Số lần đọc/download: 1740 / 37
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 459: Cung Điện
- Sưu Tầm by 4vn Không gian Chân Hoả có vô số tiên thú, trong số đó đông đảo nhất phải kể đến Hoả giao và Hoả kiến. Hai loại tiên thú này không chỉ vô cùng nhiều mà sức mạnh cũng khá lớn. Bọn Hoả Ly lúc trước quả là may mắn nên mới gặp phải toàn tiên thú còn chưa trưởng thành. Hoả kiến khi đã thực sự trưởng thành sẽ đạt đến bát giai trung phẩm, trong không gian Chân Hoả đại bộ phận các loài tiên thú khác đều không dám trêu chọc chúng. Hoả giao cũng vậy, chưa kể đến số lượng vô cùng đông đảo, chúng còn có sức mạnh không hề nhỏ trong không gian Chân hoả, cũng khiến các tiên thú khác không dám động vào chúng.
Lúc này, một mình Hoả Hoàng chiến đấu với Hoả giao hai mươi đầu mà vẫn chiếm thế thượng phong. Mỗi một cái đầu của Hoả giao vừa rơi xuống, Hoả Hoàng liền nuốt lấy thú đan trong đó, rồi tiếp tục chiến đấu. Cả đám Hoả giao cùng tấn công mặc dù mãnh liệt nhưng cơ hồ không thể đánh bại nổi Hoả Hoàng. Cho dù y có bị thương thì chỉ trong nháy mắt sẽ hồi phục lại. Tại không gian Chân Hoả nồng nặc thuộc tính hoả này, khả năng khôi phục của Hoả Hoàng dĩ nhiên không hề kém hơn Mộc Hoàng. Chưa kể mỗi đòn tấn công của các Hoả giao đều ẩn chứa sức mạnh hoả hành, vì vậy càng ít gây hại đến Hoả Hoàng hơn.
Thiết Kiếm Vương, Chấn Mang cùng mười hai vị cao thủ của liên minh Chân Hoả cùng nhìn bóng lưng cao ngất của Hoả Hoàng mà khiếp sợ. Chấn Mang nhíu mày, thấp giọng nói: “Vì sao lúc trước chúng ta không gặp hắn? Chẳng lẽ hắn vào sau? Có điều khí tức của người hơi quái dị.”
“Tông chủ, chắc hắn là hình nhân trận pháp của Cương ma. Lúc trước ở trong hang động lớn, một mình người này đã nghênh chiến với Hoả Huyền mà không hề rơi vào thế hạ phong. Hình như hiện giờ hắn còn mạnh hơn trước nhiều.” Một vị trưởng lão thấp giọng nói.
“Hình nhân trận pháp? Làm sao có thể như thế?” Chấn Mang quay đầu nhìn vị trưởng lão này, trầm giọng nói. Rồi hắn lại quay đầu nhìn Hoả Hoàng, rồi lại nhìn động tác của y cũng như cách y lấy thú đan vô cùng nhanh lẹ chẳng khác nào người đã trải qua cả trăm trận chiến. Chấn Mang nói tiếp: “Hình nhân trận pháp có linh trí ư?”
“Hình nhân trận pháp? Của Cương Ma sao?” Thiết Kiếm Vương thâm trầm, lẩm bẩm nói. Hắn lại nói tiếp: “Đi thôi, theo như ký hiệu trên địa đồ thì có lẽ Chân Hoả Chi Nguyên cách đây không xa đâu. Nếu hình nhân đó là của hắn, thì rất có thể chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Chấn Mang chấn động toàn thân, nghi hoặc nhìn bóng lưng của Thiết Kiếm Vương, chần chừ chốc lát, rồi đuổi theo y. Bọn hắn đến gần Hoả Hoàng vừa đúng lúc một quyền của Hoả Hoàng tấn công một con Hoả giao, rồi hắn quay đầu nhìn bọn Thiết Kiếm Vương, ánh mắt rực lửa loé lên vài cái. Một luồng sát khí từ trong cơ thể Hoả Hoàng lan ra.
“Chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi.” Thiết Kiếm Vương đột nhiên cao giọng quát. Ánh mắt Chấn Mang khiếp sợ, hắn lo lắng nhận ra rằng, khi Thiết Kiếm Vương hô mấy lời này, sát khí của người này nháy mắt biến mất! Đợi đến khi rời khỏi Hoả Hoàng rồi, Chấn Mang không kìm được sự kinh ngạc, nhìn Thiết Kiếm Vương nói: “Thiết Kiếm, hắn thực sự là hình nhân trận pháp sao? Ngoài dáng dấp bên ngoài ra, hắn chẳng khác nào một cường giả cao thâm khó lường cả.”
“Hỗn độn vô cùng rộng lớn, những gì chúng ta không biết vẫn còn rất nhiều. Đợi đến khi đạt được Chân Hoả Chi Nguyên rồi, ngươi hãy cố gắng tu luyện cho tốt một phen rồi cùng bản vương đến Tiên Đạo giới a.” Thiết Kiếm Vương quay đầu nhìn Chấn Mang, chậm rãi nói.
Lôi Cương đang chậm rãi đi cùng Tiểu Giác như dạo chơi trong không gian Chân Hoả đột nhiên nghe được một giọng nói cất lên trong đầu: “Bọn họ đang ở phía trước.”
Lôi Cương sửng sốt, thoáng trầm tư, thầm nghĩ: “Lẽ nào Hoả Hoàng muốn nói đến bọn Thiết Kiếm Vương?” Lôi Cương biến sắc, âm trầm, rồi bất ngờ nói:
“Đi, Tiểu Giác, bọn Thiết Kiếm Vương đang ở phía trước chúng ta. Nếu như để bọn họ chiếm được, chúng ta sẽ gặp không ít phiền phức a.”
Nhìn vẻ mặt thoáng lo lắng của Lôi Cương, Tiểu Giác cười nói: “Phụ thân, đừng lo. Cho dù bọn họ có làm gì đi nữa cũng sẽ không chiếm được Hỗn Hoả châu đâu. Trong Ngũ hành giới này, e rằng chỉ có mình Tiểu Giác là lấy được a. Nếu không thì nhiều năm như vậy rồi, năm viên châu này không phải đã bị những kẻ có tu vi cao cường chiếm được hết cả rồi hay sao?”
Lôi Cương nghe thế, dừng chân lại, quay đầu nhìn Tiểu Giác, nghi hoặc nói: “Chỉ có ngươi mới có thể lấy được?”
“Đúng. Năm viên châu này đều là một phần của truyền thừa. Ngoại trừ ta ra, không ai có thể đi qua được kết giới.” Tiểu Giác tự tin bí ẩn cười nói.
Lôi Cương nhìn chằm chằm Tiểu Giác, nhanh chóng suy nghĩ. Chân Hoả Chi Nguyên mà các cường giả Dung Luyện giới điên cuồng tìm kiếm thực chất chỉ là do Hỗn Hoả châu sinh ra, từ đó có thể thấy được Hỗn Hoả châu mạnh đến như thế nào. Vậy mà cả năm viên châu ẩn chứa sức mạnh to lớn như Hỗn Hoả châu và Hỗn Thổ châu này đều là truyền thừa của Tiểu Giác? Một lần nữa, thân phận của Tiểu Giác lại làm Lôi Cương nghi hoặc.
Lôi Cương không hỏi nhiều, với tính cách của Tiểu Giác, nếu y biết chắc chắn sẽ nói cho hắn biết. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, nhìn linh khí thuộc tính hoả nồng nặc bồng bềnh trên trời, lẩm bẩm nói: “Hỗn độn thật chỉ có bảy giới sao?”
Lúc này, ánh mắt Lôi Cương chợt loé lên, hắn thấp giọng nói: “Nếu Hỗn Hoả châu nằm ở phía bắc, như vậy linh khí thuộc tính hoả ở phía bắc nhất định sẽ càng nồng nặc hơn. Nếu bọn họ đã không thể đạt được Chân Hoả Chi Nguyên thì có lẽ chúng ta nên ở đây tu luyện một phen.”
Linh khí thuộc tính hoả nồng nặc như vậy đối với việc lĩnh ngộ hành hoả vô cùng có lợi. Lúc trước rời khỏi không gian Đại Địa Chi Nguyên, Lôi Cương vô cùng hối hận vì đã không ở đó tu luyện một phen. Lúc này, tu vi của hắn đã đạt được cương thánh huyền giai, hắn muốn đột phá đoạn sau của phần bốn “Ngũ hành thể tu”. Theo như lời sư tôn Thái Huyền nói, chỉ cần đạt được phần bốn, hắn có thể sử dụng sức mạnh đích thực của bản thân. Lôi Cương rất muốn biết, sức mạnh thực sự của bản thân hắn mạnh như thế nào.
Lôi Cương vốn đang cùng Tiểu Giác bay về phương bắc. Nhưng hiện giờ, hắn vô cùng kiên quyết muốn gia tăng tu vi bản thân!!
Mấy ngày sau, mười bốn người Thiết Kiếm Vương đến được vị trí đánh dấu trong địa đồ của Hoả Đế. Phía xa xa trước mặt bọn họ là một cung điện màu đỏ rực vô cùng to lớn lơ lửng trên không. Cung điện này nhìn vô cùng cũ kỹ, linh khí thuộc tính hoả từ đó phát ra nồng nặc, tựa như một ngọn lửa lớn đang bùng cháy.
“Chân Hoả Chi Nguyên chắc chắn ở ngay trong cung điện này!” Thiết Kiếm Vương nhìn phía trước lẩm bẩm nói.
Chấn Mang nghe xong, khuôn mặt kích động. Hắn bay nhanh về cung điện trước mặt, nhưng chỉ một lát sau, Chấn mang đột nhiên dừng lại. Một kết giới màu đỏ nhạt toả ra ngăn không cho hắn đi tiếp nữa.
Chấn Mang lùi lại vài nước, nhìn kết giới màu đỏ nhạt dần biến mất. Hắn trầm tư một chút, rồi rút ra một thanh kiếm to dài bảy thước, rộng ba thước. Cả thanh kiếm này đỏ rực, từng đường cong nhỏ trên thân kiếm phát ra ánh sáng màu đỏ tựa như kinh mạch của thân kiếm. Chấn Mang khẽ quát một tiếng, thanh kiếm lớn của hắn bắn ra các tia sáng. Hắn nhấc thanh kiếm lên bằng cả hai tay, các tia kiếm quang bắn ra từ thanh kiếm liền tấn công phía trước.
“Vù vù…” Kết giới màu đỏ nhạt lần nữa xuất hiện, cả một đòn tấn công mạnh mẽ của Chấn Mang chỉ khiến kết giới rung nhẹ. Chấn Mang ngưng thần, quay đầu nhìn Thiết Kiếm Vương, thấp giọng nói: “Thiết Kiếm, ngươi thử xem.”
Thiết Kiếm Vương dửng dưng cười, sau lưng y đột nhiên hiện ra vô số các thanh kiếm đen to lớn. Thanh kiếm đen vừa xuất hiện đã toả ra khí tức mạnh mẽ khiến mười hai vị trưởng lão gần như không thể thở nổi, vẻ mặt vô cùng khó coi. Ánh mắt Thiết Kiếm Vương chợt loé lên, tất cả các thanh kiếm đen liền tập trung lại, chỉ trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, chúng đã hợp thành một thành kiếm khổng lồ, cực kỳ sắc bén. Đột nhiên thanh kiếm khổng lồ này bắn ra ánh sáng màu vàng, bắn nhanh về phía kết giới.
“Ầm!” Kiếm còn chưa đến, kết giới đã phát ra một tiếng chấn động. Thanh kiếm đen vừa chạm đến kết giới, một luồng ánh sáng màu vàng bắn ra từ chỗ thanh kiếm và kết giới giao nhau. Một chấn động đáng sợ vang ra khắp bốn phương tám hướng. Mười hai vị trưởng lão đều tự tạo kết giới, chống lại cơn chấn động này. Bọn họ khẽ rùng mình, cung kính nhìn Thiết Kiếm Vương bên cạnh.
Thanh kiếm đen khổng lồ nhanh chóng lùi lại một chút, tiếp tục tấn công kết giới màu đỏ. Lần này, kết giới chỉ khẽ rung động, nhưng đòn tấn công của thanh kiếm khổng lồ lại khiến cho chấn động lớn hơn, lan ra khắp xung quanh.
“Rầm rầm ầm!!” Một tiếng nổ đanh gọn vang vọng tới tận chân trời.
Một kết giới khổng lồ xuất hiện trước mắt bọn Thiết Kiếm Vương. Kết giới này bao phủ phía trước cung điện màu đỏ. Muốn đi vào trong cung điện, bọn họ chỉ còn cách phá tan kết giới này mà thôi.
Lơ lửng trên không, Thiết Kiếm Vương say sưa nhìn đòn tấn công của thanh kiếm đen, y lẩm bẩm: “Chấn thần quyết không hổ là Chấn thần quyết. Dù ta mới đạt đến tầng thứ sáu mà uy lực đã cao hơn rất nhiều so với trước đây. Công pháp như vậy đúng là được sáng chế riêng cho ta! Còn thân phận của lão giả kia…” Thiết Kiếm Vương trở nên nghiêm túc, trong lòng hắn Vân lão như một ngọn núi lớn không thể vượt qua. Tuy rằng chưa từng giao thủ cùng Vân lão nhưng Thiết Kiếm Vương cực kỳ sợ Vân lão. Trước mặt Vân lão, Thiết Kiếm Vương có cảm giác hắn chỉ như một con kiến bé nhỏ. Cũng chính sức mạnh khủng khiếp của Vân lão đã thúc đẩy Thiết Kiếm Vương khi tới Dung Luyện giới, hắn liền quyết tâm thực hiện kế hoạch gia tăng sức mạnh bản thân. Để tới được không gian Chân hoả, đây là bước đầu tiên của Thiết Kiếm Vương, nhưng sự xuất hiện của Lôi Cương đã phá hỏng kế hoạch của hắn. Chuyện này buộc Thiết Kiếm Vương phải nghĩ tới Vân lão.
“Chấn thần quyết, nếu như ta có thể đạt được phần thứ mười, chẳng nhẽ ta còn phải cảm thấy nhỏ bé trước mặt lão sao?” Thiết Kiếm Vương lẩm bẩm nói. Lúc này, hắn liền khoanh chân ngồi xuống tiến vào trong tu luyện, thanh kiếm đen vẫn điên cuồng tiếp tục tấn công.
Thiết Kiếm Vương là một thiên tài, điều này không ai có thể phủ nhận. Khả năng khống chế thần thức của hắn cũng không cần đến bất cứ kẻ nào chỉ bảo. Hắn có được tu vi cũng như thành quả như ngày hôm nay đều là một mình hắn tự tìm hiểu. Chính vì thế lúc trước khi nhìn thấy Thiết Kiếm Vương, Vân lão cũng không kìm được mà khen y. Khi xưa bị Minh Đế nhốt ở không gian Đại Địa Chi Nguyên, Thiết Kiếm Vương đã đạt đến đỉnh cao trong việc khống chế thần thức, nhờ thế mà hắn đột phá thành công cương thánh lên tới cương thần. Nhưng kể từ lúc đó, tu vi của hắn vẫn dừng lại ở cương thần hoàng giai, rất nhiều năm qua cũng không tăng tiến thêm một chút nào. Vân lão tặng hắn “Chấn thần quyết” khiến hắn một lần nữa bừng lên tham vọng. Việc tu luyện “Chấn thần quyết” giúp hắn một lần nữa cảm nhận được sự biến đổi kì ảo của thần thức. Lúc này, Thiết Kiếm Vương hiểu rõ muốn phá kết giới này cần mất rất nhiều thời gian, mà ở đây linh khí hoả nồng nặc hun đúc quyết tâm tu luyện của hắn. Chính vì thế hắn mới bó gối ngồi tu luyện.
Thấy Thiết Kiếm Vương tiến vào tu luyện, Chấn Mang khẽ cau mày. Thấy thanh kiếm đen vẫn đang tấn công kết giới như trước, đôi hàng lông mày của hắn mời từ từ giãn ra. Hắn nhìn mười hai vị trưởng lão, hừ lạnh, nói: “Còn đứng đó làm gì? Tấn công đi!!”
Mười hai vị trưởng lão rùng mình một cái, cùng xông vào tấn công.
Thinhbobo