
Đương nhiên trong thời gian ngắn Vương Quốc Hoa muốn động Hầu Kiến Thiết cũng không có khả năng. Hội nghị thường vụ thị ủy không phải ngồi cho có, vấn đề nhân sự quan trọng đều cần trải qua hội nghị thường vụ thảo luận, chế độ tập trung dân chủ chính là ước thúc.
Lúc Vương Quốc Hoa tiến vào cửa, yy lập tức đứng lên cười nói:
- Bí thư Vương.
Hầu Kiến Thiết cũng đứng lên ân cần chào hỏi, Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi gật đầu nói với hai người:
- Vào rồi nói chuyện.
Vương Quốc Hoa trực tiếp vào cửa ngồi xuống sau bàn làm việc, hai vị kia ngồi ở sopha. Hắn nghiêm túc nói:
- Tôi sẽ không nói nhảm, từ hôm nay trở đi cục Giao thông thu phí đường cao tốc được bao nhiêu trừ tiền trả lương nhân viên và chi trả thường xuyên còn đâu đưa hết về cho cục Tài chính.
- Bí thư Vương, cái này có ổn hay không? Chuyện lớn như vậy sao không thảo luận ở hội nghị thường vụ? Hay là …
Hầu Kiến Thiết không nhịn được kêu lên, đáng tiếc gặp phải ánh mắt sắc bén của Vương Quốc Hoa nên y đành phải nuốt câu nói tiếp theo về.
- Hầu Kiến Thiết, đường cao tốc là như thế nào thì tôi không nói. Tôi bây giờ cũng không có thời gian rảnh nói nhiều với anh. Anh nếu rảnh rỗi thì xuống xem các đơn vị nhận thi công đường làm như thế nào đi.
Vương Quốc Hoa lạnh lùng nói làm Hầu Kiến Thiết mềm nhũn ngồi trên ghế không biết nói gì.
Thấy Hầu Kiến Thiết không nói chuyện, Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng nói tiếp:
- Đường Xuân Phong mới làm xong một năm rưỡi đã sụt lún, không thể làm gì khác hơn là phải sửa lại. Báo cáo điều tra cụ thể đâu rồi khi chuyện xảy ra từ ba tháng trước. Anh có phải cảm thấy tôi mới tới nên không có biện pháp gì với anh phải không?
Hầu Kiến Thiết hơn 50 tuổi bị Vương Quốc Hoa nói như vậy mà phải im miệng, ánh mắt hoảng sợ nhìn Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa căn bản không thèm nhìn hắn một cái, tiếp tục cười lạnh nói:
- Được rồi, anh về trước đi.
Hầu Kiến Thiết chống tường từ từ đi ra, yy ở lại cũng hoàn toàn thu lại nụ cười, có trời mới biết trong tay tên Vương Quốc Hoa này có chiêu gì.
- Trong hội nghị thường vụ chiều nay tôi sẽ đề nghị giải quyết vấn đề chi tiêu quá nhiều cho xe công. Đến lúc ấy các đơn vị thừa xe sẽ do ủy ban thị xã ra mặt tiến hành đấu giá, tiền đạt được trực tiếp đưa vào hạng mục xây dựng quảng trường, cục trưởng Chu chắc không có ý kiến gì chứ?
Yy đờ đãn gật đầu, giọng điệu và thần thái nói chuyện của Vương Quốc Hoa có thể nói đã hoàn toàn làm yy sợ hãi. Sát khí không hề che dấu giống như lưỡi dao lướt trên mặt làm tim yy đau nhói.
Nếu như nói ngày hôm qua Vương Quốc Hoa cho cô ấn tượng là sự lợi hại giấu dưới sự tao nhã, lịch sử, hôm nay cô lại thấy sự sắc bén. Vừa nãy nếu Hầu Kiến Thiết không chịu đi vào khuôn khổ, yy hoàn toàn tin tưởng Vương Quốc Hoa sẽ ra tay độc ác.
Sự tự tin của yy hoàn toàn bị phá vỡ, tâm trạng tốt vì được lợi đã biến mất hoàn toàn.
- Bí thư Vương, chuyện này thị trưởng Vương có thái độ gì?
Yy lúc này hỏi một câu, dù sao chuyện này rất lớn phải được Vương Suất gật đầu, mặc dù là làm cho có cũng cần thiết.
- yy, đây không phải việc cô cần quan tâm, cô đi làm việc của mình đi.
Yy nghe như được ân xá, lúc chạy ra ngoài thiếu chút nữa đập vào cửa.
Vương Quốc Hoa một mình không khỏi hiện ra cuộc nói chuyện vừa rồi giữa mình và Vương Suất. Vương Quốc Hoa chủ động tới làm Vương Suất có chút bất ngờ. Vương Quốc Hoa rất trực tiếp hy vọng Vương Suất ủng hộ quyết định của mình với cục Giao thông, Vương Suất thực ra không quá thoải mái. Việc này về nguyên tắc là chuyện của ủy ban thị xã, Vương Quốc Hoa đây là nhúng tay vào công việc của ủy ban. Sau đó Vương Quốc Hoa nói đến chuyện xe công coi như để báo đáp lại cho Vương Suất.
Phải thỏa hiệp cũng làm Vương Quốc Hoa rất không thoải mái. Từ hình thức mà nói cách làm này của hắn có vẻ chuyên quyền nhưng Vương Quốc Hoa không có lựa chọn nào khác. Ở một vài vấn đề bây giờ nhất định hắn phải chuyên quyền. Đương nhiên Vương Quốc Hoa trước đó vẫn thông báo cho Vương Suất, để đạt thỏa thuận chung. Sau này bên mảng tài chính, Vương Quốc Hoa hoàn toàn đưa sang cho Vương Suất. yy không có bí thư thị ủy làm chỗ dựa thì Vương Suất muốn xử lý cô cũng dễ dàng hơn.
Vương Quốc Hoa đã từng làm người đứng đầu bên chính quyền nên biết rõ sự bất đắc dĩ nếu trong tay không nắm quyền tài chính. Cho nên ở vấn đề tài chính, hắn rất rộng lượng nhượng quyền, cũng tỏ vẻ sau chuyện cục Giao thông sẽ không xen vào việc bên bí thư xã nữa. Vương Quốc Hoa biết rõ mình nên làm gì trên cương vị phó bí thư thị ủy chủ trì công việc.
Về phần yy xinh đẹp, Vương Quốc Hoa cho đến bây giờ cũng không cho rằng cô là người đơn giản. yy muốn một tay che trời ở cục Tài chính là việc của cô ta, Vương Quốc Hoa không quan tâm. Làm như thế nào lấy được tiền trong túi cô thì đó là chuyện của Vương Suất. Vương Quốc Hoa chỉ cần làm cho yy biết hắn không thiếu tính quyết đoán và tàn nhẫn là đủ.
Về phần Hầu Kiến Thiết, hôm nay chỉ mới là bắt đầu. Vương Quốc Hoa biết một vài người không chịu khoanh tay chịu chết, hắn tin rằng sẽ tới lúc đối phương nhảy ra.
Hắn cố tình tạo ra hiện tượng một kẻ ngang ngược, cứng rắn. Hắn cũng biết mình có xu thế quá mạnh sẽ dễ bị người ghen ghét, đáng tiếc ở cục diện hiện nay Vương Quốc Hoa không có lựa chọn nào khác. Hắn dù sao cũng còn quá trẻ, muốn thuận lợi nhanh chóng mở cục diện thì không thể không tạo mưa gió.