Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Xà Thôn Kình
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 1473
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2979 / 50
Cập nhật: 2015-11-08 03:04:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 412-414: Nhật Lạc Tinh Trầm, Long Lôi Cung, Thần Long Ma Đan, Ma Quỷ Cốc
át Tư Ba đứng trên một bậc thang cuối cùng bước vào cung điện ngẩng đầu nhìn lên, một cầu thang cao vài chục trượng xuất hiện trước mặt của hắn, lại nhìn lên trên, có một tấm biển cực lớn, trên đó viết ba chữ "Lôi Long Cung" cực lớn.
Lôi Long Cung!
Kiến trúc thần bí này được xây dựng ở cực bắc tuyết nguyên, người biết rất ít, cũng chỉ có những cường giả đỉnh cao của thế giới, mới biết được tồn tại thần bí nằm ở nơi này, mà trên thực tế, tòa cung điện thần bí này, từ xưa tới nay đã tồn tại trên đời này, chưa từng can thiệp bất cứ chuyện gì trên đời.
Dù là thay triều đổi đại, hay dân tộc hưng suy, cũng không quan hệ tới nơi này, mà mục đích tồn tại của nó, giống như chỉ nằm ở trong sơn mạch hắc sắc khổng lồ này, tĩnh mịch nhìn Nhật Lạc Tinh Trầm.
- Tuyết Sơn Đại Luân Tự Bát Tư Ba, bái kiến Long Lôi tôn giả!
Đứng ở bên ngoài cửa cung điện, Bát Tư Ba hít sâu một hơi, hoàn toàn không có một chút phong phạm của Tông Sư chút nào, mà giống như một học đồ, kính cẩn đứng ở trước cửa ra vào, lẳng lặng mà đợi, qua một hồi lâu, cửa sắt mở ra, có một tiểu đạo đồng khoảng mười hai mười ba, liếc nhìn Bát Tư Ba.
- Tôn Giả mời ngài đi vào!
- Đa tạ!
Bát Tư Ba hợp hai tai thành hình chữ thập, đi theo đằng sau tiểu đạo đồng, tiến vào đại môn Lôi Long Cung.
Ở bên trong Lôi Long Cung này còn khổng lồ hơn phía bên ngoài, chín cây cột trụ có đường kính vượt qua mười trượng cao gần trăm trượng chống đỡ cả cung điện, trên cột trụ điêu khắc mây mù, dị thú, chim bay và đủ loại đồ án thần ma, Bát Tư Ba và tiểu đạo đồng, giống như hai con kiến tiến vào đây, đi qua đại sảnh rộng rãi, đi vào một gian phòng có hào quang yếu ớt chớp động, đạo đồng dừng bước lại.
- Tôn Giả ở bên trong, mời đại sư!
Bát Tư Ba gật đầu, đẩy cửa phòng ra.
Gian phòng kia cũng không lớn, so sánh với cung điện ở bên ngoài kia, chẳng khác nào một trời một vực.
Nhìn xung quanh, giống một phòng trọ bình thường, bài trí bên trong thập phần đơn giản, có một cái giường, có một cái bồ đoàn, một cái bàn đá, trên bàn đá có một chén đèn dầu, ánh đèn mở ảo, dưới ánh nến lờ mờ, hai người đang vùi đầu khổ chiến.
Một người toàn thân áo đen, trên áo bào có thêu lôi vân màu tím, tóc đen như mực, tụ mà không tán, khuôn mặt chừng ba mươi tuổi, khiến người ta chú ý nhất chính là cặp lông mày màu bạc, như kiếm, xuyên thẳng tóc mai, chính là Lôi Long Tôn Giả mà Bát Tư Ba muốn gặp, mà đang so đấu với hắn, là một gã mặc áo bào màu vàng trên người, mà người áo màu vàng này, chính là người ngày đó Tiểu Báo Tử gặp được trên sông.
Nhìn cuộc chiến trên bàn, song phương khó phân thắng bại, thế công của Lôi Long thượng nhân sắc bén, mà người ngồi đối diện, thế thủ rất cẩn thận.
- Đại Luân Tự Bát...
- Đại Luân Tự một trong Thập Tam Hoạt Phật, ngươi là người duy nhất chọn nhập thế tu hành, cũng là Hoạt Phật duy nhất không tiến vào Thông Huyền Bí Cảnh!
Không chờ hắn nói xong, Long Lôi tôn đã chen ngang lời hắn, nói đến đây, hắn ngẩn đầu lên, liếc nhìn Bát Tư Ba, đôi mắt thâm sâu như biển, hiện ra một tia dị sắc.
- Thú vị, nếu như người lập địa thành phật, như vậy, trong Thập Tam Hoạt Phật của Đại Luân Tự, có thành tựu lớn nhất, đáng tiếc...
- Tôn giả khen nhầm, Bát Tư Ba chỉ đi ra ngoài thông khí mà thôi, lần này đến...
- Mục đích của ngươi, ta đã biết, nhưng mà, ta không cách nào giúp ngươi!
Long Lôi tôn giả lại chen ngang lời nói của Bát Tư Ba, trên mặt hiện ra một nụ cười khổ, một ngón tay chỉ vào đạo nhân mặc áo bào màu vàng.
- Cho dù ta muốn giúp ngươi, cũng bất lực, trừ phi, ngươi có thể mời vị này đi.
Vẻ đau khổ trên mặt của Bát Tư Ba càng nhiều, ánh mắt nhìn về người mặc áo bào màu vàng.
- Không nên nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng, ngươi cho rằng ta ưa thích tới nơi chim không ỉa phân này sao, chuyện này ta chẳng muốn quản, nhưng trước đó ta bại bởi Tạo Hóa đồng tử, cho nên, thiếu nợ hắn một việc, không có biện pháp, chỉ có thể đến đây, ngươi muốn tìm thì đi tìm Tạo Hóa đồng tử đi!
Con mắt người áo vàng không nhìn, hết sức chăm chú vào ván cờ, trên tay cầm một con cờ màu đen, ánh mắt quét tới quét lui trên bàn cờ, nhàn nhạt nói ra.
- Ngươi là người Đại Luân Tự, tại sao không đi cầu Đại Luân Tự? Chỗ đó có mười hai tôn Hoạt Phật, đều có tu vi Thông Huyền Bí Cảnh, nếu ngươi có thể mời được bọn họ, chuyện này rất dễ giải quyết.
- Nếu là hắn có thể cầu Đại Luân Tự, cũng không cần vượt qua cánh đồng tuyết để tới tìm ta làm cọng rơm hi vọng a!
Long Lôi tôn giả thán một tiếng.
- Ngươi phải biết rằng, trên người của ta, cũng đang chảy huyết mạch của người thảo nguyên a!
- Nói láo, bộ tộc của ngươi đã sớm bị người ta diệt tộc từ tám trăm năm mươi năm trước rồi, sao lúc đó không thấy ngươi nói thế, hiện tại lại nói mình chảy huyết mạch của thảo nguyên, có ý gì?
- Không có ý gì!
Lôi Long tôn giả cười khổi, tiếp tục vùi đầu đánh cờ, không nói chuyện.
- Tôn Giả đại nhân!
- Ta nói rồi, không nên tìm ta!
- Nếu là tiểu tăng nhớ không lầm, một vạn ba ngàn năm trước, người của Lôi Long Cung, thành lập Bộ Lạc Liên Tịch Hội Minh, cũng chính là nguy cơ cơ của thảo nguyên hôm nay, chôn mầm tai họa xuống, nếu không có Long Lôi Cung...
- Hắn chỉ là một người bị Lôi Long Cung vút đi mà thôi, không thể nói là người của Lôi Long Cung!
- Có thể hắn dùng võ công của Lôi Long Cung, một thân tuyệt thế võ công của hắn cũng từ Lôi Long Cung mà ra, nếu như ta nhớ đúng, chuyện này không hợp quy củ của Lôi Long Cung, cho dù là bị Lôi Long Cung vứt bỏ, lúc rời Lôi Long Cung, võ công của hắn, phải vị thu hồi!
- Ta thua!
Lôi Long tôn giả ngẩn đầu lên, nhìn người áo bào màu vàng, nói nhận thua.
- Lại tiếp một ván nữa!
Người áo bào màu vàng vung tay lên, cờ đen trắng trên bàn bay lên, rơi xuống hai cái hộp.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không rời Long Lôi Cung!
Long Lôi tôn giả cười nói.
- Nhưng mà, hắn nói đúng, chuyện này, nguyên nhân là do Lôi Long Cung, dù thế nào...
- Vậy ngươi giao ra đi, chỉ cần ngươi không rời khỏi Long Lôi Cung, cho dù đem một thân tu vi truyền cho tên này, không có quan hệ tới ta.
Người áo bào màu vàng cười lạnh hắc hắc, mục đích của hắn chỉ là đánh cờ với Lôi Long tôn giả, cam đoan hắn không rời khỏi Lôi Long Cung, về phần hắn làm cái gì trong Lôi Long Cung, hắn cũng lười quản, chẳng lẽ muốn hắn đánh nhau thật sự với Lôi Long tôn giả sao?
Bát Tư Ba nghe khẩu khí của Long Lôi tôn giả, cảm thấy có chút buông lỏng, đưa mắt nhìn Lôi Long tôn giả, trong mắt tràn đầy chờ đợi.
- Ngươi, tên hòa thượng này, ngược lại cũng có hứng thú, ngươi được thảo nguyên cung phụng nhiều năm như vậy, cũng không có suy nghĩ cẩn thận, ngươi bảo ta ra tay cứu viện thảo nguyên, chuyện này là không thể nào, cho dù ta đồng ý, cũng không có năng lực, ngược lại là ngươi, thân là một trong ba đại Tông Sư của thảo nguyên, tiếp nhận cung phụng nhiều năm, ngược lại có thể ra tay!
- Bần tăng có tâm nhưng không đủ sức!
Bát Tư Ba cười khổ.
- Đúng vậy a, có tâm mà không đủ sức, ta cũng giống như vậy!
Long Lôi tôn giả cười khổ chỉ chỉ vào người áo vàng trước mặt.
- Như vậy đi, người của Long Lôi Cung ngươi không thể mang đi, vật phẩm trong Long Lôi Cung ngươi cũng không thể mang đi, nhưng ở chỗ ta có một khỏa Thiên Long Thần Đan, đây chính là khi ta đi du lịch đạt được, là từ Thiên Long Đạo ở Trung Nguyên mà có, viên thuốc này, ngươi có thể mang đi, về phần ngươi có cần hay không, ta mặc kệ!
Khi đang nói chuyện, một đạo hắc quang từ trong áo bào của hắn bay ra, rơi xuống trước mặt Bát Tư Ba, Bát Tư Ba thò tay tiếp lấy, nhìn khỏa đan dược màu đen trong lòng bàn tay, trong ánh mắt, hiện ra một tia dị sắc.
- A Di Đà Phật, ta không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục đây, Bát Tư Ba cảm tạ Tôn Giả ban tặng!
Khi đang nói chuyện, không chút do dự nuốt Thiên Long Thần Đang vào bụng, đối với Long Lôi tôn giả, cúi người hành lễ, rời khỏi Long Lôi Cung.
- Hòa thượng này, đáng tiếc!
Sau khi Bát Tư Ba rời khỏi Long Lôi Cung, người áo bào màu vàng cuối cùng cũng từ bàn cở ngẩng đầu lên, nhìn qua phương hướng của hắn biến mất, than nhẹ một tiếng.
- Nếu như cho hắn một thời gian nữa, có lẽ, hắn sẽ đốn ngộ, lập địa thành Phật!
- Đáng tiếc, ngươi không cho hắn cơ hội a!
Lôi Long tôn giả cười nói.
- Ta nói rồi, không có quan hệ tới ta!
Người áo bào màu vàng lại chú tâm lên bàn cờ.
- Đúng rồi, ta đã đem Thiên Cầm Cửu Biến đưa ra ngoài!
- Cái gì?
Ánh mắt Lôi Long tôn giả ngưng tụ, có chút hồ nghi nhìn người áo bào vàng.
- Thiên Cầm Cửu Biến, ngươi đã tìm được truyền nhân thích hợp? Cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như không hoàn thành nhờ vả, lại làm đạo thống của hắn thất truyền, ngươi cũng không có quả ngon để ăn đâu!
- Yên tâm đi, là một gia hỏa thú vị!
Người áo bào màu vàng như nhớ tới chuyện gì đó, đánh xuống một con, cười cười nói ra.
- Ta tin tưởng, với thiên tư của hắn, đủ để kế thừa Thiên Cầm Cửu Biến, chỉ là không biết, hắn có thể đi đến một bước kia không a!
- Ngày hôm nay thật mãnh liệt, phong ba nổi lên bốn phía, cũng không phải là một thời cơ tốt a!
- Đây là thời cơ tốt nhất, nếu như hắn không thể làm được một điểm này, ta sẽ thu hồi Thiên Cầm Cửu Biến!
Người áo bào màu vàng nhẹ nhàng nói ra.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không đem đạo thống của hắn truyền cho một người ngu xuẩn đâu.
- Như thế cũng tốt, coi như ít đi một chuyện phiền toái!
Lôi Long tôn giả cười nói, đánh xuống một con, chém giết mới, sắp bắt đầu.
Gió lạnh gào thét, cuồng phong rít gào, mang theo những cơn mưa đá, từ trên bầu trời nện xuống, không nói tới người bình thường, cho dù là võ lâm cao thủ, cũng khó đi lại trong thời tiết thế này.
Trên thảo nguyên, có vài đạo thân ảnh đi lại, mà vài đạo thân ảnh, có cả hài từ ba bốn tuổi, tập tễnh gian nan đi trong gió tuyết, lớn tuổi nhất, là một thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo đoan chính thuần lương, hình như gió tuyết không hề có tác dụng gì với hắn, dù là gió, hay là tuyết, kể cả mưa đá, chỉ cần rơi vào thân thể của hắn ngoài một trượng, sẽ gặp một lực lượng vô hình đánh tan, không tiếp tục cấu thành uy hiếp với hắn.
Đây chính là bảy tiểu hài tử mà Tiểu Báo Tử đáp ứng mang đi từ bộ tộc Bạch Nguyệt, bốn nam ba nữ. Lớn tuổi nhất chừng chín tuổi, nhỏ nhất là hài tử còn nằm trong nôi, Tiểu Báo Tử cũng không phải nhà từ thiện, nhưng bộ tộc Bạch Nguyệt đã ra cái giá mà hắn không cách nào cự tuyệt, mà hắn cũng không ngây thơ đến mức gây khó xử cho đám tiểu hài tử, cho nên, một đường đi từ bộ tộc Bạch Nguyệt, Tiểu Báo Tử cũng coi như rất chiếu cố đến chúng, ít nhất, ở chung quanh thân thể có một tầng bình chướng bảo hộ hơn một trượng, cũng không phải là một chuyện nhẹ nhõm gì.
Nhưng mà, gió tuyết mưa đá đúng là quá lớn, Tiểu Báo Tử cũng không có tu vi thông thiên như Bát Tư Ba, nếu là một người, với thời tiết này không sao cả, nhưng mang theo bảy tiểu hài tử, có chút phiền phức.
- Mẹ kiếp, tiếp tục như vậy không thể được, nếu không phải trên người lão tử có hai khỏa Ngoại Đan, chỉ sợ hiện tại đã tinh tẫn nhân vong a!
Tiểu Báo Tử bất đắc dĩ dừng lại, nhìn mấy tiểu hài từ sau lưng, bé trai lớn tuổi nhất đưa mắt nhìn hắn, vẫn mang theo cừu hận khắc cốt ghi tâm, về phần tuổi còn nhỏ, cùng ba nữ hài kia, lại đang đấu tranh với băng tuyết dưới chân, dù được Tiểu Báo Tử bảo vệ, gió tuyết xung quanh không làm gì được chúng, nhưng tuyết dưới chân rất dày a, bọn chúng muốn đi lại, rất khó khăn.
- Tiểu tử, đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, nếu ngươi chỉ học được một ít công phu quyền cước thô thiển thì bỏ đi, căn bản không giết được ta, cho dù ngươi vận khí nghịch thiên, giết được ta, trong gió tuyết này, các ngươi không có ta bảo vệ, cũng chỉ còn đường chết!
Nhìn thấy bé trai lớn tuổi nhất nhìn mình đầy cừu hận, Tiểu Báo Tử cười nói.
- Có thể ngươi không sợ chết, nhưng mà, nếu như các ngươi chết, bộ tộc Bạch Nguyệt các ngươi chân chính chết hết, là diệt vong!
Một câu này, tiểu tử kia cúi đầu xuống, không rên một tiếng, thân thể, cũng run lên nhè nhẹ.
- Đúng là không đụng đầu vào tường thì chưa biết đau mà!
Trong lòng Tiểu Báo Tử thở dài, nhớ lại lúc mình mới vừa đến thế giới này, cũng đã bạo chết một cường giả Bát phẩm, đó là nhờ xảo trá, nhờ vận khí, làm sao có thể so sánh được với tiểu tử này, nhưng mà, cũng bởi vì có kinh nghiệm trải qua lúc nhỏ, cho nên hắn rất coi chừng, nếu không, có thể lật thuyền trong mương, chết trong tay đám tiểu hài tử này, lúc đó đúng là mất mặt a.
Tiểu Báo Tử dừng bước quay đầu nhìn mấy tiểu hài tử.
- Ta nói, gió tuyết ở đây quá lớn, các ngươi biết rõ, ở chỗ này có chỗ nào có thể tránh gió tuyết hay không?
- Không biết!
Tiểu nam hài cường ngạnh, nói ra.
Tiểu Báo Tử cũng không liếc nhìn hắn, mà đưa ánh mắt liếc nhìn mấy tiểu hài tử khác.
- Đi xa hơn về hướng nam, đi thêm một đoạn đường, sẽ tới Ma Quỷ Cốc, chỗ đó, có thể tránh... Tránh tuyết!
Nói chuyện là một tiểu nữ nhi, bộ dáng năm sáu tuổi, trên tay còn ôm một đứa trẻ mới sinh, âm thanh rất nhẹ, rất nhỏ, ngữ khí có chút do dự.
Tiểu Báo Tử đã sớm chú ý tới tiểu nữ hài này, bởi vì nàng ôm trong tay một tiểu hài tử mới sinh, nhưng không có buông ra, Tiểu Báo Tử chắc chắn tay của nàng đã chết lặng, không chỉ như thế, ở một nơi đầy gió tuyết thế này, nàng còn sợ hãi đứa trẻ mới sinh này bị đông lạnh, cho nên đem áo da trên người cởi ra, khoát lên người đứa trẻ mới sinh, bản thân mình thì lạnh run, nếu không phải Tiểu Báo Tử dùng nội khí bảo vệ hiện giờ nàng đã biến thành một thi thể từ sớm.
- Ai bảo ngươi nói!
Vừa dứt lời tiểu nam hài liền nhảy lên, đẩy tiểu nữ hài ngã xuống, nữ hài nhi "Ah" một tiếng, vẫn ôm chặt hài tử mới sinh trong tay.
Ba! Một tiếng, tiểu tử kia bị Tiểu Báo Tử đánh bay, ngã vào trong tuyết, rời khỏi phạm vi Tiểu Báo Tử bảo hộ.
Cuồng phong thổi phần phật, có tiếng răng va chạm vào nhau, tiểu nam hài bị đánh chảy máu, muốn từ trong đống tuyết đứng dậy nhưng không được.
- Tại đây, không phải là nơi ngươi có thể hoành hành đùa nghịch.
Tiểu Báo Tử nhấc tay lên, đem tiểu nữ hài té nhào kéo lên, một cổ nhiệt lưu chảy khắp toàn thân, khu trừ toàn bộ hàn khí cho nàng, rốt cuộc cảm giác lạnh đã biến mất.
- Đại nhân, van cầu ngài, cứu hắn a!
Đôi mắt tiểu nữ hài nhìn Tiểu Báo Tử, ánh mắt lộ ra khẩn cầu.
- Hắn vừa đẩy ngươi ngã, ngươi còn nói chuyện giúp hắn?
- Hắn... Hắn là nam nhân của ta!
Vào lúc này, mặt tiểu nữ hài này hồng lên.
- Nam nhân của ngươi?
Tiểu Báo Tử rất sững sờ, nói ra.
- Tiểu nha đầu, ngươi sẽ không nói với ta, hài tử trong tay của ngươi chính là con của ngươi với hắn chứ?
- Không, không phải, không phải, nó là em ta, đệ đệ của ta!
Mặt tiểu nữ hài càng đỏ hơn nữa, lắc đầu.
- Được rồi, ta cho ngươi mặt mũi, ta sẽ cứu hắn một mạng!
Tiểu Báo Tử cười nói, nhấc tay lên, đem tên tiểu tử có lẽ bị đông cứng, lại bị mưa đá nện bất tỉnh nhân sự tỉnh lại.
- Nhưng mà, từ hôm nay trở đi, hắn không còn là nam nhân của ngươi nữa!
- A?
Tiểu nữ hài kinh hô một tiếng, ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn Tiểu Báo Tử, hiển nhiên là không rõ ý tứ của lời này.
- Tiểu tử này xúc động bạo táo, không biết trời cao đất rộng, cho dù ta không giết hắn, với tính tình của hắn, cũng sống không được bao lâu, ta biết các ngươi mới đính ước không được bao lâu, bây giờ để ta làm chủ, đem hôn ước của các ngươi giải trừ, thế nào?
Tiểu nữ hài sững sờ nhìn Tiểu Báo Tử, trong thời gian ngắn, cũng không biết nên nói cái gì.
- Hảo tiểu tử, ngươi không nên giả chết, ta đã đem hàn khí trên người của ngươi xua tan, với thể chất của ngươi đã sớm tỉnh lại rồi.
Tiểu Báo Tử đá đá tiểu nam hài đang nằm trên mặt đất.
- Đứng lên đi, chút tổn thương này, ngươi không chết được, ta nói chuyện ngươi cũng đã nghe được, nếu đồng ý, thì gật đầu, không đồng ý thì chết, mọi người ở đây chứng kiến.
Tiểu nam hài từ trên mặt đất bò dậy, đầu đầy máu tươi oán đọc nhìn Tiểu Báo Tử, so với lúc trước, còn nhiều hơn vài phần.
Tiểu Báo Tử làm như không thấy, khóe miệng còn mang theo một tia lãnh ý, điềm nhiên nói ra.
- Gật đầu, hoặc là chết, chọn một đi!
Không có chút do dự, tiểu nam hài gật gật đầu, không nói lời nào.
- Tốt, ngươi lau máu trên đầu đi, tiểu nha đầu, ngươi dẫn đường, chúng ta đi Ma Quỷ Cốc!
Ma Quỷ Cốc là một hạp cốc!
Sở dĩ gọi là Ma Quỷ Cốc cũng không phải bên trong có ma quỷ gì, mà là trong hạp cốc có nhiều cái khe hở nhỏ, mỗi khi có gió thổi qua, sẽ xuyên qua các cái lỗ này, phát ra âm thanh thê lương, giống như quỷ khóc sói tru, dân thảo nguyên chăn nuôi ở gần đó làm gì hiểu đạo lý này, cho rằng bên trong có ma quỷ, dần dà, nơi này có tên là Ma Quỷ Cốc.
Trên thực tế, nhiều năm như vậy qua đi, người đi vào trong Ma Quỷ Cốc không ít, mọi người cũng biết, đây chẳng qua là một cái hạp cốc đặc thù, không có gì nguy hiểm, tối đa chỉ dùng để hù dọa tiểu hài tử mà thôi.
Mà những bộ lạc ở gần đó, cũng có một ít hài tử lớn mật, lấy việc ra vào Ma Quỷ Cốc làm vẻ vang, bởi vậy, cái Ma Quỷ Cốc này, trong suy nghĩ của bọn nhỏ, rất có địa vị, ít nhất là một nơi chơi đùa tốt.
Nếu là hạp cốc, đương nhiên sẽ có nơi tránh gió tuyết, mà Tiểu Báo Tử cũng tinh tường, cũng không chút do dự mang theo đám hài tử tiến vao Ma Quỷ Cốc.
Vừa đi, vừa quan sát biểu hiện những đứa bé này.
Những tiểu tử này, đều được hắn mang từ bộ tộc Bạch Nguyệt ra ngoài, mọi người đều có quan hệ tử địch, nếu đổi thành người bên ngoài, hoặc là trong những tiểu thuyết Tiểu Báo Tử hay xem, bọn họ sẽ giết, trảm thảo trừ căn, trong tưởng tượng của Tiểu Báo Tử, cũng có kết quả này.
Nhưng khi đối mặt với vấn đề này, Tiểu Báo Tử không thể ra tay được, hắn không phải là sát thủ lãnh huyết, tuy hắn giết không ít người, nhưng người hắn giết đều là người trong giang hồ, võ lâm cao thủ, thậm chí là cường giả, đối mặt với những tiểu hài tử tay không tấc sắt, hắn không thể hạ thủ, huống chi, hắn cũng không cho rằng chúng có thể cấu thành uy hiếp gì.
Nhiều nhất là hài tử chín tuổi, nhỏ nhất vẫn đang nằm trong tã lót, bốn còn lại, chỉ là hài tử ba bốn tuổi, chỉ cần mình dùng cách thoả đáng, khi những đứa bé này lớn lên, sẽ không nhớ rõ xuất thân lai lịch của mình, cũng không tạo thành uy hiếp gì cho hắn.
Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng của hắn, có trời mới biết trong mấy người này, có khoáng thế thiên tài hay không, có thể nhớ rõ mồn một những chuyện từ khi sinh ra cho tới khi chết hay không?
Giống như Huyết Vô Nhai cũng không biết mình có được Hỏa Hồng Tình, có được năng lực giết hắn.
Hiện tại Tiểu Báo Tử không biết cái gì cả.
Cho nên, hắn cần một tầng bảo hiểm.
Hắn muốn đem uy hiếp của những tiểu hài tử này hạ xuống mức thấp nhất.
Loại ý nghĩ này làm cho Tiểu Báo Tử có chút không thể tưởng tượng, mười sáu tuổi là cao thủ Ngũ phẩm, là một quái vật khi tu vi Tứ phẩm giết chết cường giả Thất Bát phẩm, đối với một đám trẻ không biết võ công, đã bị diệt tộc, tiền đồ và tánh mạng đều nằm trong tay của mình mà sinh ra kiêng kị.
- Mẹ kiếp, thần kinh của ta đúng là quá nhạy cảm mà!
Trong lòng của Tiểu Báo Tử thầm cười nhạo mình, nhưng mà, tao ngộ của Huyêt Vô Nhai, đã gây cho hắn ấn tượng quá sâu sắc.
Thông Thiên Đại Thánh Thông Thiên Đại Thánh - Xà Thôn Kình Thông Thiên Đại Thánh