Số lần đọc/download: 10797 / 422
Cập nhật: 2015-11-21 20:49:45 +0700
Chương 17: Tái Kiến Lan Thúc
M
ột tay cầm lục sắc tiểu tháp, trong mắt Tần Vũ có vui mừng, kích động với cả một chút sợ. Bao nhiêu năm nay nỗ lực, mong mỏi, đến khi thành hiện thực dù tâm linh Tần Vũ có kiên định đến mấy cũng có chút sợ.
"Cuối cùng đã mở được rồi sao?"
Tầng ba Khương Lan giới đã mở ra nhưng Tần Vũ lại có cảm giác đang nằm mộng.
Ló đầu ra khỏi cửa đại sảnh ngẩng lên nhìn trời.
Bầu trời êm ả, mây trắng lững lờ bay.
Gió thổi nhẹ, vờn bay mái tóc dài của Tần Vũ, Tần Vũ nhìn về hướng gió thổi tới, ngoài cửa sảnh là sân, mục quang của Tần Vũ dừng lại trên cây liễu cổ thụ trong sân, hàng ngàn hàng vạn cành liễu phất phơ, nhưng vào lúc này ....
Dưới ngàn vạn cành liễu đột nhiên hiện ra một bóng người, phảng phất như bản thể người đó đang tồn tại ở đây.
Nhãn thần quen thuộc, nét tiếu dung quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, tất cả đều quen thuộc.
"Lan ... Lan thúc!"
Tần Vũ cảm thấy toàn thân phảng phất như bị lôi điện xuyên qua, đầu óc lùng bùng, tuy hắn biết mọi điều đều là sự thật nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau khi mở tầng ba Khương Lan giới, Tần Vũ liền bước vào một loại trạng thái "mộng du".
Toàn thân cảm thấy "lâng lâng", mọi việc giống như không phải là thật.
Tần Vũ liên tục hít sâu hai-ba hơi liền, đầu óc đang nóng bừng mới từ từ bình tĩnh lại. Gió mát phất nhẹ lên mặt, Tần Vũ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng cũng đang từ từ bình ổn.
"Tiểu Vũ."
Trên mặt Khương Lan có nét tiếu dung đầy vẻ yêu thương: "Không tưởng được không gặp nhau chưa tới vạn năm con lại đạt được cảnh giới cao như thế này, hơn nữa còn trở thành điện chủ Lam Huyền điện của Đông cực Huyễn Kim sơn."
Khương Lan vừa nói, tâm tình "thắc thỏm bất định" của Tần Vũ liền hoàn toàn bình tĩnh lại, khôi phục trạng thái bình thường.
Trong lòng Tần Vũ đột nhiên kinh động nói ngay: "Lan thúc, thúc đến đây vậy mấy người Đông cực thánh hoàng sẽ phát ..."
Khương Lan cười bình thản nói: "Cứ việc yên tâm, ba người Hoàng Phủ Ngự, Hoàng Phủ Lôi, Hoàng Phủ Lưu Hương phần lớn thời gian chỉ chú ý tới phủ đệ của bọn họ. Sẽ không chú ý tới Lam Huyền điện của con đâu. Hơn nữa, cho dù bọn họ có chú ý quan sát, muốn phát hiện được sự tồn tại của ta cũng rất khó."
Lúc này Tần Vũ mới thở phào trong lòng.
Tần Vũ còn chưa rõ lắm về thủ đoạn giữa các thần vương với nhau. Nhưng Lan thúc đã nói như thế khẳng định phải dựa vào điểm nào đó.
"Lan thúc, vào trước rồi hãy nói."
Tần Vũ liền mời Lan thúc vào đại sảnh, đồng thời truyền âm cho Phúc bá: "Phúc bá, bất kể là ai tới cũng không được phép quấy rầy ta."
Tần Vũ là chủ nhân của Phúc bá, đối với mệnh lệnh của Tần Vũ, Phúc bá tự nhiên chấp hành kiên quyết.
Trong đại sảnh.
Khương Lan ngồi xuống nhưng Tần Vũ vẫn đứng.
"Con cũng ngồi đi."
Khương Lan mỉm cười nói với Tần Vũ: "Đừng có giống như trẻ con thế."
Tần Vũ có thể xem là đã có kinh nghiệm hơn nhiều, dù đối diện với mấy người Đông cực thánh hoàng, Bách Hoa thần vương, Tần Vũ cũng chưa từng quá khép nép, thậm chí trước mặt Đông cực thánh hoàng trong lòng Tần Vũ trước sau vẫn có một cổ ngạo khí.
Nhưng lúc ở trước mặt Lan thúc Tần Vũ liền phát hiện, mình giống như đứa trẻ đứng trước người lớn. Sự lãnh khốc, cô ngạo trước đó hoàn toàn không còn nữa, chỉ có sự khép nép của một đứa trẻ con.
Trước sự thôi thúc của Khương Lan Tần Vũ mới ngồi xuống bên cạnh.
Lúc này trên mặt Khương Lan có một tia tiếu dung đầy tán thưởng, càng nhìn Tần Vũ càng yêu thích. Sau đó nâng chén trà bên cạnh, uống một ngụm rồi cười nói: "Tiểu Vũ à, con cũng biết đó, hôm nay là ngày ta cao hứng nhất trong bao nhiêu năm nay."
Tần Vũ ngồi một bên giống như đứa trẻ ngoan ngoãn chăm chú lắng nghe.
"Từ khi Lập nhi theo ta về thần giới, ta vẫn một mực quan tâm tới chuyện của con. Ngay cả việc con luyện hóa Mê Thần điện ta cũng âm thầm thi triển một số thủ đoạn, làm đám thần vương của thần giới không ai phát hiện ra." Khương Lan cười ha ha nói.
Trong lòng Tần Vũ không khỏi chấn động.
Đúng rồi.
Thần vương nắm giữ "không gian pháp tắc", tuy vô pháp dùng thần thức xuyên qua tầng ngăn cách không gian để trực tiếp tra xét, nhưng chỉ cần bọn họ có ý thì chuyện muốn biết việc ở hạ giới không phải là điều khó. Mình luyện hóa Mê Thần điện, đây là một chuyện lớn. Tần Vũ vốn một mực thấy kỳ quái, không lẽ không có thần vương nào chú ý, vì sao không có thần vương nào tìm tới làm phiền mình?
Hiện tại xem ra chính là do Lan thúc âm thầm giúp đỡ.
"Đương nhiên, ta không thể lúc nào cũng chú ý tới con, chỉ có thể lưu lại một ấn ký trên người con, lúc con gặp nguy hiểm ta có thể biết ngay." Khương Lan đem mọi chuyện nói ra hết.
"Ấn ký?" Tần Vũ có chút ngạc nhiên, "Lan thúc, thúc để lại ấn ký trên người con? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"
Sự tự tin của Tần Vũ tịnh không phải là không có cơ sở. Sự tự tin đó đến từ 'không gian chi lực của tân vũ trụ'. Trước sự quan sát bằng không gian chi lực của tân vũ trụ do hắn hoàn toàn nắm giữ, Tần Vũ cho rằng không có cái gì có thể thoát khỏi sự quan sát của hắn.
Khương Lan mỉm cười nói: "Thực tế thì rất đơn giản, ta đã để lại ấn ký trên 'Khương Lan giới', con luyện hóa Khương Lan giới nên cũng có thể xem là đã để lại trên người con."
"Khương Lan giới." Tần Vũ lúc này mới giật mình.
"Tầng thứ nhất, thứ hai, thứ ba của Khương Lan giới đều có ấn ký ta để lại. Chỉ cần con mở một tầng ra thì ta tự nhiên sẽ biết. Năm xưa khi con mở tầng một, tầng hai ta đều xuất hiện là do nguyên nhân này. Tầng ba cũng có ấn ký của ta, con chưa mở được thì tự nhiên không biết. Khi con mở tầng ba ấn ký đó sẽ tự động tiêu tan." Khương Lan giải thích cặn kẽ.
Tần Vũ hoàn toàn hiểu rõ.
Chẳng trách không gian chi lực của mình vô pháp tra ra, thì ra ấn ký đó nằm trong tầng ba Khương Lan giới, trước đây mình chưa mở ra được tự nhiên vô pháp tra ra. Một khi mở ra ấn ký đó liền tự động tiêu tan, chẳng thể nào bị mình phát hiện.
"Ha ha, không nói chuyện đó nữa, Tiểu Vũ, lúc trước khi ta phát hiện con luyện hóa Mê Thần điện, ta đúng là đã thở phào. Nếu con không luyện hóa Mê Thần điện mà chỉ dựa vào sự giúp đỡ của ta, muốn cưới Lập nhi đích xác là thiên nan vạn nan đó." Khương Lan cảm thán nói.
Tần Vũ cũng không phải là người ngây thơ như ở phàm nhân giới khi xưa nữa, đến thần giới lâu như thế cũng đã biết đại khái sự tình của thần giới.
Lập nhi có một giọt sinh mệnh linh hồn chi lệ. Giọt sinh mệnh linh hồn chi lệ đó có một nửa tinh hoa năng lương và cảm ngộ không gian pháp tắc của Sinh Mệnh thần vương "Tả Thu Mi". Đối với một số thượng bộ thiên thần mà nói, đây đích xác là một cánh cửa dẫn tới cảnh giới thần vương.
Thần giới có rất nhiều người đã đạt tới đỉnh điểm của thượng bộ thiên thần.
Bọn họ chỉ thiếu một bước nữa là thành thần vương.
Nhưng một bước này lại làm khốn không ít thiên tài, một khi bọn họ có thể song tu cùng Lập nhi, lĩnh ngộ phần cảm ngộ do Sinh Mệnh thần vương lưu lại thì may ra mới có đột phá, trực tiếp đạt tới cảnh giới thần vương.
"Tiểu Vũ, con cũng đã luyện hóa giọt sinh mệnh linh hồn chi lệ kia, chắc chắn phải biết bí mật của sinh mệnh linh hồn chi lệ. Sinh Mệnh thần vương mất đi, để lại hai giọt lệ, một giọt dung nhập vào thể nội của Lập nhi, giọt còn lại xé rách không gian, tiến nhập vào trong các không gian giao nhau." Khương Lan cười nói.
Tần Vũ bắt đầu chú ý. Hắn biết "Lưu Tinh lệ" của mình chính là một giọt lệ của Sinh Mệnh thần vương.
"Lan thúc, các người ..." Tần Vũ đột nhiên ngộ ra.
Khương Lan khẽ gật đầu nói: "Đứng, Lập nhi nó có được một giọt sinh mệnh linh hồn chi lệ, đối với giọt kia cũng có một chút cảm ứng. Chỉ là giọt sinh mệnh linh hồn chi lệ kia cứ bay lượn trong chỗ giao nhau của các không gian loạn cả lên nên ta vô pháp tìm được chuẩn xác. Ngay cả Lập nhi cũng chỉ có cảm giác đại khái về phương hướng. Rất lâu sau đó ta và Lập nhi mới phát hiện giọt sinh mệnh linh hồn chi lệ còn lại đã cố định ở một không gian, vì thế bọn ta mới tới đó. Cũng là tới quê hương của con, Tử Huyền tinh."
"Lan thúc, năm xưa khi thúc gặp con có phải đã biết rồi?" trong lòng Tần Vũ không khỏi áy náy.
Nghĩ tới khi xưa, Tần Vũ xem Lưu Tinh lệ là bí mật trọng yếu của mình, cứ nghĩ là bọn Lan thúc nhất định không biết được.
"Đúng. Khi xưa lúc Lập nhi phát hiện ra con, liền xác định con có giọt sinh mệnh linh hồn chi lệ còn lại. Dù sao thì lúc đó con còn quá yếu, căn bản không sao luyện hóa sinh mệnh linh hồn chi lệ. Chỉ có thể vận dụng một cách thô thiển một ít năng lượng tối cơ bản mà thôi." Khương Lan cười bình thản nói.
Tần Vũ chỉ biết cười cười.
Trước đây, mình vận dụng năng lượng của Lưu Tinh lệ, ban đầu chỉ có thể đợi đến khi thụ thương để cho Lưu Tinh lệ chữa trị một cách bị động. Mãi đến sau này mới biết vận dụng sinh mệnh nguyên lực.
"A, khi trước lúc con ở cùng một chỗ với Lập nhi tại sơn cốc dưới đáy biển liền cảm thấy tốc độ đề thăng cảnh giới linh hồn của mình nhanh lên nhiều. Xem ra nguyên nhân là vì con và Lập nhi cùng có sinh mệnh linh hồn chi lệ." Trong lòng Tần Vũ hoàn toàn hiểu rõ.
Tần Vũ nhìn về phía Khương Lan: "Lan thúc, con có chuyện này không biết có nên hỏi hay không?"
"Nói đi." Khương Lan cứ cười cười.
"Lúc trước khi con căn bản chưa luyện hóa sinh mệnh linh hồn chi lệ, ban đầu mấy người Lan thúc cũng chưa quen biết gì con, sao không giết con, đoạt giọt sinh mệnh linh hồn chi lệ còn lại vậy?" Tần Vũ mở miệng nói.
Loại vấn đề này có thể làm tổn thương tình cảm, chỉ là Tần Vũ đã xem Lan thúc như trưởng bối, như thân nhân của mình vì thế không hề e ngại.
Khương Lan thở dài: "Sinh mệnh linh hồn chi lệ có ẩn chứa linh tính. Sinh mệnh linh hồn chi lệ tuyển chọn con chính là bản thân Sinh Mệnh thần vương tuyển chọn, ta đương nhiên không muốn làm ngược lại ý nguyện của cô ấy, huống chi ... sinh mệnh linh hồn chi lệ không phải cứ tùy tiện tìm một người là có thể luyện hóa."
Tần Vũ khẽ gật đầu.
Nói chuyện đã lâu, trong lòng Tần Vũ cứ canh cánh những sự tình liên quan tới Lập nhi, đến hiện tại Tần Vũ cũng chuẩn bị lên tiếng hỏi.
"Lan thúc."
"Sao vậy?" Khương Lan thấy Tần Vũ muốn nói lại ngập ngừng, không nhịn được nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ lưỡng lự một lúc mới nói: "Lan thúc, Lập nhi cô ấy, Lập nhi hiện tại ra sao?"
Khương Lập liền bật cười.
"Rốt cuộc thì con vẫn còn nhớ tới Lập nhi, ta còn cho là con quên rồi chứ."
Khương Lan cười trêu chọc, đợi cho Tần Vũ nhấp nhổm Khương Lan mới nói: "Ha ha, trêu con chút thôi, đừng để ý. Bất quá nói về Lập nhi nhé." Nét tiếu dung trên mặt Khương Lan từ từ tiêu tan.
Trong lòng Tần Vũ thấy sờ sợ.
Khương Lan trịnh trọng nói: "Tình huống của Lập nhi bây giờ không tốt lắm, chủ yếu là phụ hoàng của nó, cũng chính là Bắc cực thánh hoàng, thân phận của ông ấy chắc con cũng biết rồi?" như Khương Lan thấy, tuy ông chưa nói tin tức của Lập nhi cho Tần Vũ nhưng với thân phận bây giờ của Tần Vũ, tra ra thân phận của Lập nhi vô cùng dễ dàng.
Tần Vũ khẽ gật đầu.
Khương Lan tiếp tục nói: "Điều phiền toái nhất chính là phụ hoàng của Lập nhi trước đây đã nói muốn công khai chiêu thân với đám tuấn kiệt của thần giới, việc này là do Bắc cực thánh hoàng ông ấy tự nói ra, muốn thu hồi là không có khả năng."
"Công khai chiêu thân, vì sao con không biết?" Tần Vũ đích xác không biết rõ chuyện này.
Khương Lan nói: "Con mới tới thần giới chưa lâu, không biết cũng bình thường. Hơn nữa người biết việc này tính ra cũng không nhiều."
Trong lòng Tần Vũ đột nhiên lo lắng, Bắc cực thánh hoàng đã nói công khai chiêu thân rồi, thánh hoàng khẳng định nói một là một, hai là hai, bây giờ phải làm sao đây?
"Lan thúc, Bắc cực thánh hoàng nói công khai chiêu thân vậy Lập nhi phải làm sao?" Tần Vũ hỏi ngay.
"Đừng lo, tuy Bắc cực thánh hoàng nói công khai chiêu thân nhưng ngày chiêu thân mãi vẫn chưa định, ta cũng luôn giúp Lập nhi kéo dài thời gian ... Tần Vũ, trừ phi con đủ lông đủ cánh, có đủ thực lực để tranh đoạt với đám tình địch, nếu không, ta sẽ luôn giúp Lập nhi nó trì hoãn." Khương Lan an ủi.
Tần Vũ nghe xong trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
Sự quan tâm của Khương Lan dành cho hắn làm sao mà báo đáp?
"Cảm ơn Lan thúc." Mắt Tần Vũ hơi đỏ.
Khương Lan xoa đầu Tần Vũ cười ha ha nói: "Con đừng vội cảm ơn ta. Hiện tại tình huống của con cực kỳ không hay, bây giờ bất kỳ ai trong số tình địch tranh đoạt Lập nhi với con cũng đều không tầm thường."
"Không tầm thường? Không lẽ con đấu không lại?" Tần Vũ lúc này có chút giận dỗi.
Tần Vũ hắn cũng là một trong bốn đại điện chủ của Đông cực Huyễn Kim sơn, trận pháp tông sư, người đứng đầu sau thần vương. Vậy mà còn chưa đủ tư cách sao?
"Không phải đấu không lại, nhưng chỉ với thực lực, bối cảnh của con bây giờ mà đi tranh đoạt thì hy vọng vô cùng mong manh." Khương Lan lắc đầu nói. "Trận pháp không gian của con tuy lợi hại nhưng đối với tám đại thần tộc mà nói, chỉ cần không phải là thần vương thì chẳng được xem ra gì. Còn mấy tình địch của con không có ai tầm thường hết."
Tần Vũ nhìn về phía Khương Lan: "Lan thúc, cho con biết, người có khả năng uy hiếp chuyện của con và Lập nhi có những ai?"
Khương Lan trầm ngâm một lúc mới nói: "Con bây giờ địa vị cũng được xem là cao, thực lực cũng lợi hại. Những người cạnh tranh bình thường không bằng được, nhưng có bốn người luận thực lực cũng không thua kém con bao nhiêu. Luận bối cảnh, sức ảnh hưởng thì lại mạnh hơn con."
"Bốn kẻ cạnh tranh?" Tần Vũ nhíu mày.
Tuy còn chưa nghe đến tên tuổi thân phận của bốn kẻ cạnh tranh nhưng Tần Vũ đã xem bốn người này là địch nhân.