Số lần đọc/download: 3480 / 71
Cập nhật: 2015-03-27 12:28:43 +0700
Chương 507: Thực Lực Của Dương Phàm
- N
ơi Bắc Tần này, còn có đối thủ.
Nam tử thần bí giữa những cơn gió đen quanh quẩn, như chìm vào trong lỗ đen, lẩm bẩm nói thế.
Dạ Hạm cùng thanh niên mắt tím bên cạnh hắn, đều cung kính đứng ở đó, không dám thở mạnh một cái.
- Lão sư, đối thủ ngài nói lẽ nào chính là Dương Phàm? Thế nhưng trải qua giao thủ, đệ tử cảm thấy hắn chỉ có tu vi trung kỳ, thực lực miễn cưỡng có thể chống lại Nguyên Anh đại tu sĩ, nhưng hắn không phải đối thủ của lão sư ngài.
Trong đôi mắt sáng Dạ Hạm toát ra vài tia nghi hoặc.
Nam từ trong cơn gió đen mờ ảo, nhàn nhạt liếc nhìn bàn chân ngọc cùng nửa phần đùi trắng lộ ra trong không khí của nàng:
- Tâm tình của ngươi làm hạ thấp ước định thực lực chân chính của địch nhân. Huống hồ, bằng thực lực của ngươi, còn xa xa không cách nào dò xét ra chi tiết thực lực của hắn.
- Theo Hắc Ảnh Bộ thủ hạ của ta điều tra, Dương Phàm này có hai đặc điểm lớn: thứ nhất là bản lãnh, lấy yếu thắng mạnh. Điều thứ haithích ẩn giấu thực lực, giả heo ăn thịt cọp.
Nghe lời này, thanh niên mắt tím cùng Dạ Hạm hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Ha ha! Lấy yếu thắng mạnh, giả heo ăn thịt cọp. Bổn hoàng không chấp nhận hai điểm này không có liên hệ gì.
Nam tử trung thân bí trong cơn gió đen lần đầu tiên phát ra tiếng cười khẽ, dường như sinh ra hứng thú rất lớn với Dương Phàm.
- Ma hoàng ngài phân tích rất đúng, góc độ xem xét vấn đề làm chúng ta không thể với tới.
Thanh niên mắt tím vẻ mặt sùng kính nói.
Nếu như là người thường nói ra những lời này, khẳng định không là gì cả.
Nhưng nói ra những lời này, là đệ nhất nhân Bắc Tần hiện nay, nhân vật đáng sợ làm cho tam đại tu sĩ cảm thấy khó chơi, như vậy tuyệt đối có tính quyền uy.
Nam tử đứng giữa làn gió đen, nhìn lại một lần nữa, nâng cánh tay dày đặc khí đen, sau đó nắm chặt lại:
- Sớm muộn có một ngày ta sẽ chiếm lấy Tiên Thành này vào tay, để nó trở thành Hoàng thành của Thánh tộc ta
Trong ánh mắt đen kịt, đột nhiên bốc cháy ngọn lửa hừng hực.
Vù -
Gió đen rung động, cuốn lấy thanh niên mắt tím cùng Dạ Hạm, khoảnh khắc bay tới chân trời, biến mất không còn bóng dáng.
Tốc độ này thật làm người ta kinh hãi. Nếu Dương Phàm đích thân tới đây, chắc chắn cũng khẽ động dung.
Nhưng mà, ngay vào khoảng khắc này.
Ở sâu trong Quỷ Thi Sơn.
Dương Phàm bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía một hướng, bộ dạng như có chút suy nghĩ.
Bên cạnh hắn, còn có mấy người Hồ Phi, Bồ Thiên Quân Vương, Điệp Liên, Dương Lỗi.
Mục đích tới Quỷ Thi Sơn, đương nhiên là muốn xem Dương Phàm cùng Hồ Phi luận bàn.
- Lẽ nào có người nhìn trộm?
Bô Thiên Quân Vương khó hiểu hỏi.
- Không thể nào.
Dương Phàm lắc đầu:
- Người kia ít nhất ở ngoài ngàn dặm, thế nhưng ta vẫn có thê cảm ứng được uy hiếp cùng địch ý rất mạnh. Có thể người này sẽ uy hiếp tới toàn Tiên Thành, mà không chỉ nhằm vào một mình ta.
Bước vào Diễn Căn Kỳ, dung thông đại địa, cảm ngộ thiên đạo lại càng sâu.
Ở trong khoảng cách nhất định, bất cứ ý niệm nào không hài hòa với mình, đều sẽ khó thoát khỏi cảm ứng.
Uy hiếp càng lớn, địch ý càng mạnh, hắn cảm ứng được cũng càng mạnh.
- Người kia sẽ là ai?
Điệp Liên mắt sáng lưu chuyển tự hỏi.
- Toàn nơi Bắc Tần, có thể có năng lực như vậysợ rằng chỉ có một người.
Bồ Thiên Quân Vương hít một hơi lạnh:
- Lẽ nào "hắn" đã tới?
Nghe được Bồ Thiên Quân Vương lên tiếng, mấy người Dương Lỗi cũng nhanh chóng nghĩ tới nhân vật đáng sợ trăm trận trăm thắng như ác ma trong truyền thuyết.
Mấy người lập tức lộ ra thần sắc sợ hãi lo lắng.
Còn thần sắc Dương Phàm vẫn như thường, trầm ngâm nói:
- Rất có khả năng, Dạ Hạm cùng thanh niên mắt tím trước đó, sợ rằng thân phận ở trong man di cũng không tầm thường.
- Sợ cái gì, nếu như hắn dám tới, vậy ta cắt đầu hắn làm bóng đá.
Hồ Phi bĩu môi nói.
Hắn vẫn cứ không sợ trời không sợ đất, hung hãn không sợ chết, làm cho mấy người thoải mái cười to.
- Tới đây đi, Dương lão đại, để cho ta thấy được một chút thực lực của lão đại. Nếu như ngay cả ta cũng không đánh lại, vậy để cho ta một mình đi đấu Hắc Phong Ma Hoàng là xong.
Hồ Phi đắc ý vênh vang nói.
Dương Phàm buồn cười:
- Ngươi ngứa da phải không, xem ta thu thập ngươi thế nào.
Bọn người Bồ Thiên Quân Vương nghe vậy, vội lui ra xa một hai dặm, cho hai người một khoảng không gian tranh đấu.
- Xem đánh.
Hồ Phi nhảy lên như linh hầu, binh binh bang bang liên tiếp điên cuồng tiến công.
Xưa nay hắn chiến đấu với người khác cứ như vậy, điên cuồng đánh lên không muốn sống, làm cho địch nhân kinh hãi vỡ mật.
Nhưng mà Dương Phàm vẫn cười nhạt:
- Xem ngươi có đánh động được ta không.
Hắn sừng sững tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, quanh người dâng lên quầng sáng vàng nhạt nồng nặc.
Chẳng qua công kích của Hồ Phi tuyệt đối không thể coi thường, ẩn chứa lực Lôi Hỏa mang tính hủy diệt, chỉ bùm bùm mấy cái, làm cho quầng sáng vàng trên người Dương Phàm rung động, bỗng nhiên ảm đạm.
Nếu là công kích của Nguyên Anh bình thường, Dương Phàm dù có đứng bất động một chỗ, địch nhân cũng không phá được.
Nhưng Hồ Phi lại là dạng công kích dữ dội mãnh liệt, trình độ phòng ngự này cũng khó mà kiên trì được lâu.
- Ha ha haXem ngươi kiên trì được bao lâu.
Hồ Phi cùng lúc công kích, còn cười ha ha, giống như không phải đang tấn công, có chút bộ dạng hoa chân múa tay.
Từ trước tới nay, hắn luôn luôn bị Dương Phàm đè lên một bậc, trong lòng ít nhiều có chút không cam lòng.
Không cầu chiến thắng Dương Phàm, chỉ cần có thể buộc hắn lộ ra bộ dáng chật vật, cũng đã thỏa mãn rồi.
Nhưng mà, Dương Phàm làm sao cho hắn như ý?
Oong
Chỉ thấy quầng sáng hai màu vàng xanh trên người nhộn nhạo, kết thành một chiếc áo giáp ánh sáng tinh quang nhàn nhạt màu nâu.
Áo giáp ánh sáng màu nâu này cứng rắn không mất độ dẻo dai, công kích Hồ Phi đánh lên trên phát ra mấy tiếng phốc phốc phốc, như đá chìm xuống biển.
- A?
Hồ Phi hiện vẻ kinh ngạc, ngẩn ngơ. Lôi Hỏa xoẹt xoẹt rung động trong bàn tay.
Mấy người bên cạnh cũng ngây người.
Đây là lực phòng ngự gì, đứng bất động cho người ta đánh, cũng không lay chuyển gì.
- Ta không tin!
Hồ Phi toàn thân bùng phát ánh sáng tím. Hồng Huyễn Lôi Hỏa tập trung mật độ cao trong tay, ngưng thành một Lôi Hảo cầu, sau đó bùm một tiếng đánh trúng người Dương Phàm.
Oanh - răng rắc.
Ánh sáng Lôi Hỏa thoáng cái bao phủ phạm vi mấy trượng. Hồ Phi đã sớm lui ra, sắc mặt tái nhợt.
Còn Dương Phàm bị một mảng lớn Lôi Hỏa bao phủ, bụi bậm ngập trời.
Lúc này, toàn Quỷ Thi Sơn giống như nghe được tiếng nổ vang khủng bố.
- A! Đại ca
Điệp Liên cùng Dương Lỗi cực kỳ hoảng sợ, lo lắng tới cực điểm, gắt gao nhìn vào khu vực bị lôi quang bụi bặm che phủ.
Bồ Thiên Quân Vương cũng có chút lo lắng, tuy nhiên sắc mặt vẫn còn trấn định.
Ít nhất hắn có thể khẳng định, Dương Phàm khẳng định sẽ không chết, tối đa là trọng thương.
Phải thừa nhận, một kích vừa rồi của Hồ Phi thật sự quá khủng bố, coi như tu sĩ hậu kỳ cũng khó ngạnh kháng mà trở ra toàn thân.
- Khụ khụTiểu tử ngươi quá vô sỉ rồi.
Một trận gió bỗng chấn động, xua tan bụi bặm, lộ ra bóng ảnh Dương Phàm.
Giữa bụi bặm nhàn nhạt, thân người hắn đứng thẳng, chỉ là áo giáp ánh sáng màu nâu trên người xuất hiện vết rách như mạng nhện.
Thế nhưng, theo ánh sáng lục vàng lóe lên, áo giáp dùng một tốc độ có thể thấy được nhanh chóng chữa trị, gần như chỉ một hai hô hấp liên khép lại hoàn chỉnh.
- A!
Hồ Phi ngây ra như phỗng, nhìn chằm chằm Dương Phàm, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Có bản lĩnhđi lên trời đánh.
Không phải lần đầu tiên giao chiến với Dương Phàm, Hồ Phi đương nhiên rõ ràng lúc Dương Phàm ở trên mặt đất, các phương diện năng lực đều được tăng lên diện rộng, nhất là lực phòng ngự.
Chỉ cần còn đứng trên mặt đất, coi như là hai Hồ Phi cùng lúc ra tay, cũng rất khó chiến thắng Dương Phàm.
- Ha ha! Chiêu vừa rồi không tệ, thiếu chút nữa tổn thương tới ta rồi.
Dương Phàm khẽ tán thưởng:
- Nếu như không phải ở trên mặt đất, lực phòng ngự của ta tăng phúc gấp đôi, vậy vừa rồi ta tuyệt đối sẽ bị thương.
Đại tu sĩ bình thường nếu ngạnh kháng một kích này, rất có khả năng sẽ trọng thương.
Dương Phàm không ngờ tới, năm mươi năm không thấy, tuy rằng Hồ Phi không tăng cấp cảnh giới trung kỳ, thế nhưng phương diện chiến đấu bắt đầu có một chút kỹ xảo vô sỉ, không còn ngốc đầu ngốc não toàn dũng mãnh hiếu chiến.
Nghe được Dương Phàm tán thưởng. Hồ Phi mặt mày rạng rỡ, thế nhưng vẫn yêu cầu Dương Phàm lên không trung đánh.
Bồ Thiên Quân Vương cười nói:
- Ngươi phải đi không trung đấu với hắn một trận, ngày sau tác chiến với địch nhân, không nhất định đều ở trên mặt đất.
Dương Phàm gật đầu, mặt đầy tự tin:
- Thăng cấp Diễn Căn trung kỳ, dù là ở trên bầu trời ta cũng có thể dễ dàng chiến thắng ngươi.
Bùm vù!
Hắn dậm chân xuống mặt đất, cả người bay vụt lên như đạn pháo, vù một tiếng biến mất khỏi mặt đất, tốc độ như thuấn di.
Kỳ quái là hắn dùng lực lượng đạp xuống lớn như vậy, trên mặt đất lại không có chút vết nứt.
Bồ Thiên Quân Vương quan sát được, ngay khoảng khắc Dương Phàm đạp đất mượn sức, toàn mặt đất chấn động quang mang màu vàng.
Ngay khoảnh khắc, toàn mặt đất như biến thành một chiếc lò xo dưới chân Dương Phàm, không chút tổn hại.
Bùm vù!
Hồ Phi cũng mượn lực bay vụt lên, tốc độ còn không bằng một nửa Dương Phàm, hơn nữa trên mặt đất lập tức đạp thành một cái hố nhỏ, vết nứt lan ra một trượng.
Thấy thế, Hồ Phi bĩu môi, nhưng không thể không thừa nhận, Dương Phàm tạo nghệ phương diện này thì mình không thể so sánh.
Thế nhưng, hắn vẫn hướng tới nói:
- Dương lão đại, có thể dạy chiêu này cho ta không, thật là quá lợi hại rồi.
- Sợ rằng không thể được.
Dương Phàm lắc đầu:
- Cái này cũng giống như ta cũng không học được thần thông Lôi Hỏa của ngươi vậy.
Hồ Phi lập tức rõ ràng nguyên nhân trong đó.
Đây là một loại lực lượng thiên phú học không được.
Giống như Hồ Phi trời sinh có được thần thông Lôi Hỏa, người khác sau này có liên hệ thế nào cũng không đạt tới độ cao như hắn.
- Tới đây đi, Dương lão đại, ở trên trời ta sẽ không sợ ngươi.
Hồ Phi thân hình như linh hầu, hóa thành tia chớp bắn tới trước mặt Dương Phàm, triển khai chiến đấu cận thân.
Lúc này, Dương Phàm không chỉ bị động phòng ngự, cũng triển khai vật lộn cận thân với Hồ Phi.
Ầm ầm bùm bùm
Tiếng công kích chấn động dãy núi, chấn nhiếp tâm hồn làm người ta khí huyết sôi trào.
Lúc đầu, hai người nhìn như không phân biệt được cao thấp.
Nhưng ngay khoảnh khắc, trong tay Dương Phàm lóe ra hoa văn màu vàng đất thô ráp, đánh ra bùm một tiếng, bộc phát ra khí thế hùng hồn như núi cao.
Bùm!
Hồ Phi như trái bóng da, bay vụt ra ngoài, bị đánh bay mấy chục trượng mới rơi xuống đất.
Lăn lông lốc một vòng, hắn lập tức nhảy dựng lên, lau vết máu bên khóe miệng, liền chuẩn bị tiếp tục công kích.
Khóe miệng Dương Phàm khẽ nhếch, nắm tay vẽ một vòng giữa hư không.
Thoáng chốc, hai quang mang xanh vàng chợt lóng lánh, nhộn nhạo một cỗ linh hồn lực.
Khoảng khắc, trước người Dương Phàm ngưng kết ra một con giao long trông rất sống động, ngoại hình, thần vận thậm chí tiếng rống, giống như một con giao long chân chính.
Càng kỳ quái hơn là con giao long này quanh quẩn trước người Dương Phàm, giương nanh múa vuốt, rít gào rống to, rất sống động, giống như có được trí tuệ.