Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Tả Tự Bản
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Namida Black
Số chương: 1101
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3269 / 66
Cập nhật: 2016-03-15 07:57:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 347: Một Đoạn Đường (1)
hưng lại khiến cho bần đạo cảm giác từng đợt nóng mặt, bất kể nói thế nào, một hài tử mới mấy tuổi có thể một năm đập nát mười mấy cửa tiệm, dường như cũng không phải chuyện tình rất đáng được tuyên dương nhỉ? Lại đổ mồ hôi, chẳng lẽ thật sự tổ mẫu nói đúng? Trên người ta mang theo nguyền rủa từ Phá Hư Thần? Nhưng hắn là thần linh cấp bậc vứt đi mà, hắn mà xứng nguyền rủa đạo gia ta? Hay do bần đạo lúc chuyển thế có chỗ không đúng? Đáng tiếc hiện tại thực lực ta còn chưa được như xưa, không cách nào tự xem vận mệnh cho mình, buồn bực!
Mấy ngày thời gian quá ngắn ngủi rồi, đảo mắt đã qua, chúng ta lần nữa phải bước lên hành trình xa xôi, thế nhưng, bên phía ông nội và tổ mẫu tiến triển rất là thuận lợi, tổ mẫu đã tỏ ý sau khi trở về sẽ sớm từ bỏ chức vụ quân đoàn trưởng, về nhà cùng ông nội đoàn viên.
Nhưng công việc thật sự rất bận rộn, tổ mẫu muốn đi cũng không được dễ dàng như vậy. Hiện tại Thánh Chiến sắp tới, tổ mẫu thân làm quan to như vậy, nếu không có xuất chinh, cũng phải ở lại giữ tổng bộ Giáo Đình, cho nên tổ mẫu muốn được về nhà, ít nhất phải chờ đánh xong Thánh Chiến cái đã. Nhưng căn cứ bần đạo đoán chừng, cuộc chiến tranh này sẽ không kết thúc sớm được, chậm thì ba năm năm, lâu thì không có giới hạn, rất khó đánh xong trong thời gian ngắn.
Điểm này tổ mẫu và ông nội cũng rất rõ ràng, địa thế Uy Quốc phức tạp quá, tất cả lớn nhỏ hàng trăm hàng ngàn hòn đảo, to thì có thể lớn bằng mười mấy tỉnh, nhỏ thì chỉ có có thể miễn cưỡng ở mấy người mà thôi. Hơn nữa bởi vì điều kiện tự nhiên rất ác liệt, con người cũng rất hung hãn, không phải là dễ dàng đi tới đánh nha, hơn nữa khoảng cách xa xôi, phải ngồi thuyền đi hơn một tháng mới tới, cuộc chiến này thật sự là khó khăn và gian khổ, cho nên Giáo Đình trước kia vẫn không động đến nó, cũng do nguyên nhân này một phần.
Bất kể như thế nào, chúng ta rốt cục vẫn phải lên đường. Lần này, bần đạo mang rất ít người, chỉ đem 2000 Cuồng Long thiết kỵ, trăm người Hoàng Kim Chiến Sĩ thân vệ của ta toàn bộ trao quyền đi đến lãnh địa huấn luyện cho lính mới, đồng thời còn mang theo tiểu Lôi Thú, Mân Nhi và Khắc Lý, Khắc Lý luyến tiếc các thí nghiệm của mình, Mân Nhi thì không nỡ rời xa quân đoàn của mình, cho nên từ sớm vứt bỏ ta qua một bên.
Về phần tiểu Lôi Thú, nó mới gần trăm mười tuổi, không có 3-500 năm thời gian thì không cách nào trưởng thành đến trình độ mẫu thân nó, dù có được người ký kết khế ước dùng ma tinh thạch nuôi nấng, không có bảy tám chục năm cũng không thể trưởng thành, ai kêu nó vị cấp cao đến cấp chín chứ, cho nên nó không thể gọi nó là ấu thú, gọi một con thú trăm tuổi là “ấu thú”, tương đối chán nản mà, chỉ đành phải mang về lãnh địa từ từ nuôi nấng, cũng may vài trăm năm đối với ta mà nói, thật sự không xem ra gì, có lẽ sau này có thể sử dụng đến không chừng.
Như vậy, bên cạnh ta chỉ có Tiên Nhã cùng Hương Hương, khà khà, trái nóng phải lạnh, cảm giác rất không tồi. Nói như thế nào cũng là hai mỹ nữ cao cấp nhất trên đại lục, bần đạo cùng các nàng ở trên xe trải qua một đường sung sướng.
Đoạn đường này phần lớn đi không tệ, nơi bần đạo đi qua, dân chúng cảnh nội Đại Hán tranh nhau ra đường hoan nghênh, quả thực sùng bái ta như anh hùng, cho dù là thổ địa mới vừa chiếm được cũng như thế, cuộc sống của bách tính so với thời Tạp Đặc thống trị tốt hơn nhiều lắm, nhất là những nô lệ mới vừa được giải phóng, cơ hồ tự phát ở nơi ta đi qua quỳ xuống một đường, đây chính là vài ngàn dặm đó? Cơ hồ chưa từng cắt đứt, thấy vậy hai mắt bần đạo cũng ươn ướt rồi.
"Ca ca, ngươi thật giỏi, có thể khiến cho nhiều người kính yêu ngươi như vậy. Có là ta thân làm Thánh Nữ, uy vọng trong suy nghĩ bọn hắn cũng không so được với ngươi?" Tiên Nhã ở trên xe đem sự kinh dị tự đáy lòng nói ra.
"Đây là bởi vì Quang Minh thần cho bọn hắn chỉ có lường gạt cùng hãm hại, còn ta cho bọn hắn một cuộc đời mới." Bần đạo thản nhiên nói: "Đây chính là “chúng sanh ngang hàng” theo lời của ta, thật ra bọn họ tại sao lại hạ tiện so với cái đám quý tộc kia chứ?"
"Phu quân nói thật hay, chúng sanh ngang hàng. Trên thảo nguyên, người của chúng ta cho tới bây giờ đều bị các quý tộc Tạp Đặc xem thường, nhưng vì sao chúng ta cảm giác so với bọn hắn không hề thua kém?" Hương Hương vẻ mặt sùng kính nói: "Phu quân chưa bao giờ xem chúng ta như dị tộc, chuyện gì cũng đối xử bình đẳng, mọi người trên thảo nguyên rất cảm kích phu quân, nguyện ý cả đời đi theo phu quân."
"Ha hả, không có các ngươi, ta làm sao đánh thắng Tây Tư Nhĩ thân vương? Cho nên, ta cảm kích các ngươi còn không kịp nữa là, như thế nào lại xem thường chứ?" Bần đạo cười ha hả nói với các nàng.
"Phu quân dụng binh như thần, thật ra nếu không có chúng ta cũng nhất định chiến thắng Tây Tư Nhĩ thân vương." Hương Hương liền khẳng định. Nàng bây giờ sùng bái mù quáng với ta lắm rồi.
"Không phải chứ? Người khác đều nói ta dụng binh như thần, thật ra thì ta tự mình biết, ta cũng chỉ là quỷ kế đa đoan thôi, thật sự nếu nói chiến trường tranh hùng, kỵ binh giao phong. Hai người như ta cũng không phải đối thủ Ni Cổ Lạp Tư, còn nếu nói đến đánh đại chiến dịch quy mô lớn, ta cùng Ni Cổ Lạp Tư liên thủ cũng không đủ cho huy hoàng Hổ Vương thu thập." Bần đạo chân thật nói.
"Nhưng bọn hắn tại sao lại thua trên tay ngươi rồi?" Tiên Nhã cùng Hương Hương cùng nhau kinh ngạc hỏi.
"Ni Cổ Lạp Tư là ngoài ý muốn, coi như hắn xui xẻo, ngẫu nhiên trên đường hành quân có một hang ổ Tử Tinh Phong lớn như vậy để ta lợi dụng, nếu không ta thật sự không có biện pháp bắt hắn. Nếu có liều mạng, mặc dù cuối cùng nhất định là ta nhờ Cái Thứ mà thắng, nhưng cái giá phải trá không biết bao nhiêu đây." Bần đạo buồn cười nói.
"Còn Tây Tư Nhĩ thân vương?" Tiên Nhã vội vàng hỏi: "Hắn cũng không phải là ngẫu nhiên chứ?"
"Hắn thua là đúng, không thua mới là lạ." Bần đạo tự tin cười nói: "Hắn vì thế lực thượng tầng của Tạp Đặc vương quốc mà đánh giết. Tầm mắt chỉ hạn hẹp trong lợi ích của cái đám quý tộc kia, mà ta lại lấy “chúng sanh ngang hàng” làm chân lý, từ góc độ dân chúng mà suy nghĩ. Điểm xuất phát cùng mục đích của chiến tranh, hắn liền rơi xuống hạ phong rồi, bản lãnh lớn hơn nữa cũng không thể phát huy. Chết không oan!"
"Ca ca nói rất thâm ảo nha? Tiên Nhã không hiểu." Tiên Nhã thành thật nói.
"Ta cũng không hiểu." Hương Hương cũng nói.
"Ha hả, đơn giản thôi, các ngươi nhìn, Tây Tư Nhĩ thân vương nếu là vì dân chúng Tạp Đặc chém giết, hắn làm chuyện gì cũng lấy thắng lợi làm chính. Nhưng khi hắn biết Tạp Đặc Nhị vương tử làm ra “chuyện tốt”, hắn đầu tiên nghĩ đến chính là mặt mũi vương thất. Mà không nghĩ đến cảm thụ Ngân Hồ, chiến tranh thắng lợi cũng ném qua một bên, lúc ấy nếu hắn giết Nhị vương tử bồi tội cho Ngân Hồ quân đoàn, ta nghĩ, người trong thảo nguyên tuyệt đối không thể nào phản, có đúng không?" Bần đạo hỏi Hương Hương.
"Đúng, nếu hắn làm như thế... xử lý Nhị vương tử, chúng ta tuyệt đối sẽ không phản, hơn nữa còn cùng hắn phát binh." Hương Hương bừng tỉnh đại ngộ nói: "A? Ý tứ của phu quân ta hiểu chút rồi, bây giờ nhìn lại, Tây Tư Nhĩ thân vương đơn độc chỉ lo vấn đề lợi ích quý tộc Tạp Đặc, hiển nhiên là nguyên nhân đưa đến thất bại lớn nhất. Nhưng thất bại của hắn cùng lý niệm của phu quân, “Chúng sanh ngang hàng” lại có quan hệ gì?"
"Ha hả, không có khẩu hiệu “chúng sanh ngang hàng”, ta có thể tụ tập được nhiều dị tộc như vậy cam tâm quên mình phục vụ không?" Bần đạo rất cảm khái nói: "Nói như vậy, ta cũng không có Dực Nhân quân đội để phát động chiến dịch Liệt Hỏa Phần Giang. Cũng không có Cuồng Long thiết kỵ vì ta chinh phạt khắp nơi rồi."
"Còn gì nữa không?" Tiên Nhã hỏi.
"Dĩ nhiên." Bần đạo ngạo nghễ nói: "Vốn Thanh Long quân đoàn tính ra hết thảy là năm mươi vạn, liên tràng kịch chiến, tổn thất không nhẹ, nhân mã chân chính xuất thân từ Thanh Long quân, chỉ còn chừng ba mươi vạn, nhưng ngươi nhìn hiện tại, Thanh Long quân dưới trướng của ta, thật ra đã sớm có hơn trăm vạn hùng binh, ba mươi vạn thiết kỵ, mười vạn trọng giáp kỵ binh, dõi mắt khắp đại lục, ai dám đối địch?"
"Nhiều như vậy?" Hương Hương dùng ánh mắt không tin nổi nói: "Phu quân không phải vừa mới chiến đấu mấy trận lớn sao? Làm sao càng đánh càng nhiều vậy?"
"Không có ta lấy tâm ngang hàng câu dẫn bọn hắn, những người này làm sao tranh nhau đưa trượng phu cùng hài tử của mình đến dưới trướng của ta?" Bần đạo chỉ vào những người ở phía ngoài, có chút tức giận nói: "Những người này mỗi ngày đêm làm việc cho các quý tộc, nhưng ngay cả ấm no thậm chí tánh mạng cũng không được bảo đảm. Bọn họ có tội tình gì? Cũng bởi vì trời sinh hạ tiện sao? Đều bị Giáo Đình cùng quý tộc lường gạt mà thôi, cái gì vận mệnh như vậy, sau khi chết có thể lên Thiên đường, tất cả đều là nói đùa. Toàn bộ dân chúng đại lục đều bị lừa gạt mấy ngàn năm, hiện tại, là lúc thay đổi hết thảy!"
Bần đạo nói lời này không thể nghi ngờ là tuyên chiến với Giáo Đình, người ở bên ngoài nghe ra, tuyệt đối liệt vào tội dị đoan tài phán, nhưng bây giờ chỉ có Tiên Nhã và Hương Hương nghe được, Hương Hương là người trong thảo nguyên, coi như không có tín ngưỡng, hơn nữa một đường nhận xét cùng với cảm thụ của bản thân, đối với lời nói bần đạo rất nhanh có đồng nhận thức.
Về phần Tiên Nhã, đại khái từ khi nàng còn bé, khóc cầu giáo sĩ chữa bệnh cho mẫu thân của nàng lại bị cự tuyệt, trực tiếp dẫn đến mẫu thân nàng tử vong, từ thời điểm đó nhất định không thể nào trở thành tín đồ dốc lòng tín ngưỡng rồi, cộng thêm thời gian đi theo ta lâu nhất, bị ta ảnh hưởng cũng sâu nhất, dẫn đến nàng trở thành Thánh Nữ Giáo Đình trong lịch sử thống hận Giáo Hội nhất.
Trương Tam Phong Dị Giới Du Trương Tam Phong Dị Giới Du - Tả Tự Bản Trương Tam Phong Dị Giới Du