Số lần đọc/download: 728 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:20 +0700
Chương 374: Buổi Tối Bình An, Tôi Yêu Em (4)
C
hương 374: Buổi tối bình an, tôi yêu em (4)
Editor: May
Tô Chi Niệm không sốt ruột mở miệng hỏi vấn đề thứ hai, mà là sau khi mượn đụng chạm của mình với chân anh chàng chuyển phát nhanh, xác định cậu ta không có bịa chuyện, mới tiếp tục hỏi: "Bởi vì Tống Thanh Xuân đưa tin tức Hạ Quý hút thuốc phiện ra ngoài ánh sáng, cho nên cậu mới muốn giết cô ấy?"
Anh chàng chuyển phát nhanh gật đầu, nói: "Đúng."
"Đêm giao thừa, Tống Thanh Xuân bị người đẩy từ trên thuyền xuống trong hồ nước công viên Bắc Hải, cũng là cậu làm?"
Lần này anh chàng chuyển phát nhanh do dự một chút, mới nói: "Đúng."
Sau khi trong lòng cậu ta giống như đang do dự, mới nói chữ này... Chẳng lẽ cậu ta đang nói dối?
Tô Chi Niệm nhẹ chau mi tâm lại một chút, biểu tình trở nên hơi nghiêm túc, nhìn thẳng chăm chú mắt anh chàng chuyển phát nhanh, lại lặp lại hỏi một lần: "Thật là cậu làm?"
Tuy rằng ngữ khí của Tô Chi Niệm không khác gì với lời nói vừa rồi, nhưng lúc hỏi đến cuối cùng, ngữ điệu của anh hơi chìm xuống một chút, khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ, khiến cho mắt anh chàng chuyển phát nhanh lơ lửng không cố định, từ đầu đến cuối đều không dám đi nhìn anh.
Dù anh ta không có mở miệng nói chuyện, nhưng Tô Chi Niệm vẫn đọc được ý nghĩ chân thật từ trong đáy lòng anh ta: "Vì sao anh ta muốn hỏi mình như vậy? Vậy có phải anh ta biết chuyện Bắc Hải không phải mình làm không?"
Cậu ta quả nhiên đang nói dối... đáy mắt Tô Chi Niệm có lệ khí xông ra, ngữ khí của anh lạnh buốt và chắc chắn, mở miệng nói: "Ngày đó ở Bắc Hải, tôi biết không phải là cậu, hơn nữa tôi cũng biết, một loạt nguy hiểm Tống Thanh Xuân gặp phải vào lúc trước, cũng không phải cậu làm, vì sao cậu lại muốn ôm những chuyện này lên trên người mình? Thành thật khai báo, là ai an bài cậu làm như vậy..."
Trừ bỏ câu nói đầu tiên, lời nói khác đều là phán đoán của Tô Chi Niệm.
Anh biết chính mình hỏi cũng vô ích, bởi vì anh chắc chắn sẽ không lấy được sự thật từ trong miệng của anh chàng chuyển phát nhanh này, nhưng sẽ biết từ trong lòng cậu ta.
Tùy Tô Chi Niệm ngờ vực vô căn cứ chất vấn, anh cảm nhận được tâm tình anh chàng chuyển phát nhanh trở nên hơi dao động.
"Sao anh ta lại biết chuyện này không phải do mình làm? Hơn nữa anh ta lại làm sao biết, mình là bị người sai khiến?"
"Chẳng lẽ kế hoạch của anh Khôn đã bị bọn họ biết?"
"Không đúng, không phải nói xong rồi ư, chỉ cần mình nhận tội, bọn họ liền sẽ lơ là thiếu cảnh giác, sau đó mới có thể có biện pháp khác hạ thủ với đại tiểu thư nhà họ Tống sao?"
"Mặc kệ, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, dù sao anh Khôn đã đồng ý với mình, chỉ cần mình ở nơi này một mực chắc chắn mọi chuyện đều là mình làm, qua hôm nay, sau khi chuyện thành công, 100 vạn sẽ liền đến tài khoản của vợ mình, cho nên nơi này của mình không xuất hiện ngoài ý muốn liền tốt rồi, nếu như là chỗ bọn anh Khôn xuất hiện ngoài ý muốn, vậy không có quan hệ gì với mình..."
Anh chàng chuyển phát nhanh nghĩ tới đây, vừa mới chuẩn bị giả vờ khuôn mặt mờ mịt, đáp lại Tô Chi Niệm, nhưng cậu ta còn chưa nâng mí mắt nhìn anh, người đàn ông đột nhiên dùng một cước đá bay cậu ta ra khỏi ghế dựa đang ngồi.
Đầu cậu ta đánh mạnh lên tường, đau đến cậu ta hoa cả mắt, chờ đến khi cậu ta phục hồi tinh thần lại, trong gian phòng tạm giam của cậu ta, đã không còn người đàn có tướng mạo kinh người kia.
-
Qua hôm nay, sau khi chuyện thành công...
Suy nghĩ tràn ngập trong đầu Tô Chi Niệm đều là câu nói này, anh hoàn toàn không để ý cảnh sát đang nói chuyện với mình, nhanh chóng lao ra đồn cảnh sát, nôn nóng lên xe, sau đó vừa khởi động xe, vừa lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tống Thanh Xuân.
Điện thoại vang rất nhiều tiếng, đều không kết nối được, cho đến cuối cùng, Tô Chi Niệm nghe đến bên trong truyền tới giọng nữ máy móc từ di động: "Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi, tạm thời không có người tiếp nghe, xin gọi lại sau."