Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Xà Thôn Kình
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 1473
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2979 / 50
Cập nhật: 2015-11-08 03:04:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 438-440: Đệ Nhị Đại Chùy.(2-4)
ây là một loại cảm giác cực kì quỷ dị, mà tại bên trong cảm giác cực kì quỷ dị này Tiểu Báo Tử chợt có cảm ngộ, hai tay đột nhiên huy động, trong viện nổi lên một trận liệt phong.
- Tiểu Báo Tử đừng làm loạn, nơi này là Ô phủ, ngươi đem cây chùy đó múa lên, sẽ phá hủy hơn một nửa Ô Phủ là ít.
Nhìn thấy bộ dáng vui sướng của Tiểu Báo Tử, Từ Ung vội vàng ngăn cản nói.
Tiểu Báo Tử ngượng ngùng cười, buông đôi chùy xuống. có chút khó hiểu hỏi:
- Sư phụ, vì mảnh thiên ngoại vẫn thạch này Lý gia phải trải trăm cay ngàn đắng mới lấy được, vì sao lại để người lấy đi đúc chùy cho ta?
- Đây là vì bọn họ không dùng tới!
Từ Ung cười nói:
- Một khối vẫn thạch này, tuy rằng không lớn nhưng cũng nặng cả hai ngàn cân, căn bản là rất khó có thể cắt được, cũng vô pháp rèn, ngươi xem hình dạng của nó có phải là tất khó coi không, chuyện này cũng là không có biện pháp nào cả, ta cùng mấy lão già của Giản gia phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể tạo thành một cái chùy như thế này, Lý gia giữ lại cũng vô dụng, liền quyết định đem cái này tặng cho Tiểu Báo Tử nhà ngươi, đây là một cái nhân tình của Lý gia, sau này ngươi còn phải trả!
- Đệ tử hiểu rồi.
Tiểu Báo Tử nói, nhìn lại Khinh Vũ song chùy, trong lòng có chút đáng tiếc.
- Thứ này có lực lượng lớn, uy lực rất mạnh, hai cây chùy trong tay ta, cho dù là phi kiếm cũng không thể phá vỡ phòng ngự của ta, chỉ tiếc là thể tích quá lớn. Mang bên người rất dễ gây chú ý, mẹ nó, nếu mà lão tử có trang bị không gian thì tốt rồi.
Trong đầu Tiểu Báo Tử thập phần buồn bực, bắt đầu nghĩ tới kiếp trước của mình. Cả một đám xuyên qua Đế môn vô luận là chó và mèo, chỉ cần xuyên qua được, liền rất dễ dàng có được một hai cái không gian giới chỉ, nếu không có không gian giới chỉ, thì chỉ có thể cầm pháp bảo trên tay, vì cái gì tất cả đều rơi vào người mình, nhiều năm như vậy nhưng tất cả vẫn còn chưa thấy được bóng dáng.
Rất rõ ràng, Từ Ung cũng nhìn ra nghi hoặc của Tiểu Báo Tử, cười vỗ vỗ vờ vai của hắn nói:
- Tiểu Bảo Tử, ngươi hãy biết thế nào là đủ đi, hai thanh chùy này, tuy rằng mang theo rất vướng víu nhưng mà ta tin tưởng chỉ cần ngươi cầm nó trên tay, sử dụng nó, cho dù lần sau ngươi lại tiếp tục đụng phải bát phẩm cường giả, cũng sẽ không thua bọn họ ở phương diện lực lượng.
“Không chỉ là lực lượng!” Trong lòng Tiểu báo Tử thầm than, “Nếu là thời gian gặp phải Long Đường Tật, trên tay lão tử có hai cây chùy này, như vậy sẽ không gặp phải khó khăn như vậy, trực tiếp dùng cây búa đập chết nàng, đụng tới Bảo Âm Cách Nhật Nhạc cũng sẽ không hung hiểm như vậy!” Dùng đôi thiết chùy này, cho dù Bảo Âm Cách Nhật Nhạc đã luyện thành cảnh giới nội khí như sắt, hắn cũng có thể đánh cho thành thép nứt!
Nói đến cùng, thất phẩm cường giả cũng tốt, bát phẩm cường giả cũng được, chủ yếu phân thắng bại ở hai phương diện, một là cường độ thân thể, hai là trình độ ngưng luyện nội khí. Còn có một cái quan trong là Hộ Thân Cương Khí.
Nhưng vô luận là cường độ thân thể cũng tốt, trình độ ngưng luyện nội khí cũng vậy, hoặc là cương khí cũng được, đều có cực hạn, tu vi đạt tới thất phẩm, thân thể là thép xương là sắt, nội khí như sắt, cương khí lại càng tinh tế, công thủ nhất thể, nhưng mà. Nếu như lực công kích đột phá cực hạn của bọn hắn thì sao đây?
Giống như bây giờ, Tiểu Báo Tử cần hai thanh thiết chùy nặng hai ngàn cân, sử dụng lực lượng của mình, hơn nữa trong đó còn có tâm pháp của Quái Lực Quyền, đập xuống một búa. Không cần biết ngươi là mình đồng da sắt, nội khí như cương, công thủ nhất thể, tất cả đều bị đập nát!
Đây tuyệt đối là lực lượng áp chế!
Vì cái gì mà kiếm tu được xưng là có lực công kích cường đại nhất trong quần thể?
Cũng bởi vì bọn hắn có được lực lượng áp chế tuyệt đối, có lẽ bọn hắn không hề giống như Tiểu Báo Tử, có thể múa may hai cây chùy hai ngàn cân như thường, nhưng bọn hắn tu thành kiếm khí có thể ở bên trong một phạm vi nhỏ nhất định sinh ra lực phá hoại cường đại, trong lúc chiến đấu có thể làm bị thương tu sĩ có tu vi cao hơn hẳn bọn họ.
Hơn nữa nếu như trong tay bọn hắn có được một thanh phi kiếm tốt, như vậy lực sát thương kia lại càng lớn hơn.
- Tốt lắm, không nên ở chỗ này nói chuyện tiếp!
Chứng kiến vẻ mặt hưng phấn vui vẻ, lại mang theo vài phần như có gì đó suy nghĩ, Từ Ung tiến đến vỗ vai hắn:
- Thu cây chùy lại đi, cầm thứ đồ chơi này biểu diễn mãi không thấy mệt sao?
- Dạ, Tiểu Báo Tử lặng lẽ cười, đập song chùy vào nhau, phát ra một tiếng nổ lớn, hai cây chùy bị hắn ném vào bên trong nhà, lún thật sâu xuống đất.
Hai cây chùy nặng như vậy, hắn cũng không lo lắng bị người ta đánh cắp mất.
Hai người đi vào trong nhà, liền có nô bộc tiến tới rót trà ngon vào chén.
- Thế nào, ở nơi này có quen không!
Vào phòng, Từ Ung đánh giá căn phòng của Tiểu Báo Tử từ trên xuống dưới một lượt, cười nói.
- Rất tốt, gia chủ và đại trưởng lão coi như uổng phí một phen khổ tâm!
Tiểu Báo Tử nói rất chính xác, gian phòng này nối liền với gian phòng của Từ Ung, lớn nhỏ như nhau. Tuy rằng hiện tại thanh danh, thực lực của Tiểu Bảo Tử sớm đã vượt qua Từ Ung, hơn nữa hai người đều là trưởng lão của Ô gia, nhưng dù sao hắn cũng là đồ đệ của Từ Ung. Giữa hai người có quan hệ thầy trò, bất kể như thế nào, đãi ngỗ của hắn cũng không thể vượt qua Từ Ung được, nhưng mà Từ Ung ở bên trong trưởng lão hội của Ô gia cũng là một người không có gì nổi bật, đối với tất cả đãi ngộ của chính mình, cũng không có quá nhiều yêu cầu. Cứ như vậy thật là có chút khó khăn cho bọn họ.
Hiện tại, cái nhà này của Tiểu Báo Tử và mấy gian phòng ốc xung quanh đều giống như gian phòng của Từ Ung, đều rất lịch sự tao nhã, cũng rất phù hợp với khẩu vị của Tiểu Báo Tử. Khiến cho Tiểu Báo Tử thập phần vừa lòng.
- Bọn hắn đương nhiên phải mất công như thế, Ô gia mấy trăm năm nay, nào có được một đệ tử như ngươi đâu!
Từ Ung uống một ngụm trà. Hơi có vẻ đắc ý nói.
- Sư Phụ quá khen!
- Ta không quá khen, ta nói rất đúng sự thật, Không chỉ là Ô gia, cho dù là Đại Tấn ta, từ trước đến nay, thanh niên có ưu thế giống như ngươi cũng cực kì ít, nhưng mà tuổi của ngươi thực sự quá nhỏ, đã có thể công thành danh toại, đó cũng không phải là một chuyện tốt!
Tiểu Báo Tử gật đầu nói:
- Sư phụ nói rất đúng. Nhưng mà đệ tử cũng không phải là công thành danh toại gì cả. Chẳng qua là may mắn có được thanh danh mà thôi!
ếu mà người ta cũng có được may mắn như ngươi vậy thì quá tốt rồi!
Từ Ung nói:
- Ta còn đang lo lắng ngươi nổi lên quá nhanh, sẽ khiến cho một số người ghen tị. Nhưng mà xem ra ta đã lo lắng vô ích rồi, bởi vì lấy thành tựu hiện tại của ngươi, thì đám người ghen tỵ kia có mất cả đời cũng không cản được ngươi, cho nên bọn hắn cũng chuyển từ ghen tị sang kính sợ!
- Như vậy thì khiến cho bọn họ cả đời này đều phải kính sợ ta đi!
Tiểu Báo Tử cầm lấy chén trà. Khẽ nhấp một ngụm trong giọng nói tràn ngập tự tin.
- Kế tiếp ngươi có tính toán gì không? Tiếp tục làm một ngoại môn trưởng lão ở Ô gia, hay là có ý định gì khác, ta nghe nói ở bên ngoài ngươi cũng có chút của cải?
- Tài sản tích cóp bao nhiêu năm cũng không bằng thu nhập một năm của mỏ quặng tinh thiết!
Tiểu Báo Tử cười nói.
- Của cải ở bên ngoài của ta chủ yếu dùng để ổn định người nhà, Người cũng biết, ta còn phải lo cho người nhà nữa mà!
- Điều đó cũng đúng, nhưng mà ngươi cũng không cần lo lắng quá mức. Trên giang hồ có quy củ của giang hồ, ân oán trên giang hồ cũng không được liên lụy đến người nhà, đây là thiết luật đã truyền xuống từ ngàn vạn năm, không có người nào đủ can đảm phá vỡ đâu!
- Điều đó cũng không hoàn toàn, Huyết Vô Nhai không phải là đã tiêu diệt toàn bộ Hạ gia ở Dương Châu sao?
- Hai chuyện đó không giống nhau, Huyết Vô Nhai tiêu diệt toàn bộ Hạ gia ở Dương Châu cũng không phải là vì ân oán giang hồ, hơn nữa cả Hạ gia cũng không có người nào có thể uy hiếp được hắn, ngươi lại hoàn toàn khác, ngươi có lực lượng cường đại, có được năng lực trả thù, cho nên sẽ không có ai dám động vào người nhà của ngươi!
- Cho nên cái gọi là thiết luật này, kỳ thật cũng là do thực lực của mọi người mà quyết định, đúng không?
Tiểu Báo Tử cười hắc hắc nói.
- Không sai, ở tại nơi này, toàn bộ lợi ích đều phải dựa trên thực lực quyết định, ngươi ở trên giang hồ lâu như vậy, hắn là rất rõ ràng điều này!
Từ Ung gật đầu nói,
- Tốt lắm ta cũng không quấy rầy ngươi nữa, đi xa trở về thật sự vẫn còn có đôi chút mệt mỏi, ta phải về nghỉ ngơi, ngươi cũng sinh hoạt nghỉ ngơi cho tốt, sau này nên cùng trao đổi giao lưu thường xuyên với các sư huynh đệ sống ở trong phủ!
- Đệ tử hiểu rồi!
Tiểu Báo Tử gật đầu, tiễn Từ Ung ra sân.
Mấy ngày tiếp theo. Quả nhiên hắn nghe theo lời của Từ Ung, cùng với mấy đệ tử quen biết trong Ô phủ như đám người Kim Nam Thanh cùng nhau ăn cơm uống rượu. Kết thành một đoàn, hắn cùng với mấy tên đệ tử đó cùng đi chấp hành nhiệm vụ, cùng nhau thu thập dược liệu trên xe trong đêm, ở cùng một chỗ với bọn họ, Tiểu Báo Tử cũng không cần phải giữ thân phận trưởng lão gì cả.
Mấy năm qua đi, mấy tên đệ tử này ở bên trong Ô gia cũng hình thành một nhóm nhỏ.
Tục ngữ nói thật là đúng, giá ta thượng thập yêu dạng đích nhân quan hệ tối hảo ni?
(đại khái nghĩa là: Nếu như không cùng nhau trải qua một việc khó khăn thì hiện tại làm sao có được mối quan hệ tốt đẹp được?)
Cùng nhau đồng qua song, cùng nhau phiêu qua xướng, cùng nhau khiêng qua thương!
(Đại khái là: cùng nhau đi tới, cùng nhau hưởng thụ và cùng nhau trải qua khó khăn)
Nói đến cùng, chính là một đám trẻ con cùng nhau làm chuyện thất đức, tất cả mọi người hiểu rõ, ở chung với nhau mới tốt, mới không bị những lão đầu nhiều chuyện làm phiền, ví dụ như hiện tại Tiểu Báo tử và đám người Kim Nam Thanh, mặc dù một thân tu vi của Tiểu Báo Tử sớm đã vượt qua bọn hắn rất nhiều, nhưng mà lúc mọi người gặp nhau cũng không có sự tình gì phát sinh cả, gặp nhau đều cười, giảm được rất nhiều chuyện phiền toái.
Mấy người này, năm đó thu thập dược liệu trên xe lúc đêm tối, là do Kim Nam Thanh cầm đầu, tất cả mọi người đều dựa vào những dược liệu này thu được rất nhiều chỗ tốt, tu vi tăng trưởng cực nhanh, tuy rằng không thể so được với quái thai như Tiểu Báo Tử, nhưng mà ở trong đám đệ tử nội môn của Ô Gia cũng là thứ nhất thứ hai, đặc biệt là Kim Nam Thanh, một thân tu vi của hắn đã đạt tới đỉnh cảnh giới luyện bì. Chỉ còn cách cảnh giới Ly Đoán Cốt một nửa bước, chỉ chờ vượt qua một bước này, Ô gia sẽ lại nhiều hơn một vị trưởng lão, hơn nữa hắn lại có quan hệ với Ô Vân Châu, cho dù tương lai không thể trở thành nhân vật trọng yếu của Ô gia, cũng sẽ là nhân vật chưởng quản một phương, cho nên ở trong ô gia, bọn hắn là nhân vật chạm tay có thể bỏng, đương nhiên cũng là một đám có thể lực nhất trong đám nội môn đệ tử.
Hiện tại, ngay cả Đại công tử của Ô gia cũng phải nhường bọn hắn ba phần.
Tiểu Báo Tử không có tâm để ý chuyện tình của Ô gia. Mà ân oán ở bên trong Ô gia hắn cũng không quan tâm. Nhưng mà Tiểu Báo Tử vẫn rất thân mật với đám đệ tử cùng nhau ăn đêm năm đó. Vài người ở chung một chỗ, ba ngày một bữa tiệc nhỏ, năm ngày một bữa tiệc lớn, ầm ĩ một trận.
Đương nhiên Tiểu Báo Tử cũng không cùng với đám đệ tử của Ô gia làm ầm ĩ, hắn một mực chú ý đến thế cục chiến tranh ở phía bắc Đại Tấn.
Không ai có thể lường trước được thế cục chiến tranh, Bắc Nguyên đã sắp sụp đổ triệt để, năm mươi vạn đại quân của Đại Tấn quét ngang thảo nguyên, không chỉ đánh tan vương triều Bắc Nguyên, đương nhiên nơi đó đã không còn Vương, còn đánh cho đồng minh trưởng lão hội của các bộ lạc truyền thừa ngàn năm tan rã.
Bắc Nguyên không hề có năng lực phản kháng, Bát Tư Ba bị giết, Diệt Trần trọng thương, Côn Luân Thượng Sư thấy tình thế không ổn liền trở về núi Côn Lôn, hơn nữa còn tuyên bố đóng cửa mười năm, không màng thế sự, sĩ khí của Bắc Nguyên đã hạ xuống thấp nhất, các cao thủ cường giả của Bắc Nguyên đã hoàn toàn bị cường giả võ lâm của Đại Tấn liên thủ diệt sát, Bảo Âm Cách Nhật Nhạc và Tứ Đại Trà Lang của thảo nguyên, hai tên bát phẩm cường giả toàn bộ ngã xuống trước thế tấn công của Thiên Long ở Minh Nghĩa Kinh Viện, lúc này đây có thể nói là toàn bộ các đại thế gia của Đại Tấn dốc toàn lực xuất động. Tiến tới bên trong thảo nguyên điên cuồng cướp đoạt tiền tài, vật phẩm, mỹ nữ. Tạo thành đả kích mang tính hủy diệt đối với Bắc Nguyên, dân cư của các bộ lạc ở Thảo Nguyên đều nhận lấy tổn thương cực nặng, quan trọng nhất là, lúc này đây quân đội của Đại Tấn cũng không có cái gì gọi là nhân đạo. Quân đội gặp được người dân muốn chém thì chém, muốn bắt thì bắt, bắt được tám phần mười dân cư trên thảo nguyên về bán cho các con buôn, làm mặt hàng bán sang các quốc gia khác. Mà Đại Tấn lại tuyên bố thảo nguyên có quyền được mua trước tiên.
Kế tiếp đó là vô sô công tác vô cùng rườm rà, các loại phân phối ích lợi, các thế gia cỡ trung giống như Ô gia đánh cờ với nhau, cố gắng tranh đoạt chén canh của nhau, đúng là ngươi gieo hạt chúng ta gặt hái. Nhìn từ bên ngoài thật là náo nhiệt.
Đương nhiên Tiểu Báo Tử ở đường An xa, cũng nhân cơ hội này thu tiền phi nghĩa, hiện tại đường An Xa do thủy quân của Giang Thành chủ quản, vẫn đang khống chế thủy lộ Lạc Giang, căn bản là không thể khống chế được đã bị Tiểu Báo Tử đãi ăn uống, đồng thời lại cấu kết cùng với bọn cướp. dựa vào sông Lạc Giang, đường An Xa kiếm được thật nhiều tiền của phi nghĩa. Đương nhiên phát tài cùng với hắn còn có Vương Thiên Lôi, hắn là đại biểu ở bên trong đường An Xa, đồng thời còn kinh doanh lương thực ở đó, cửa hàng của hắn đã trở thành cửa hàng số môt số hai ở trong thành, cho dù là ở bên trong quận Trung Hòa, cũng có chút danh tiếng.
Tuy rằng có rất nhiều người khó chịu trong lòng nhưng mà không ai có lá gan trêu chọc hắn, dù sao đứng phía sau cửa tiệm của hắn chính là một gã cường giả có chiến lực bát phẩm, vì sinh ý bên trong một cái tiểu huyện thành mà trêu chọc một cường giả như vậy thì chỉ có đứa ngốc hoặc là một tên không muốn sống mới làm như vậy.
Cho nên sinh ý làm ăn của Vương Thiên lôi cũng rất an nhàn. Thậm chí, hiện tại hắn đã muốn kéo dài sinh ý từ Vân Châu đến đây, muốn vận chuyển lương thực thông qua Vân Châu để vận chuyển lương thực từ thảo nguyên sang, Vân Châu là cửa ngõ thông ra Thảo Nguyên, cùng là địa phương năm đó được mở ra nhiều nhất, thông qua Vân Châu để vận chuyển lương thực từ Thảo Nguyên vào, đây tuyệt đối là chuyện tình kiếm lời dễ nhất, hơn nữa đối với Vương Thiên Lôi mà nói, đây cũng là chuyện tình cực kì dễ xử lý.
Bởi vì Tiểu Báo Tử là trưởng lão Ô gia Vân Châu. Mà Ô gia lại là một trong những thế gia lớn nhất Vân Châu. Có quan hệ rất tốt đối với nhân mạch thương lộ.
Chuyện này đối với Tiểu Báo Tử mà nói cũng không khó khăn lắm, trên thực tế mà nói, hắn có thể làm tốt những việc đó, thậm chí hắn không phải tự mình ra mặt, chỉ cần giao cho Kim Nam Thanh là được, lấy địa vị hiện tại của Kim Nam Thanh ở Ô gia, thì rất dễ dàng có thể hoàn thành chuyện này.
Bắc Nguyên bị tiêu diệt đã là kết cục không thể tránh khỏi, cả Đại Tần đều đắm chìm trong một mảnh cảm xúc gần như cuồng loạn. Từ Hoàng Đế đến dân chúng. Vạn năm đại loạn, khinh định như vậy sẽ bị tiêu diệt, Hiện tại nghĩ lại, giống như là nằm mơ vậy.
Công lao sự nghiệp bất hủ muôn đời trong truyền thuyết đã đạt được nhanh như vậy, ai cũng không ngờ tới.
Mà sau khi đạt được công lao bất hủ, không thể nghi ngờ danh vọng của Hoàng Đế Đại Tấn đã lên đến cao nhất, địa vịa cũng đã vượt rất xa so với các Thánh Quân tổ tiên, miễn cưỡng cũng có thể xưng à đệ nhất Thánh Quân từ trước đến nay, theo ý nào đó mà nói, nguyện vọng suốt đời, hắn đã đạt được hơn nửa, một nửa còn lại, phải xem hắn kết thúc như thế nào.
Tiểu Báo Tử xem ra, cái đuôi này sẽ không kết thúc tốt đẹp được, bởi vì món hàng này quá lớn, thảo nguyên Bắc Nguyên rộng lớn không cùng, diện tích lớn gấp mấy lần Đại Tấn hiện nay, có thể quản lý lãnh thổ của một quốc gia lớn như vậy đã là không tồi rồi. Hơn nữa Bắc Nguyên là khối thịt béo lớn nhất. Có thể nuốt xuống được hay không cũng là một vấn đề thật lớn, nếu không thể xử lý tốt, nói không chừng sẽ còn liên lụy đến toàn bộ Đại Tấn, khiến cho đang từ cực thịnh chuyển đến điểm cực suy, cũng không phải là một chuyện khó khăn gì.
Mà trong đó, Tiểu Báo Tử thấy được cơ hội của mình. Nhưng mà cơ hội này cũng không phải là bây giờ, mà là trong tương lai, hắn còn cần phải quan sát, cần chờ đợi.
Trong lúc đang hội họp cùng với đám người Kim Nam Thanh. An bài tốt chuyện Vương Thiên Lôi nhờ hắn, Tiểu Báo Tử liền bắt đầu suy tính, quyết định bước tiếp theo của mình.
Theo bản tính của hắn mà nói, hắn chỉ là một người rất lãnh đạm, dã tâm lớn nhất của hắn chính là sống lâu hơn vài ngày, làm một ít chuyện tình mình cảm thấy hứng thú.
Hiện tại thứ hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là võ công, còn về phần sống lâu hơn, cho dù hắn không có một chén Diên Thọ Thủy ở bên trong Kim Nhạn Bôi, hắn cũng tin tưởng mình có thể sống thêm mấy trăm năm nữa.
Theo ý nào đó mà nói, Tiểu Báo Tử năm nay mười sáu tuổi nhưng cũng đã hoàn thành toàn bộ mục tiêu cả đời của hắn, thứ duy nhất hắn theo đuổi đó là lực lượng càng mạnh.
Đương nhiên là trạng thái lý tưởng này, thật sự cũng không có đơn độc giống như trong tưởng tượng của hắn.
Cũng giống như ở bên trong võ lâm, không phải là giống như cái hắn vẫn nghe là: “người trong giang hồ thân bất do kỉ.” Nếu đã bước chân vào vũng nước giang hồ. Trong rất nhiều thời điểm, cần phải nước chảy bèo trôi, cần phải tùy lúc cẩn thận đối với đả kích xung quanh, dù là ngấm ngầm hay công khai, cũng không phải là ngươi có tu vi cường đại thì có thể vô địch hậu thế.
Trong mắt của thường nhân, tu vi của hắn thoạt nhìn thì rất cường đại, nhưng mà Tiểu Báo Tử hiều được, chính mình có được tu vi hiện tại và chiến tích huy hoàng như vậy là nhờ vào cặp mắt kỳ lạ và vận khí không gì sánh được. Đến khi cặp mắt của hắn không dùng được nữa, vận khí cũng sẽ có lúc dùng hết. Tới khi đó, hắn biết lấy cái gì để bảo vệ mình, bảo vệ người nhà của mình?
Vào giờ khắc này, Tiểu Báo Tử cuối cùng cũng có được nhận thức sâu sắc đối với câu nói: “Người trong giang hồ thân bất do kỉ.”
Những thứ này, không nói đâu xa, hiện tại ngay ở trước mặt hắn liền có một chuyện tình gấp gáp, đó là ước hẹn ba năm đối với đám người Đại tiểu thư Mạnh Thanh Dung. Tuy rằng vẫn còn thời gian gần một năm, nhưng mà Tiểu Báo Tử lo lắng cũng chính là thời gian gần một năm này.
Thời gian quá dài, hiện tại Mạnh Thị đã biết được mình có thể đánh chết cường giả bát phẩm, biết được trong tay mình có pháp khí Tu La Âm Sát châm, có thể nói, những con bài bảo mệnh chưa lật của mình đều đã bị bọn hắn biết được, hơn nữa bọn hắn còn có thời gian chuẩn bị hơn một năm.
Đối với một đại thế gia như Mạnh Thị mà nói, thời gian một năm đủ để làm được rất nhiều chuyện, vì mặt mũi có thể không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí có thể biến Mạnh Thanh Dung trở thành một quái vật có sức chiến lực cao hơn cả cường giả bát phẩm, cho dù là không làm như thế. Nhưng mà cũng có thể đưa cho Mạnh Thanh Dung một hai kiện pháp khí có uy lực cường đại, điểm này cũng chính là chỗ khiến hắn đau đầu!
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s! ()]
Thông Thiên Đại Thánh Thông Thiên Đại Thánh - Xà Thôn Kình Thông Thiên Đại Thánh