Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyết Đồ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Quang Mai Hữu
Số chương: 429
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 403: Ấm Áp
ử Văn, lúc hôn mê Hạ Bình vẫn gọi tên của chàng.
Lương Mộ Phỉ khẽ nói.
Triệu Tử Văn vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Hạ Bình, hắn hiểu nỗi khổ của tiểu nha đầu này. Là một công chúa Đại Kinh vậy mà lại phải làm một tiểu nha hoàn trong Hạ Phủ, hơn nữa lại còn mất đi thân nhân, cô đơn một mình.
Thấy dáng vẻ tiều tụy của Hạ Bình, trong lòng Triệu Tử Văn thầm hạ quyết định. Tuy không cách nào tìm lại thân phận công chúa của nàng nhưng sau này có thể cưới hỏi nàng đàng hoàng, cả đời chiếu cố nàng thật tốt để không ai khi dễ nàng.
Dư Tử Lăng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Triệu Tử Văn đau lòng nói:
- Tướng công, chàng mới trở về hãy đi nghỉ trước đi, Hạ Bình để chúng thiếp chăm sóc cho.
Giờ phút này, ngoài cửa đột nhiên hiện ra hai thân ảnh xinh đẹp. Lý Dịch An bưng bát canh hạt sen còn Bảo nhi theo sát sau lưng nàng. Khuôn mặt Bảo nhi thanh tú động lòng người, dáng vẻ vô cùng đáng yêu dịu dàng.
- Đại ca, mau đến uống canh hạt sen đi!
Khuôn mặt Bảo nhi nở ra một nụ cười má lúm đồng tiền. Cả ngày lo lắng an nguy của đại ca, hôm nay thấy đại ca an toàn trở về, bây giờ Bảo nhi cười vô cùng ngọt ngào.
Nhìn tiểu ny tử này trong lòng Triệu Tử Văn liền cảm thấy ám áp. Hắn đỡ lấy chén canh trong tay An nhi, kéo Bảo nhi lại gần:
- Bảo nhi, thời tiết lạnh như vậy, muội uống trước đi.
Khuôn mặt Bảo nhi trở nên đỏ bừng, nàng lắc lắc đầu nói:
- Đại ca, huynh đi đường về chắc rất lạnh, huynh uống trước đi.
Không đợi cho Bảo nhi kịp trốn, Triệu Tử Văn đã ôm nàng vào trong ngực, nghiêm mặt nói:
- Muội đang có mang, không uống làm sao ấm người được?
Đối với đại ca bá đạo này, trong lòng Bảo nhi vừa thẹn vừa mừng. Nàng thấy không lay chuyển được hắn liền há miệng nhỏ nhắn ra, ngay sau đó Triệu Tử Văn liền đút một muỗng canh hạt sen vào miệng nàng.
Thấy dáng vẻ thân mật của hai người, các tiểu thư ở đây liền cảm thấy ghen tị, nhất là Dư Tử Lăng. Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn ra, trong lòng thầm nghĩ, tướng công thật bất công, chẳng lẽ không phải ta cũng đang có mang hay sao?
Thấy dáng vẻ tức giận của Lăng nhi, Triệu Tử Văn cười ha hả:
- Lăng nhi, muội xem vẻ mặt của muội kìa!
Nghe thấy tướng công nói như vậy, gò má Dư Tử Lăng khẽ ửng đỏ lên, nàng thẹn thùng quay đầu đi. Đột nhiên mùi thơm hạt sen bay vào mũi, nàng quay đầu lại thì thấy chiếc tướng công đã đưa chiếc thìa tới gần mặt mình, cười hì hì nhìn nàng. Dư Tử Lăng vừa thẹn vừa mừng, một thìa hạt sen đã được đút vào trong miệng nàng.
Triệu Tử Văn không hề xem nhẹ bất kỳ vị tiểu thư nào, mỗi người một thìa khiến cho các tiểu thư cảm thấy chóng mặt. Căn phòng bỗng tràn đầy hương thơm, vô cùng tiêu dao.
Ở bên ngoài đột nhiên mưa tí tách, thời tiết trở nên càng ngày càng lạnh. Trong căn phòng nhỏ, lò than tỏa nhiệt khiến cho căn phòng trở nên ấm áp. Hạ Bình ngủ ngon trước khung cảnh ấy.
Triệu Tử Văn đem Bảo nhi ôm vào trong lồng ngực. Hắn ngồi ở trên chiếc ghế cạnh lò than, khẽ vuốt ve bụng của nàng, một cảm giác huyết mạch tương lân dâng lên khiến cho lòng hắn rất an tâm, rất ấm áp.
Có lẽ tại vì khi hắn tới thế giới lạ lẫm này Bảo nhi chính là người vẫn luôn theo hắn, đến bây giờ tình cảm của hai người đã nở hoa kết trái cho nên Triệu Tử Văn đối với cốt nhục trong bụng nàng có một cảm tình đặc biệt.
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to của đại ca, Bảo nhi vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa hạnh phúc. Nàng khẽ nhìn bụng mình, đây chính là kết tinh tình yêu giữa đại ca và mình, mình phải bảo vệ cho tốt.
Các vị tiểu thư hâm mộ nhìn Triệu Tử Văn vuốt ve bụng Bảo nhi. Tuy nhiên vẻ mặt của bọn họ lại không hề có vẻ ghen ghét, bởi vì bọn họ đều biết, cho dù Tử Văn có là một tiểu thư đồng vô danh, Bảo nhi cũng vẫn sẽ ở bên cạnh hắn, tình cảm này không ai có thể thay thế được.
- Bảo nhi, muội nói xem đây là nam hài tử hay là nữ hài tử.
Sau khi đã ăn sạch bát canh hạt sen, Triệu Tử Văn cười nói.
Khuôn mặt Bảo nhi ửng hồng lên, nàng khẽ nói:
- Đại ca thích nam hài hay nữ hài?
Kỳ thật, trong lòng Bảo nhi hy vọng là nam hài. Tất cả nữ tử ai cũng mong muốn nhà của mình có thể khai chi tán diệp, chỉ là Bảo nhi cũng biết rằng tướng công của mình không phải là người trọng nam khinh nữ.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Chỉ cần Bảo nhi sinh hài tử, bất luận là nam hay nữ ta cũng yêu mến.
Nói thật dễ nghe, ở đời ai không thích nam hài chứ? Đại tiểu thư không tin hừ thầm một tiếng.
Thấy thần sắc của đại tiểu thư như vậy, Triệu Tử Văn không kìm được trêu đùa:
- Vũ Tình, nếu như nàng là Bảo nhi nàng thích sinh nam hài tử hai nữ hài tử?
- Đương nhiên là…
Hạ Vũ Tình thiếu chút nữa thì nói thẳng ra khỏi miệng, thế nhưng nàng sợ tên bại hoại này có mưu kế gì cho nên mỉm cười:
- Đương nhiên là nam hài.
- Hóa ra đại tiểu thư yêu mến nam hài.
Triệu Tử Văn than khẽ nói:
- Ta lại định đang chuẩn bị cho Đại tiểu thư sinh một nam một nữ.
Đại tiểu thư xấu hổ dẫm mạnh chân nói:
- Ai nói là thiếp không thích nữ hài!
Nếu như tương lai có thể sinh một nam một nữ cho tướng công thì chuyện này ai mà không hy vọng? Khuôn mặt Đại tiểu thư đỏ bừng, cố gắng phản bác, xấu hổ thốt ra những lời này.
Chúng nữ nhìn thấy Đại tiểu thư xấu hổ và giận dữ thì cười khúc khích ra tiếng. Đại tiểu thư lúc này đã rất xấu hổ, oán hận nắm lấy người Triệu Tử Văn. Trong mắt các vị tiểu thư lúc này đều tràn đầy chờ mong, hy vọng có thể trở về Hàng Châu phò chồng dạy con, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Thấy ánh mắt của chúng nữ, trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy tức giận. Hung Nô đáng chết, tại sao lại gây nhiều phiền toái như vậy chứ?
Chúng tiểu thư vây quanh lò than mà ngồi, cảm thụ khoảnh khắc ấm áp này. Tuy ngoài trời thời tiết giá lạnh nhưng trong phòng ấm áp khôn tả.
- Các muội đang cười gì vậy?
Một dáng người thướt tha từ ngoài phòng tiến vào. Tô Uyển Nhu khẽ cười nói.
- Tô tỷ tỷ, thuốc chữa thương mang đến rồi sao?
Hạ Vũ Tình không muốn bị chúng nữ trêu chọc nữa cho nên vội vàng khẽ nắm lấy tay Tô Uyển nhu. Cử động này khiến cho nàng thoát khỏi tình huống xấu hổ nhưng lại làm nàng dấu đầu lòi đuôi.
Tô Uyển Nhu là một người thông minh, nhìn thấy ẩn ý trong đó liền cười giảo hoạt:
- Đều đã mang đến.
- Đáng ghét, Tô tỷ tỷ, tỷ cũng khi dễ muội.
Khuôn mặt Hạ Vũ Tình ửng đỏ.
Triệu Tử Văn mất tích hơn một tháng khiến cho chư vị tiểu thư “đồng bệnh tương liên”. Bọn họ đã sớm trở thành tỷ muội tốt với nhau.
Siêu Cấp Thư Đồng Siêu Cấp Thư Đồng - Huyết Đồ Siêu Cấp Thư Đồng